Bạn đang đọc Em Là Hạnh Phúc Đời Anh – Chương 47
NGỌC TRÚC nói rồi vội vàng đẩy anh ra.
Cho dù trong cơ thể dục vọng đang không ngừng xâm chiếm nhưng cô cũng hiểu rằng … Với sức khỏe hiện giờ của mình , cô không được phép đi qúa giới hạn.
Trước khi về Bác sĩ đã căn dặn phải kiêng chuyện vợ chồng , nếu không hậu qủa sẽ rất khó lường… Huống chi huyết hồng của cô vẫn chưa sạch hẳn , không thể để anh tùy ý như vậy được…
Nghĩ đến đó Ngọc Trúc càng hoảng sợ , cố gắng chấn tĩnh dẹp tan ham muốn đáng ghét kia , rồi cô dồn sức lực vào đôi tay đẩy mạnh anh ra , miệng không ngừng gào thét
– Không được!
Không được đâu anh!
Bỏ em ra!
Hoàng Kỳ thấy Người yêu đang ngoan ngoãn , bỗng nhiên vùng lên phản kháng , khiến anh đang ăn ngon đành phải luyến tiếc dừng lại.
Anh khẽ ngẩng đầu , đưa đôi mắt dịu dàng , ấm áp xen lẫn lửa cháy Nhẹ nhàng nhìn cô , rồi thủ thỉ hỏi
– Sao không thể được?
– Vì…vì…ưhm…
Ngọc Trúc khổ sở nói không lên lời vì đôi tay đáng ghét của ai kia quấy phá trêu chọc …
– Vì sao?
Em nói anh nghe xem nào?
Hoàng Kỳ nhìn khuôn mặt ửng hồng , cặp mắt long lanh mơ màng , đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở thở hổn hển nhưng đôi khi lại nhăn mặt vì kiềm chế mà càng thấy yêu cô nhiều hơn.
Nhất là trong lúc này cả hai đều đang ở tư thế khá nhạy cảm , làm lửa nóng trong anh càng bừng cháy hơn.
Đôi tay anh vô thức đi thăm dò , thám hiểm
trên người cô một cách nhiệt tình…
Anh đang định quay lại vui vẻ với bữa ăn của mình , thì giọng cô lo sợ cất lên
– Không được!
Anh dừng lại đi!
Bác sĩ đã dặn rồi.
Em sức khỏe chưa hồi phục. Không thể làm chuyện đó được.
Phải…
– Thế khi nào anh mới được?
– Khi nào em khỏe hẳn!
Uhm… Chắc vài tháng…
– Vài tháng???
*nhăn mặt đầy khó chịu*
– Uh. Bác sĩ nói vậy mà.
Phải để nơi ấy bình phục ….
Á… Anh bỏ em ra nào…
Ngọc Trúc hoảng hốt khi thấy anh chuẩn bị cúi mặt xuống ngực cô làm loạn.
Cho dù làm trái ý anh cô cũng không thể để anh đạt được mục đích.
Cố gắng chèn ép dục vọng xuống dưới , cô gia sức đẩy anh ra khỏi mình …
– Em ngoan đi xem nào!
– Bác sĩ nói…
– Yên tâm đi!
Anh có cách của anh, đảm bảo không sao đâu.
– Nhưng mà… Hjx…
– Tin anh đi!
Hoàng Kỳ dịu dàng đưa mắt chấn an cô,
đôi mắt anh sâu thẳm hút hồn, vừa ngọt ngào lại ân cần nâng niu khiến Ngọc Trúc như đắm chìm vào trong đôi mắt ấy.
Cơ thể cô khẽ run lên khi anh nhẹ nhàng đưa tay trêu chọc khắp cơ thể , chân tay cô như vô lực vì dục vọng đang dần xâm chiếm.
Trái tim thổn thức đòi được hòa nhịp cảm xúc với người mình yêu đang dần chi phối khắp cơ thể, nhưng phần lý trí chưa bị trái tim chi phối còn xót lại, thì vội vàng phản kháng …
Lý trí bắt cô phải dừng lại , anh đã sai , cô không thể sai theo anh được… Nếu hai người làm chuyện đó vào lúc này , cô không biết hậu qủa sẽ ra sao nữa.
Bác sĩ đã căn dặn là không được làm chuyện đó mà… Không thể … Không thể…
Nghĩ đến đây Ngọc Trúc khẽ rùng mình , cô sợ lắm , cô không thể để anh làm sai được… Nhất là khi Hoàng Kỳ đang tham lam hôn lên ngực cô , ham muốn càng cao , thì nguy cơ xảy ra chuyện kia sẽ càng nhiều , và tính mạng cô ngày càng đe dọa…
– Anh! Anh ơi! Dừng lại đi mà!
Em sợ lắm!
Em không muốn đâu!
– Em vẫn không tin tưởng anh?
Anh đã nói có cách là có cách sẽ không sao đâu mà.
– Nhưng Bác sĩ nói…
– Mặc kệ ông ta!
Sao có anh ở đây mà em cứ nhắc đến người đàn ông khác thế hả?
– Nhưng…
Em….
– Thế em có tin anh không?
– Tin!!!
Nhưng…
– Vậy là được rồi!
Cưng ngoan cứ nằm đó hưởng thụ anh chăm sóc em đi.
– Nhưng… Ưhmmm…
Chưa kịp nói hết lời.
Thì cô đã bị anh dùng môi bịt miệng , chiếc áo mỏng manh đã bị anh cởi ra từ lúc nào , đôi môi ma quái của anh đi khắp cơ thể cô một cách điêu luyện Khiến Ngọc Trúc phải oằn mình vật lộn với ham muốn mà anh tạo nên…
Cô thua cuộc thật rồi , cô đã không thể khống chế được bản thân nữa… Giờ cô đành phó mặc cho số phận , tùy thuộc vào anh… Để cho ham muốn lấn chiếm lý trí yếu đuối kìa.
Vì ngay lúc này đây cô chỉ mong muốn và khao khát được hòa tan vào anh , để cả hai cùng đi tới bến bờ hạnh phúc…
Nhưng đúng lúc anh muốn cởi quần cô ra.
Thì một luồng gió lạnh mang theo lỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng khiến Ngọc Trúc rùng mình.
Cô như tỉnh cơn mê , vội vàng cầm lấy giữ chặt tay anh như cầu xin
– Anh! Dừng lại đi!
Không được đâu!
Huhuhu