Bạn đang đọc Em Là Hạnh Phúc Đời Anh – Chương 35
Hoàng Kỳ ngạc nhiên đến nỗi lắp bắp không nói lên lời
– Ông… Ông vừa nói gì ? Có… Thai…
Đầu dây bên kia nghe thấy vậy , cũng thấy Lo lo , không phải ông không biết con người máu lạnh của anh ,
Ông cũng biết lần này là do ông sơ suất không cẩn thận , mới dẫn đến vấn đề này , tất cả cũng tại thằng kia không dưng tự nhiên nó lại nghỉ học làm chi , khiến ông giờ mới hay biết tin.
Khẽ hít một hơi sâu , ông e ngại đáp
– Vâng!
Hoàng Kỳ lúc hỏi còn mơ hồ , nhưng đến giờ tâm trạng anh đang vô cùng hỗn loạn , vui có , giận có , lo lắng có ,hối hận có , buồn cũng có… Mỗi thứ một chút làm điên đảo đầu óc…
– Cô ấy có biết không?
– Có!
Nghe xong câu trả lời Hoàng Kỳ lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn … Vậy là cô biết!
” Sao em không nói với anh?
Tại sao lại im lặng?
Anh biết là do anh không tốt… Nhưng mà em không nên im lặng như thế?
Thời gian qua… Mà khoan đã đứa bé..”
– Thai nhi sao rồi?
Mà hai mẹ con cô ấy…
– Theo khám xét thì tình trạng người mẹ và thai nhi đang rất yếu!
Tôi còn thấy cô ấy có hiện tượng nghén rất sớm , nếu không được chăm sóc cẩn thận sẽ rất nguy hiểm đấy!
– Ý ông là gì?
*đau xót , lo lắng*
– Hình như là cô Ngọc Trúc không báo cho ông biết tin này!
-……..
– Theo như kết qủa siêu âm , chúng tôi nghi cô ấy có hiện tượng… Mang thai ngoài tử cung.
– CÁI GÌ?
Hoàng kỳ bàng hoàng khi nghe tin sét đánh , anh còn chưa kịp vui mừng vì mình sắp có thêm một người thân , nay lại bắt anh phải lo sợ vì sắp phải mất đi ư ? Còn chưa nói đến nếu là như vậy thì tính mạng của Ngọc Trúc cũng đang gặp nguy hiểm.
Cũng là do anh không tốt , sao anh lại không nghĩ đến cô đang mang thai … Lại nghe theo lời phiến diện của người khác làm tổn thương cô…
Thời gian qua anh đã để cô khóc rất nhiều , đã làm cô đánh mất niềm tin vào tình yêu… Anh hối hận lắm rồi!
Ngọc Trúc ! Anh xin lỗi!
Trầm lặng một chút , rồi đầu dây bên kia lại lo lắng lên tiếng
– Cậu nên đưa cô Ngọc Trúc đến khám lại cho thật chuẩn xác.
Không thể để chậm chễ được nữa.
Nếu mang thai ngoài tử cung thật , chỉ cần thai nhi lớn thêm chút nữa , sẽ làm vỡ tử cung , hậu qủa thế nào thì cậu biết rồi đấy !!
– THẾ SAO ÔNG KHÔNG LIÊN LẠC VỚI TÔI SỚM!
ÔNG LÀM ĂN NHƯ THẾ HẢ?
NẾU MẸ CON HỌ CÓ MỆNH HỆ GÌ TÔI SẼ KHÔNG THA CHO ÔNG ĐÂU!
– Ơ ! Nhưng nếu là mang thai ngoài tử cung … Thì nhất thiết phải mổ để lấy thai ra , cho nên…
– Không còn cách nào khác sao?
– Không!
– Ông làm gì thì làm!
Nhớ phải đảm bảo an toàn cho cô ấy… Nếu không hậu qủa ông tự gánh chịu!
– Vâng!
Vậy tý nữa cậu đưa cô ấy đến đây để tôi khám lại nhé!
Tại lần trước cô ấy đến một mình ,nên mới xảy ra sơ suất như ngày hôm nay.
– Tôi biết rồi!
Chào ông!
Cúp máy xong.
Anh kịp suy nghĩ gì vội vàng chạy xuống nhà để đến bên cô , chưa bao giờ anh thấy hối hận một chuyện nào đó như lúc này, anh cảm thấy ghét bản thân mình vô cùng
tại sao không tin cô?
Không tin vào tình yêu của cô , để đến bây giờ phải hối hận.
Anh lại còn ngốc nghếch đẩy cô ra thật ra mình , ước gì cô vẫn còn ở đây để anh có thể ôm cô vào lòng , và cầu xin cô tha thứ ình.
Bây giờ để cô một mình ở đấy anh thấy lo lắng vô cùng , lỡ cô một mình không may xảy ra chuyện gì , thì anh biết phải làm sao.
Mong sao bác quản gia vẫn còn ở đấy , cho đến lúc anh đến nơi.
Nhưng có vẻ trời không theo ý anh , khi anh vừa bước xuống cửa thì bác quản gia bước vào
– Ông chủ! Tôi đã làm theo ý ông đưa…
– TẠI SAO ÔNG LẠI Ở ĐÂY?
SAO KHÔNG Ở LẠI VỚI CÔ ẤY HẢ?
– Ơ???
Bác quản gia giật mình , không thể hiểu nổi ý của anh.
Hoàng Kỳ cũng như chấn tĩnh lại.
Bây giờ người anh cần quan tâm là cô.
– Cô ấy sao rồi?
– Tâm trạng không tốt lắm!
Chắc do suy nghĩ nhiều qúa hay sao ấy… Mà cô ấy có vẻ đau bụng khá nặng.
– ĐAU BỤNG ?
– vâng!
– Thôi chết rồi!
May chuẩn bị trực thăng đi!
Phải đến chỗ cô ấy ngay !
Nhanh lên
– Vâng!
Ông quản gia cho dù chẳng thể hiểu nổi sao anh lại thay đổi nhanh như thế.
Nhưng vẫn phải vâng lệnh làm theo…
Còn lại anh một mình lòng nóng như lửa đốt.
Anh biết mấy hôm nay cô đã khóc vì anh rất nhiều , đã đau lòng rất nhiều.
Nhưng lúc này anh thật sự rất sợ hãi… Cô ở đó một mình , lại đang đau lòng như vậy , chắc chắn ảnh hưởng rất lớn đến bé con hữu duyên vô phận kia… Anh chỉ sợ cô ở đó một mình , nỡ xảy ra chuyện gì , mà anh không đến kịp…
– Ngọc Trúc ! Cố gắng đợi anh nhé!
Em đừng xảy ra chuyện gì?
Anh xin lỗi ! Anh sai rồi!
Xin em hãy bình an..