Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 42


Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 42

Nghe
nói mang thai thích ăn ớt cay là bởi vì có con gái, Kiều Ưu Ưu vốn đã thích ăn
cay, sau khi có thai lại càng mê hơn, hơn nữa cô luôn muốn sinh một đứa con
gái. Nhưng người chăm sóc Kiều Ưu Ưu trong phương diện ăn uống không để cho cô
ăn những thứ quá cay, mỗi lần ăn cay đều cảm thấy không bõ, Ưu Ưu đã cố nhịn
rất lâu. Kiều Ưu Ưu nói với Trử Tụng là cô muốn ăn món ăn Tứ Xuyên, Trử Tụng không
cho, cô lại bắt đầu tỏ ra làm nũng. Trử Tụng hình như chưa từng nhìn thấy một
Kiều Ưu Ưu như vậy, bản thân anh hoàn toàn mất đi sức đề kháng. Kiều Ưu Ưu chỉ
cần nói một câu “Được không, ông xã” là anh đã hoàn toàn mất đi lập trường của
mình.

Từ nhà
hàng hải sản chuyển sang quán ăn Tứ Xuyên, Kiều Ưu Ưu sớm đã đói sôi bụng rồi,
bưng lên đĩa nào là đánh bay hết đĩa đó, chẳng mấy khi cô thèm ăn tới vậy, Trử
Tụng thấy cô ăn ngon lành nên cũng cảm thấy vui lây. Thế nhưng những món ăn cô
gọi lên quả thực là rất cay, Kiều Ưu Ưu ăn mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng,
còn Trử Tụng ăn xong chỉ có uống nước.

Đúng là
không nên ăn quá nhiều ớt, hiện thực tới thực quá nhanh và chính xác, Kiều Ưu
Ưu về tới nhà đã cảm thấy khó chịu, tiếp đó là bị đi ngoài. Trử Tụng bị dọa
chết khiếp, chỉ sợ ảnh hưởng tới cái thai, sau khi đưa cô tới bệnh viện, Trử
Tụng bị bác sĩ mắng cho một trận tơi bời, vì làm chồng mà không hiểu chuyện, để
cho vợ mình ăn cay tới như vậy. Bà Trử nghe chuyện vội tới bệnh viện cũng cho
anh một trận giáo huấn không còn thể diện.

Kiều Ưu
Ưu đúng là được ăn đã đời, phải chạy vào nhà vệ sinh hai lần rồi mà tinh thần
vẫn rất vui vẻ. Tuy nhiên bắt đầu từ tối hôm đó thì Trử Tụng lại liên tục bị ăn
mắng, nếu không phải là chê trách thẳng chuyện anh không biết chăm sóc người
khác thì cũng nói xa nói gần đả kích, châm biếm. Kiều Ưu Ưu cũng giúp anh nói
hộ đôi câu, nhưng lại bị mọi người nói rằng: “Đấy, xem vợ anh còn nói tốt cho
anh kìa!”

Tả
Khiên sớm đã được lĩnh giáo bản tính thích dày vò người khác của Kiều Ưu Ưu,
chỉ là không ngờ rằng đã mang thai rồi mà bản tính đó của cô còn mãnh liệt hơn.
Khi anh tới bệnh viện vào sáng sớm ngày hôm sau, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đang ngồi
khoanh chân trên giường thoải mái cắn táo ăn, cô ta chỉ cần mấp máy môi nói
muốn ăn gì là Trử Tụng ngay lập tức sẽ đứng dậy đi mua về cho, cả đêm Trử Tụng
đã không được ngủ yên, vậy mà vẫn cố gắng chịu đựng. Tự cô muốn ăn cay, thế mà
lại đổ hết trách nhiệm lên người Trử Tụng, còn bản thân mình thì tỏ ra vẻ ngây
thơ vô tội.

Tả
Khiên nhân lúc không có Trử Tụng ở đó, châm chọc nói: “Gây chuyện có sướng
không?”


“Anh có
quản được không?”

“Trông
rất có tinh thần đấy, sao còn chưa về nhà?”

“Về
chứ, đợi Trử Tụng quay lại thì về.”

“Người
anh em của tôi khó khăn lắm mới về được một lần, nếu là nhà người khác thì hai
vợ chồng trẻ muốn tình cảm còn không kịp, vậy mà tại sao cô cứ chỉ nghĩ cách để
hành hạ Trử Tụng?”

Kiều Ưu
Ưu cắn một miếng táo, liếc nhìn anh ta rồi nói: “Tôi hành hạ gì anh ấy nào? Anh
đi hỏi anh ấy xem có phải do anh ấy cam tâm tình nguyện không, nếu không phải,
còn đưa ra một yêu cầu nào nữa thì tôi không phải là Kiều Ưu Ưu!”

“Thôi
đừng có làm trò, cứ cậy bản thân mình có thai rồi muốn làm loạn thiên hạ đây
mà.” Tả Khiên vừa nói vừa lắc đầu: “Đến giờ phút này tôi vẫn chưa thể hiểu nổi
tại sao Trử Tụng lại chọn cô? Từ nhỏ tới lớn ấn tượng tốt tôi dành cho cô chưa
bao giờ vượt quá hai tiếng đồng hồ.”

“Ồ,
thật đã làm khó cho anh rồi, Tả thiếu gia, anh có thể dành một tiếng đồng hồ để
nghĩ tốt cho tôi, tôi thấy sợ quá!”

Tả
Khiên nhổ nước miếng, giơ tay lên sờ vào đầu mình, vừa xoa vừa tự nói với mình.

“Anh
nói lảm nhảm cái gì vậy?”

Tả
Khiên hắng giọng, cố ý nói thật lớn: “Tôi nói là mỗi lần thấy cô gây chuyện,
tôi đều cảm thấy oan thay cho mình.”

Kiều Ưu
Ưu chau mày khó chịu, ném hạt táo đi rồi chất vấn Tả Khiên: “Tôi hỏi anh có ý
gì, hôm nay sao cứ nói đông nói tây đả kích tôi thế? Trử Tụng là chồng tôi, tôi
muốn gây chuyện thế nào mặc tôi, anh ấy không chịu được muốn ly hôn với tôi thì
cũng chẳng liên quan tới anh. Sao anh cứ phải tỏ ra giống như người đàn bà bị
Trử Tụng ruồng bỏ vậy, đừng nói với tôi rằng anh không kết hôn không phải vì Trì

Lâm mà là vì thực ra anh đã thầm mến Trử Tụng nhiều năm rồi.”

“Tôi
nhổ vào! Nếu đó không phải là anh em nối khố từ nhỏ của tôi, dám cầm gạch đập
tôi, cô xem tôi có đập chết anh ta không? Chính là vì cô, Kiều Ưu Ưu đừng làm
ra vẻ ngốc nghếch, năm đó nếu không phải vì cô thì mẹ kiếp, tôi cũng không bị
Trử Tụng đập vào đầu!”

Tả
Khiên càng nói càng kích động, nước miếng bắn tung tóe, Kiều Ưu Ưu phải lấy tay
áo để lau nước miếng bắn vào mặt, lạnh lùng hỏi: “Sao lại là tôi?”

Tả
Khiên thực ra không muốn nhắc tới vì nếu nhắc tới anh sẽ cảm thấy mất mặt gấp
bội, đó là thằng bạn thân nhất của anh, vậy mà bản thân lại chỉ vì một người
phụ nữ mà bị đánh! Năm đó chỉ vì anh nói “Cái loại đàn bà hay gây sự vô cớ như
Kiều Ưu Ưu có gì tốt chứ, hơn nữa cô ta cũng chẳng thích cậu, cậu không biết
kéo đàn violon cũng chẳng có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, người ta sao có thể
để ý tới cậu?”

Trử
Tụng vốn đã không vui, bị anh nói như vậy liền nóng giận xông lên luôn, những
chàng trai trong thời trai trẻ thường rất dễ nóng vội, Trử Tụng quá kích động
liền nhặt từ dưới đất lên một viên gạch ném thẳng vào anh mà không nghĩ gì
nhiều. Ném xong thì cả hai đều ngẩn ra, tới khi máu tươi chảy từ trên đầu xuống
thì Trử Tụng mới có phản ứng trở lại, cõng Tả Khiên chạy tới bệnh viện. Tả
Khiên lại bị dọa tới mức khóc rống lên, từ nhỏ đều là anh đánh người khác, lần
đầu tiên bị người ta đánh, mẹ kiếp lại chính là thằng anh em tốt nhất của mình.

* * *

Tả
Khiên kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, chọn trong đĩa hoa quả một quả táo
rồi anh rất thích thú, Kiều Ưu Ưu ngẩn người ngồi trên giường không nói năng
gì. Khi Trì Lâm xong việc và tới thăm Kiều Ưu Ưu, cô cũng cảm thấy kì quặc, hai
người bọn họ cứ gặp nhau, một là đấu võ mồm; hai là không ai thèm để ý tới ai,
thế nhưng hôm nay Kiều Ưu Ưu lại giống như bị kích động, còn Tả Khiên thì có vẻ
hơi hưng phấn.

Trì Lâm
tới gần giường bệnh, cúi người xuống nhìn Kiều Ưu Ưu hỏi nhỏ: “Không sao chứ,
Ưu Ưu?”

Kiều Ưu

Ưu hơi mất tập trung, lắc lắc đầu.

Tả
Khiên thấy Trì Lâm đi vào lại càng có tinh thần, ngẩng cổ lên ngoác miệng cười:
“Xong việc rồi à? Đang định đi gặp em, cũng sợ ảnh hưởng tới công việc của em.”

Trì Lâm
cười gượng gạo.

“Trưa
nay cùng ăn cơm đi, anh biết một nhà hàng món địa phương, mùi vị rất ngon!”

Trì Lâm
đứng thẳng người, hơi lúng túng từ chối: “Em không đi được, chiều nay rất bận,
để lần sau nhé!”

“Ồ!” Tả
Khiên đang rất hưng phấn nhưng sau khi bị từ chối thì tinh thần không như
trước, chưa đầy một phút sau lại hứng thú nói: “Hay là anh cùng em tới nhà ăn
đi, thử xem mùi vị đồ ăn của bệnh viện em như thế nào?”

Trì Lâm
không biết nên trả lời ra sao, Kiều Ưu Ưu lại hoàn toàn ở ngoài cuộc, cô không
hề chú ý tới hai người kia đang nói gì.

“Này
này, tán tỉnh nhau thì đi ra ngoài, vợ tôi bụng dạ đang khó chịu, chốc nữa mà
lại nôn thì cậu chịu trách nhiệm nhé!” Trử Tụng từ bên ngoài bước vào, trên tay
xách một cái túi.

“Được
thôi, tôi đi đây, đi ăn ké bác sĩ Trì đây!” Tả Khiên nghiêng đầu ra trước mặt
Kiều Ưu Ưu, cười híp mắt: “Không có gì muốn nói với tôi à?”

“Nói
cái gì?”

“Cô
không thấy nên nói câu xin lỗi với tôi à? Tuy là có hơi muộn, nhưng tôi vẫn có
thể chấp nhận.”

Kiều Ưu
Ưu lắc đầu: “Tôi không thấy thế, anh đi đi, tạm biệt!”

Tả
Khiên kéo Trì Lâm đi, Kiều Ưu Ưu luôn không tán thành chuyện hai người bọn họ
với nhau, nhưng hôm nay lại không hề ngăn cản, từ lúc Trử Tụng quay lại, cô chỉ
nhìn chằm chằm vào anh. Phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Trử Tụng ngồi
xuống giường bệnh, xoa tóc cô rồi cười nói: “Sao vậy? Sao cứ nhìn anh thế?”

Kiều Ưu
Ưu thấy mũi mình cay cay, giơ cánh tay ra ôm chặt lấy cổ anh, “Em không muốn
gây rắc rối.”


Trử
Tụng ôm chặt Kiều Ưu Ưu: “Em không phải là rắc rối.”

“Em
giận bởi vì anh không tin tưởng em.”

“Anh
biết.” Trử Tụng nhẹ nhàng trả lời, bàn tay liên tục vuốt tóc cô.

“Thực
ra, thực ra…” Kiều Ưu Ưu cắn môi hạ quyết tâm, dốc hết dũng khí nói: “Kể từ khi
tới thăm anh trở về, lúc gặp lại Tống Tử Đồng, em chợt phát hiện ra rằng năm đó
thứ tình cảm em dành cho anh ta không phải là tình yêu. Anh ta nói không sai,
em không yêu anh ta, cũng may là anh ta đã từ chối em.”

Kiều Ưu
Ưu đợi một lúc lâu mới thấy Trử Tụng “Ừ” nhẹ một tiếng. Sau đó thì không nói gì
nữa, Kiều Ưu Ưu tưởng mình đã nói đủ rõ ràng nhưng vẫn chưa thấy mang lại hiệu
quả, thế là cô lại xuống nước nói tiếp: “Hôm đó em và Tần Niệm mấy người bọn họ
cùng ăn cơm, xe của em đã đưa tới xưởng bảo dưỡng rồi, vì thế nên Hàn Thiếu
Khanh mới đưa em về, thực sự là không có gì.”

“Ừ!”

Vẫn “Ừ”
Kiều Ưu Ưu cuống quá toát hết cả mồ hôi, ám hiệu rõ ràng như vậy rồi mà vẫn
không có chút hiệu quả nào? Kiều Ưu Ưu chỉ còn cách cắn răng nói: “Từ khi kết
hôn tới giờ em chưa từng nghĩ tới việc ly hôn, bây giờ lại càng không nghĩ tới,
hơn nữa đứa con này là do em tự nguyện muốn có.”

Giọng
nói của Kiều Ưu Ưu ngày càng nhỏ lại, cô cảm thấy mặt mình nóng như bị lửa đốt.
Trử Tụng buông cô ra, khuôn mặt tươi cười nhìn gò má ửng hồng của cô: “Thực ra
em đang muốn nói rằng em đã mến anh từ rất lâu rồi, phải không?”

“Không
phải thế!” Kiều Ưu Ưu vội vàng phản bác lại và cũng đã nhìn thấy vẻ mặt đắc
thắng của Trử Tụng lúc đấy, cô hối hận chỉ muốn cắn lưỡi cho xong. Sau đó lại
lí nhí giải thích: “Không phải là từ rất lâu.”

“Đây có
được coi là tỏ tình không?”

Trử
Tụng rất nghiêm túc, anh không đùa cợt mà anh mắt rất chân thành. Kiều Ưu Ưu
nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, dường như bị một lực hút vô cùng mãnh liệt
thu hút, chỉ cần ngã vào đó là không thể tự đứng dậy được nữa. Người đã yêu cô
từ rất lâu, trên đời này chỉ có một người duy nhất đang ở trước mặt, nếu không
nắm lấy thật chặt thì thật đúng là đồ ngốc. Kiều Ưu Ưu trước đây không biết,
nhưng lúc này cô đã hiểu, vì thế cô lại ôm anh một lần nữa, liên tục gật đầu,
“Em sẽ không bao giờ gây chuyện nữa, chúng mình về nhà đi.”

“Được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.