Bạn đang đọc Em Là Hạnh Phúc Đời Anh – Chương 30
nhìn anh quay lưng bước đi NGỌC TRÚC như sụp đổ.
Trái tim đau như cắt , mất hết rồi mất thật rồi.
Cô ngã qụy xuống đất , đau đớn nhìn anh… Trong mất mát và tuyệt vọng.
Thẫn thờ , ngây ngốc lê từng bước lên phòng.
Anh nói như vậy , là không cần nữa rồi , anh bỏ cô thật rồi… Rời xa anh cô biết đi đâu , về đâu đây…
Bước vào căn phòng lạnh lẽo cô đứng giữa phòng , rồi nhẹ nhàng đi từng nơi sờ vào từng vật … Sắp rời xa nơi này thật rồi.
Mọi thứ đều nằm yên ở đây.
Vậy mà anh đâu rồi.
Chán đến nỗi không muốn gặp cô nữa sao?
Cũng tốt… Ngọc Trúc tỉnh lại được rồi đấy! Nơi này không hợp với mày!
Cả người đó nữa qúa xa lệch về đẳng cấp mất rồi!
Ra đi cũng tốt ! Sớm muội gì cũng phải đi … Coi như duyên phận kết thúc ở đây.
Ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Hôm nay đêm cũng u tịch như lòng cô vậy. Rõ dàng cũng có Trăng , sao .
Nhưng sao cô cảm giác như trăng , sao cũng đang chia buồn với cô vậy.
Màn đêm rộng lớn , đêm nay cô còn có cơ hội ở đây, sau này không biết trong thế giới rộng lớn này cô sẽ ở đâu.
Bất giác nước mắt đã khô lại tuôn trào … Cô giận anh lắm!
Giận anh vô cớ trách mắng cô!
Giận anh không tin tưởng cô!
Giận anh không cho cô một cơ hội giải thích nào cả!
Giận anh vì đã làm cô yêu anh rất nhanh rồi cũng muốn rời xa cô rất nhanh.
Cho đến lúc này đây cô thật sự vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì?
Để anh không tin tưởng , không cần cô nữa….
Nhưng nếu bây giờ anh xin lỗi cô , muốn cô ở lại … Cô sẽ tha thứ vì… Cô yêu anh… Nhưng chỉ đêm nay thôi , chỉ đêm nay thôi cô sẽ cho cả hai một cơ hội và người quyết định là anh…
Vì cô đã qúa mệt mỏi rồi , không còn sức chống đỡ cho tình yêu này nữa rồi.
Cho nên cô sẽ chờ cho dù là chờ trong vô vọng.
Khẽ xoa xoa bụng mình cô thủ thỉ
– Con à ! Chúng ta sẽ cùng chờ ba nhé!
Nếu như ba không đến , thì chúng ta sẽ cùng đi.
Hãy hứa với mẹ!
Ba đã không cần mẹ rồi !
Mẹ không cho phép con bỏ mẹ mà đi đâu đấy!
Mẹ chỉ còn con là người thân duy nhất !
Cho nên đừng bao giờ rời xa mẹ nhé! Mẹ yêu con lắm!
Nếu như phải đi chúng ta sẽ cùng đi nhé ! Con yêu!
Rời xa người đàn ông phụ bạc!
Rời xa thế giới không tình người này!
Chúng ta sẽ đến một tương lai tươi sáng không phân biệt bất cứ thứ gì ? Ở đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đúng không?
Nghĩ đến bé con cô khẽ mỉm cười , cũng may cô còn bé con bên cạnh.
Sau này cô sẽ không sợ phải cô đơn , bơ vơ nữa … Dù sao cũng phải cảm ơn anh về món qùa chia tay này…
Đang lặng thầm chìm trong suy nghĩ , bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân bước vào phòng.
Cứ nghĩ anh đã trở về , cô mừng rỡ vội vàng quay đầu lại mỉm cười…
Nhưng nụ cười tắt ngấm trên môi , ánh mắt cô ngỡ ngàng thất vọng… Nhìn chằm chằm người đối diện như để xác nhận người Mình đang thấy , nhưng tất cả vẫn không hề thay đổi.
Cô hụt hẫng chào
– Bác quản gia!
Ông nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cô thì khẽ thở dài.
Ông thật sự vẫn chưa hiểu cô là người tốt xấu như thế nào.
Nhưng Dù sao cô gái này cũng là người đầu tiên khiến ông chủ động lòng và cô ấy cũng là người đầu tiên được cậu ấy thật lòng quan tâm chăm sóc …
Để họ chia cắt thế này thật sự ông cũng không hề muốn… Không biết qua lần này , đến khi nào ông chủ mới mở lòng với ai nữa đây. Haiz
~- Cô Ngọc Trúc!
– Vâng!
– Tôi đến đây là theo lệnh của Ông chủ!
– Vâng!
– Đây là một số giấy tờ nhà đất ông chủ chuyển nhượng lại cho cô!
Ừm! Cô chuẩn bị mọi thứ rồi đi ngủ sớm đi!
Mai tôi sẽ cho người đưa cô đến căn biệt thự phía Đông thành phố.
Thôi cô nghỉ đi tôi đi đây!
-…….
Cô như chết lặng tại chỗ khi nhìn đám giấy tờ trước mặt.
Anh như vậy là ý gì đây!
Phí đền bù ư?
Có cần thiết phải như vậy không?
Nặng nề với tay đến tập hồ sơ , cô bỏ ra xem.
Bên trong là một số giấy tờ gì đó và 1 tờ sec gì đó … Cô không quan tâm.
Anh còn đặt trong đó một trang sức rất đẹp , nhưng sao thấy nó lòng cô lại quặn đau.
Đó là những thứ khi ở bên anh không biết làm gì , cô đã rỗi hơi mang ra thiết kế!
Anh đã hứa sẽ làm theo mẫu thiết kế đó và tặng lại cho cô… Lúc đó cô đã rất mong đợi được nhìn thấy … Nhưng sao giờ đây nó lại khiến cô căm ghét và đau lòng thế này.
Anh đã thực hiện lời hứa đó với cô trước khi cô bước chân ra khỏi cuộc đời anh.
Nhìn đám giấy tờ như cái gai trong mắt , cô như người mất hồn… Xoạt… Từng tờ một được cô xé rách như đang muốn phá hủy mọi thứ,và như xé nát trái tim cô…Phải chấp nhận thôi, kết thúc thật rồi.