Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 33
Kiều Ưu Ưu dứt khoát tắt điện thoại rồi.
Trong
phòng ngủ, Trì Lâm đang đờ đẫn nằm dựa vào đầu giường, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đi
vào, cô hỏi có phần ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
“Sáng
sớm mới chia tay nên chẳng có gì để nói cả.” Kiều Ưu Ưu cố tỏ ra không để ý,
nằm nên giường nắm lấy cằm của Trì Lâm nói: “Tối nay tới lượt của nhà ngươi,
hầu hạ lão gia thoải mái vào.”
Trì Lâm
cười đẩy tay Ưu Ưu ra: “Trử Tụng tốt với cậu như vậy, cậu đừng như vậy nữa.”
Kiều Ưu
Ưu nghe những lời đó xong thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô nheo mày
bất mãn hỏi: “Mình làm sao? Mình vì anh ấy mà ngay đến kì nghỉ cũng dành cho
anh ấy, yên ổn ở bên anh ấy những hai mươi ngày, như vậy còn chưa được sao?”
“Được,
Ưu Ưu của chúng ta ngày càng hiểu chuyện rồi.” Trì Lâm nhìn Kiều Ưu Ưu cười dịu
dàng, tay không ngừng vuốt tóc cô.
Kiều Ưu
Ưu nhìn Trì Lâm cười, trong lòng lại thấy nhói đau. Người phụ nữ tốt như vậy,
sao lại gặp đúng cái tên cặn bã đó chứ, cô lại vốn chẳng phải một người vợ tốt
đẹp gì, sau này Trử Tụng liệu có tuyệt tình với cô hơn cả như vậy không?
Dường
như có thể đọc được suy nghĩ của cô, Trì Lâm nói: “Yên tâm đi, Trử Tụng không
phải loại người như vậy.”
“Làm
sao cậu biết được?” Kiều Ưu Ưu ý thức được hỏi lại.
“Cái
này thì phải hỏi chính bản thân cậu, trong lòng cậu Trử Tụng là người như thế
nào?”
Là
người như thế nào? Trử Tụng không phải là nhân vật chính trong quá khứ của cô,
nhưng lại là một người không thể thiếu được. Cho dù anh đã vào bộ đội, nhưng
trong cuộc sống của cô luôn có anh. Nếu năm đó cô ở trong trạng thái tỉnh táo
hơn, để cô phải lựa chọn một người để kết hôn, nói không chừng người cô chọn
vẫn sẽ là Trử Tụng.
Buổi
đêm, Trì Lâm và Kiều Ưu Ưu ngủ cùng trên một chiếc giường giống như mười mấy
năm trước, nằm cạnh nhau, trò chuyện tâm sự tới khuya. Nhớ lại những chuyện
thời còn trẻ người nông nổi, kể lại những kỉ niệm mà hai người đã từng có với
nhau. Hoàn toàn không hề nhắc tới cái tên Khâu Mân Văn. Kiều Ưu Ưu hiểu rằng,
tuy Trì Lâm cố tỏ ra vẻ lãnh đạm, nhưng Khâu Mân Văn dù sao cũng là người chồng
mà cô ấy đã yêu rất nhiều năm, không thể vì ly hôn mà người đó sẽ lập tức biến
mất khỏi cuộc đời cô ấy.
* * *
Kiều Ưu
Ưu đi rồi, Trử Tụng quả nhiên bị mất ngủ. Vốn đang rất mong mỏi được nghe giọng
nói của Kiều Ưu Ưu để tỏa bớt nỗi nhớ, thế nhưng Kiều Ưu Ưu lại nhẫn tâm không
cho anh tới một cơ hội để nói chuyện.
Trử
Tụng cảm thấy bắt đầu từ lúc chia tay sáng nay, hai người bọn họ từ nay về sau
cho dù có mỗi người một ngả thì sẽ vẫn dính nhau như keo và sơn, nhưng chẳng
ngờ Kiều Ưu Ưu vừa mới về Bắc Kinh đã trở mặt. Anh không nản lòng mà tiếp tục
gọi điện về nhà, kết quả là lại chẳng có ai thèm nhấc máy. Trử Tụng đi đi lại lại
trong nhà, trong lòng đè nén sự tức giận, nhìn thấy bất cứ vật gì anh cũng đều
cảm thấy khó chịu và giơ chân ra đạp. Nhớ tới bộ dạng khóc lóc vì phải chia tay
của Kiều Ưu Ưu sáng nay, Trử Tụng vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy người phụ
nữ này quả thực là đáng hận!
Trử
Tụng xuống dưới lầu hóng gió để giải tỏa phiền muộn. Trong thị trấn nhỏ yên
tĩnh này, con người thường ngủ từ rất sớm, khu tập thể yên tĩnh như tờ, hầu như
không còn ánh đèn, chỉ trừ mấy ngọn đèn đường.
Trử
Tụng đứng ở dưới lầu hít thở sâu, không khí quá lạnh lẽo khiến anh hơi khó thở.
Trong đầu anh, hình bóng của Kiều Ưu Ưu luôn ẩn hiện không rời, lúc cười, khi
lại khóc, thậm chí là ngay cả những lúc cô chửi bới, nước mắt của cô, khuôn mặt
cô giống như một bộ phim điện ảnh không ngừng phát trong đầu anh.
Trưởng
đoàn Cao từ trong sư đoàn trở về, từ phía xa đã trông thấy môt bóng người
“không bình thường” đề phòng cảnh giác chậm chậm tiến lại gần, cái người đó lại
đang tập chống đẩy, tốc độ nhanh kì lạ, động tác hoàn hảo. Sau khi chắc chắn đó
là Trử Tụng, trưởng đoàn Cao vui vẻ, cười lớn đi tới.
Trử
Tụng ngoảnh đầu nhìn ông, không bận tâm mà tiếp tục chống đẩy.
“Tối
như vậy rồi mà còn không đi ngủ, làm gì vậy?” Trưởng đoàn Cao cười híp mắt cố tình
hỏi.
“Nhìn
thì biết.”
“Là
nhiệm vụ được Ưu Ưu giao cho à?”
Trử
Tụng không tiếp lời mà điều chỉnh nhịp thở, không để cho bản thân chỉ vì cái
tên Kiều Ưu Ưu mà hô hấp loạn nhịp.
“Vợ về
rồi nên cần có thời gian quen dần. Tôi cũng đã nghe nói rồi, cảnh tượng chia
tay y hệt như trong phim, không được chứng kiến quả thực là đáng tiếc.”
Buổi
sáng sáng khi tiễn Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng quay trở về doanh trại, anh cảm thấy rõ
ràng ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình đều không bình thường, nhưng thấy
tâm trạng của anh không vui nên chẳng có ai dám động chạm tới anh.
Trưởng
đoàn Cao nhìn Trử Tụng không nói gì, dứt khoát ngồi quỳ xuống nói chuyện với
anh: “Chắc là cậu biết Tiểu Hà ở đoàn 302 chứ? Nhà anh ta ở ngay phía đối diện
tòa nhà này, vợ anh ta cũng tới thăm, sáng nay khi vợ chồng cậu bịn rịn chia
tay, vợ của Tiểu Hà nhìn mà cảm động vô cùng nên đặc biệt quay lại cái cảnh đó,
lại còn nhiệt tình dạy cho Tiểu Hà một bài học, bảo người ta phải học tập cậu.”
Trử
Tụng dừng lại, cánh tay vẫn chống dưới đất, nheo mày nói: “Anh đã xem rồi?”
“Tôi
chưa xem, chỉ nghe nói thế. Nghe nói Kiều Ưu Ưu đi rồi mà cậu vẫn không nỡ rời
đi, nhìn theo hướng Ưu Ưu đi mà bất động. Ai ngờ rằng lúc đó Ưu Ưu lại quay
lại, vừa ôm vừa hôn… Chà nói thực ra, tôi chỉ nghe thôi mà cũng cảm thấy khó xử
cho cậu. Có chuyện gì thì về nhà nói sau có được không? Chẳng nói gì cái khác,
hai người làm như vậy đã kéo theo trái tim người vợ của cả sư đoàn, hiệu ứng
của chương trình phát thanh vẫn chưa hết, thế mà lại tới một cảnh khác.”
“Đó là
vợ tôi, tôi thích thế. Muốn ra sao thì ra!”
“Hại
người cuối cùng lại hại mình.”
Trử
Tụng dừng động tác chống đẩy, nhổm dậy đứng trước mặt trưởng đoàn Cao, nói rất
đắc ý: “Hôn vợ của mình, cứ để cho mọi người tức chết đi.”
Trưởng
đoàn Cao tức quá, chỉ thẳng vào mũi Trử Tụng lắp bắp “Cậu, cậu, cậu”, nhưng
cuối cùng lại chẳng thốt ra được lời nào. Trử Tụng ngoác miệng cười, hành lễ
xong lẩm nhẩm hát rồi về nhà đi ngủ.
Ngày
hôm sau triển khai tập huấn đối kháng giữa hai phi hành đoàn 301 và 302, Trử
Tụng dẫn đội, chỉ huy toàn trận, không chỉ dồn đoàn 302 tới ngõ cụt mà còn
phong tỏa hoàn toàn chiến đấu cơ 302-7, các phi hành viên mồ hôi chảy không ngừng,
không dám có bất cứ hành động nào, ngay đến cả động tác bay đơn giản nhất cũng
đều bị cảnh cáo nói: “Máy bay của anh đã bị quân địch phong tỏa.”
Sư đoàn
trưởng, chính trị viên và các lãnh đạo của sư đoàn đều đứng trong đài quan sát
mặt đất quan sát tác chiến, tận mắt chứng kiến Trử Tụng đã “lấy việc công trả
thù riêng” như thế nào, không chỉ chiếm đóng địa bàn của người ta mà còn ép cho
chiến đầu cơ của họ bay thẳng trong suốt quãng đường.
“Ai đã
gây sự gì với cậu ta rồi?” Sư đoàn trưởng hơi giận dữ nói.
Chính
trị viên lắc đầu, khuôn mặt bế tác, đối với người có thế lực nên chẳng sợ hãi
gì như Trử Tụng, những lãnh đạo như bọn họ đều có lúc phải bó tay. Chính trị
viên kể hết câu chuyện, các lãnh đạo ở trong đài quan sát đều không nhịn được
cười lớn.
“Vớ
vẩn! Thông báo cho đoàn trưởng Cao, đình chỉ bay, bắt anh ta phải nhớ cho lâu.”
Chính
trị viên suy nghĩ nói: “Đang trong giai đoạn toàn quân tuyển người, Trử Tụng
tuy là có ưu thế nhưng đình chỉ bay thì không thích hợp cho lắm nhỉ?”
Sau khi
kết thúc huấn luyện đối kháng, trước khi lên xe Trử Tụng nhìn thấy Tiểu Hà đang
từ máy bay chiến đấu số 7 đi xuống, Trử Tụng cười híp mắt vẫy tay với mọi
người, còn Tiểu Hà nuốt nước miếng, muốn cười nhưng cả khuôn mặt mất tự nhiên
như vừa bị tiêm Clostridium Botulinum.