Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 10


Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 10

Tay của Trử Tụng luôn nắm chặt lấy Kiều Ưu Ưu, họ đi
chậm theo dòng người, tay kia anh cầm lấy xiên kẹo hồ lô, không biết nó có ngon
thật không mà anh ăn trông rất ngon miệng, làm Kiều Ưu Ưu nhìn cũng thấy thèm.

“Em ăn
không?” Trử Tụng đưa xiên kẹo đã ăn gần hết lên trước mặt Kiều Ưu Ưu, trên
miệng anh vẫn dính một viên đường nhỏ.

“Ngon
thế cơ à?”

“Em
chưa ăn bao giờ à?” Trử Tụng ra vẻ rất lưu manh, anh giẫm mạnh chân, hét lên:
“Ôi trời ơi! Này, em lớn lên như thế nào vậy? Đến kẹo hồ lô cũng chưa từng ăn
qua? Ái chà, thật đáng thương, lại đây đừng buồn nữa, anh cho em ăn này.”

Nói
xong, anh dùng miệng cắn một viên kẹo hồ lô rồi hướng về phía miệng của Kiều Ưu
Ưu, làm động tác như muốn đút cho cô, “nào em gái…”

“Anh
đừng có làm em xấu hổ nữa!” Kiều Ưu Ưu đẩy anh ra, nhưng đầu anh to quá nên cô
không đẩy được.

“Đến
đây nào em gái, đừng ngại mà.” Trử Tụng ngậm trong miệng một viên kẹo hồ lô nên
nói không được rõ ràng, anh cứng đầu tiến sát vào trước mặt Kiều Ưu Ưu, cô
tránh đi nhưng anh nhất định dùng cánh tay ôm chặt eo cô lại để cô không thể
chạy thoát.

“Vẫn
không dừng lại à? Anh thực sự muốn cho cả cái thành phố Bắc Kinh này đều biết
anh là tên lưu manh à?” Kiều Ưu Ưu chống tay lên ngực anh tránh né, cô cùng với
nét cười giữa hàng lông mày đã minh chứng cho tâm trạng vô cùng vui vẻ của cô
lúc này.

Vậy nên
Trử Tụng lại càng hứng khởi, anh không hề nới lỏng tay, “anh còn có phong cách
hơn lưu manh đó, anh như vậy được gọi là “rắn” trong vùng, nào em gái, đừng
trốn nữa.”

Người
trên phố rất đông, họ đa phần đều vô thức quay lại đôi tình nhân trẻ đang trêu
đùa nhau nơi góc phố, có người thấy ngưỡng mộ, cũng có người xem cho biết, dù
sao chỉ cần nhìn vào cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Kiều Ưu Ưu đang
đắm chìm trong cảm xúc nên cô đâu còn tâm trí để ý ánh mắt của những người xung
quanh. Cô chỉ biết rằng anh sắp phải đi rồi, thời gian còn lại không còn nhiều,
tốt nhất không nên cãi nhau nữa.

Kiều Ưu
Ưu cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi anh, viên kẹo hồ lô đã được anh đút vào
trong miệng cô, chua chua ngọt ngọt, đôi môi mềm của anh lướt nhẹ qua vô cùng
dịu dàng, đem theo hơi lạnh của không khí, đôi môi ấy bỗng giống như một liều
thuốc tê khiến cô cảm thấy tê dại, cô gần như quên mất lúc này trong miệng cô
đang ngậm một viên kẹo hồ lô lớn.

* * *

Nụ hôn
nhẹ diệu kì nơi góc phố giống như viên đá nhỏ làm phá vỡ mặt hồ phẳng lặng. Hai
người nhìn nhau, thẳm sâu trong đôi mắt mỗi người ngoài hình bóng của nhau ra
thì còn có những cảm xúc mà cả hai đều cảm thấy thân thuộc. Trử Tụng siết chặt
cánh tay đang ôm lấy eo Ưu Ưu còn tay kia nắm lấy tay cô. Trong dòng người đông
đúc, anh nóng lòng chỉ muốn chạy ngay trở lại xe của mình.

Kiều Ưu
Ưu chạy chậm theo bước chân của Trử Tụng, cùng anh vượt qua dòng người rồi sau
đó bị anh kéo vào trong xe, cánh cửa xe bị đập “binh” một tiếng lớn. Anh khởi
động xe, chiếc xe lao đi nhanh như lưỡi gươm, nhưng lúc này người và xe cộ đều
rất đông, anh bất ngờ giảm tốc độ làm chiếc xe chạy phía sau suýt chút nữa thì
đâm vào. Kiều Ưu Ưu hoảng hốt kéo cánh tay anh, cũng may Trử Tụng phản ứng
nhanh nên kịp thời đạp phanh, nếu không thì lại xảy ra một vụ tai nạn giao
thông rồi.

Chiếc
xe đột ngột phanh lại khiến hai người bật mạnh về phía trước rồi lại bật ngược
trở lại, hai người đã tỉnh táo trở lại. Kiều Ưu Ưu sợ hãi quay lại nhìn đuôi xe
phía sau, hít sâu một hơi rồi bắt đầu cười lớn, mắt cô híp lại cười rất thoải

mái. Trử Tụng nhìn cô rồi cũng cười theo. Kiều Ưu Ưu đập tay liên hồi lên vai
anh, nói không thành tiếng. Bọn họ cứ cười như vậy rồi bỗng nhiên không hiểu
tại sao mình lại vui đến thế.

Trử
Tụng khởi động lại xe, nhìn trước ngó sau rồi lái xe chầm chậm đi tiếp. Chiếc
xe về đến nhà an toàn, không vượt xe khác, mà cũng không vượt đèn đỏ, yên ổn về
tới tận trước cửa nhà. Về tới nhà họ lại bất ngờ gặp lại cô bé Ưu Ưu, người lần
trước đã chê bộ quân phục của anh không được đẹp.

Cô bé
rõ ràng vẫn chưa quên Trử Tụng, vừa nhìn thấy anh liền chạy về nấp sau lưng mẹ.
Nhà cô bé và Kiều Ưu Ưu ở cùng một tòa nhà, Trử Tụng ít khi về nhà nên chưa
từng gặp họ.

Tên của
họ phát âm giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Kiều Ưu Ưu xem ra rất quý cô
bé, mỗi lần gặp cô bé đều giống như nàng công chúa xinh đẹp, mặc các kiểu váy
khác nhau, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đáng yêu, nhìn chỉ muốn nhéo vào má một
cái.

“Ưu
Ưu!” Kiều Ưu Ưu quỳ xuống chào cô bé.

Ưu Ưu
nhìn Trử Tụng rồi lại lùi về phía sau, giọng nói nhỏ: “Chào cô Ưu Ưu!”

Kiều Ưu
Ưu không hiểu nguyên nhân nên hỏi: “Ưu Ưu, sao thế?”

Mẹ Ưu
Ưu cười có chút khó xử, bà nói: “Con bé sợ người lạ ấy mà, không sao đâu.”

Kiều Ưu
Ưu ngước đầu nhìn Trử Tụng rồi cười nói: “Thế à, vậy để hôm nào cô bảo chú mời
Ưu Ưu ăn sôcôla nhé? Như vậy sau này sẽ quen thôi.”

Ưu Ưu
nhìn mẹ rồi lại quay sang lo sợ nhìn Trử Tụng, Trử Tụng quỳ xuống nhìn thẳng
vào Ưu Ưu rồi nở một nụ cười dịu dàng hòa nhã với cô bé. Hôm đó anh không cố
tình dọa cô bé, chỉ là hình như bọn trẻ con hơi nhạy cảm quá thì phải.

Ưu Ưu
chớp mắt nhìn Trử Tụng, một lúc sau mới rụt rè hỏi: “Chú ơi, chú có giận cháu
không?”

“Tất
nhiên là không rồi, Ưu Ưu nói đúng lắm, chú cũng thấy màu xanh lam không đẹp
bằng màu xanh lá cây.”

“Thế
ạ?”

“Ừ!”
Trử Tụng thật thà gật đầu.

Mẹ của
Ưu Ưu ở bên cạnh cảm thấy khó xử quá, bà quay sang xin lỗi Trử Tụng, “thật ngại
quá, hôm đó tôi đã nói hơi quá, anh đừng để ý nhé!”

“Không
sao!”

Kiều Ưu
Ưu mơ hồ, không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Sau khi vào thang máy, Trử
Tụng mới kể chuyện ngày hôm đó cho cô nghe, Kiều Ưu Ưu lúc này mới đưa ra kết
luận, “không có con là quyết định chính xác, có con rồi nhất định sẽ bị anh dọa
cho khóc thét thôi.” Kiều Ưu Ưu nói một hơi liên tục làm Trử Tụng giận dỗi, cửa
thang máy vừa mở anh liền kéo cô ra, ép sát cô vào cánh cửa rồi trừng phạt cô
bằng một nụ hôn mạnh mẽ. Tay anh không quên cắm chìa khóa và mở cửa.

Cánh
cửa nhà vừa mở ra, Trử Tụng dùng sức ôm chặt Kiều Ưu Ưu vào lòng, Kiều Ưu Ưu
cũng lấy hai chân vòng qua eo anh, hơi nóng phả vào cổ khiến cô bật cười khanh
khách. Tiếng cười của cô như bàn chân nhỏ của chú mèo, nhẹ nhàng đi thẳng vào
trái tim Trử Tụng, rất dễ chịu.


“…
Ưm…”

Lưỡi
anh điên cuồng khuấy động khoang miệng cô, hút hết không khí khiến cô khó thở,
toàn thân mất hết sức lực, chỉ có thể nằm dựa vào cơ thể anh.

Trử
Tụng ôm Kiều Ưu Ưu nằm lăn xuống giường, họ lăn một vòng trên chiếc giường lớn,
Kiều Ưu Ưu lật người rồi ngồi quỳ lên cơ thể anh. Một tay anh kẹp chặt lấy eo
cô, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, tay kia kéo mạnh quần áo trên người cô,
thô bạo lột bỏ quần áo của cô. Ưu Ưu chẳng quan tâm cô đã mất bao nhiêu tiền để
mua những bộ quần áo kia, cơ thể và tâm trí cô lúc này chỉ muốn nhanh chóng có
được anh, một giây cũng không thể đợi được nữa.

Lãnh
địa nhạy cảm mềm mại của cô áp chặt lấy nơi ấm nóng của anh, không ngừng cọ
xát, ngón tay cô vội vã tháo bỏ thắt lưng của anh. Quần áo trên người cô sớm đã
bị Trử Tụng “người rừng” cởi hết ra. Tay anh lướt đến hông cô rồi tiến thẳng
vào vùng sâu thẳm, khiêu khích, anh muốn có cô ngay lập tức, nhưng anh vẫn lo
cơ thể cô chưa thể chịu đựng được.

“… Á!
Trử Tụng…” Cô rên lên từng tiếng, hai má ửng đỏ. Cô run rẩy nắm lấy anh, cảm
giác trống rỗng không ngừng tấn công cô, cô gần như không thể chịu đựng được
nữa.

Đàn bà
ở trên hoàn toàn không thể làm cho cả hai thỏa mãn. Trử Tụng giơ chân, lật
người đè cô xuống bên dưới mình.

“Em có
muốn không?”

“A…
muốn…”

Ánh mắt
Kiều Ưu Ưu mờ ảo, quyến rũ, ngón tay thon dài giữ chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của
anh, không ngừng chuyển động eo để thỏa mãn nhu cầu của mình.

“Em
muốn ai?” Trử Tụng nghiến chặt răng, anh ghé sát tai cô thì thầm, xấu xa liếm
liếm tai cô, nghe tiếng cô gần như muốn phát khóc, cầu xin anh, rên nhẹ tên
anh, Trử Tụng, Trử Tụng.

Anh
tiến thẳng vào cơ thể cô, thời khắc đó khiến cô đau như muốn run lên.

Anh dụi
đầu vào trước ngực cô, không ngừng tăng tốc với tần suất nhanh hơn, Kiều Ưu Ưu
run lên từng đợt, bị tấn công khiến cô mất hết lí trí, đầu óc là một khoảng
trống mơ hồ, tim đập mạnh hơn, ôm chặt lấy anh để tìm một vòng tay ấm áp, tìm
thấy sự an toàn mà cô thích ở nơi anh.

* * *

Chuyện
đó diễn ra quá sớm, hoàn toàn không phải vào thời điểm như bình thường. Vì thế
nên ngay sau khi vận động xong, Kiều Ưu Ưu bỗng thấy bụng đói cồn cào. Cô cảm
thấy mình đã bỏ mặc bản thân, chỉ quan tâm làm thỏa mãn anh mà lại bỏ đói chính
mình, tinh thần này quả thực là đáng được ca tụng, cô tự cho rằng rất cần thiết
phải khao bản thân mình một bữa.

Nhân
lúc Trử Tụng đang tắm, Kiều Ưu Ưu khoác áo ngủ rồi vào bật đèn nhà bếp. Trong
tủ lạnh chất đầy thịt, trái cây, rau, nước ép hoa quả… Cô nhìn một lượt nhưng
không tìm thấy cái gì có thể giúp ăn no mà không cần nấu nướng. Không còn cách
nào khác, chỉ còn cách nấu mỳ ăn liền.

Cô lạch
cạch nấu nướng trong nhà bếp, khi Trử Tụng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy
hình bóng nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn tối mờ chợt cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhà

của anh, người vợ của anh, dù anh không có ở đây thì cô vẫn ở đây, trong căn
nhà của họ, dù cô không yêu anh, anh cũng vẫn là người chồng hợp pháp duy nhất
của cô. Mười mấy năm qua chẳng phải anh luôn hi vọng có cô ở bên sao? Đến hôm
nay giấc mơ đã trở thành hiện thực, dù trong cô vẫn chưa có anh nhưng ít ra
cũng chẳng có sự tồn tại của người khác, như vậy còn điều gì khiến anh không
hài lòng nữa?

Trử
Tụng nhẹ nhàng chậm rãi tiền đến, ôm lấy eo cô từ phía sau, đặt đầu anh lên
trên vai cô, nhắm mắt lại và hít lấy mùi hương của cô. Như thế này thật tốt!
Chỉ có điều nếu cô mãi ở bên cạnh anh thì còn tốt hơn! Nhưng anh lại sắp phải
đi rồi. Trước khi trời sáng, anh sẽ phải khó khăn lắm mới có thể buông cô ra,
tách cô ra khỏi vòng tay anh, hôn lên môi cô khi cô còn đang say giấc.

“Em nấu
mì cho em chứ không có phần của anh đâu.”

“Tại
sao?” Trử Tụng phàn nàn nói. Chiếc mũi của anh dụi lên cổ cô, quay đầu chuyển
sang phía bên kia vai cô.

Kiều Ưu
Ưu cong môi, cố ý nói: “Anh không nói muốn ăn, hơn nữa chẳng phải anh đã ăn rồi
sao? Anh ăn thịt rồi còn gì.”

“Ừ, được
thôi, em ăn no đi, anh cũng ăn no rồi.”

Lời nói
vừa dứt thì Kiều Ưu Ưu mới hiểu anh có ý gì. Cô nhún vai tránh khỏi đầu anh,
kéo cánh tay đang bị anh nắm lấy ra, gắp mì đang nóng hổi vào trong chiếc bát
sứ to.

Trử
Tụng cũng đi sát theo sau cô, tiện tay cầm thêm một đôi đũa, cùng cô tới trước
bàn ăn rồi ngồi xuống đối diện cô. Kiều Ưu Ưu cúi đầu xuống ăn mì, Trử Tụng
cũng lấy đũa gắp mì từ trong bát, vừa ăn vừa nói: “Để anh xem trong này có
những gì nào? Trứng này… Ái chà!”

Kiều Ưu
Ưu lấy đũa của mình đập mạnh vào mu bàn tay anh, trừng mắt với anh giống như
anh vừa mới ăn trộm của cô mấy ngàn lạng vàng không bằng.

“Anh
chỉ xem thôi mà, anh sợ em ăn không đủ no.”

“Thôi
đi, anh có bao giờ có ý định gì tốt đâu!”

Trử
Tụng vừa nghe cô nói xong thì sắc mặt thay đổi hẳn, anh vứt đôi đũa xuống bàn
rồi đứng lên đi mất. Kiều Ưu Ưu lè lưỡi tiếp tục ăn mì. Ai mà biết Trử Tụng đi
một vòng rồi lại trở về, trong tay còn có thêm một cái hộp. Anh ngồi xuống trước
mặt cô, thậm chí còn đặt chân lên trên bàn ăn rung rung, khiêu khích mở cái hộp
yêu quý của Kiều Ưu Ưu ra, nhặt sôcôla lên ăn một lúc ba viên như đang ăn bánh
bao.

Kiều Ưu
Ưu quả thực vô cùng đau lòng, anh ta đúng là ăn tàn phá hại!

* * *

“Được
rồi, được rồi, cho anh ăn một nửa!”

Trử
Tụng chau mày, cho chân xuống dưới bàn rồi giả vờ nói: “Không được đâu, ngộ nhỡ
em ăn không đủ no thì làm thế nào?”

Nhưng
nói thì nói thế thôi, anh đặt hộp sôcôla sang một bên, kéo bát mì ra giữa bàn,
anh vừa mới cho đũa vào bát gắp một cái thì gần như trong bát chỉ còn lại mỗi
nước mỳ. Kiều Ưu Ưu thấy vậy thật chỉ muốn khóc.

Nhưng
cô không được do dự, nếu cứ do dự thế này thì có lẽ mì sẽ hết sạch mất. Hai đôi
đũa tranh giành nhau như đánh nhau ở trong bát, đầu họ đặt sát nhau, cố hết sức
ai cũng không chịu buông tha. Chỉ vì một bát mì mà tranh nhau như vậy, hai
người ra cái thể thống gì vậy?

Khi bốn
mắt nhìn nhau, tâm trí của Kiều Ưu Ưu vẫn còn vương vấn ở trong bát mì vừa bị
anh cướp mất, ánh mắt cô lấp lánh cái nhìn tức giận, nhưng tư tưởng của anh lại
sớm đã dồn lên người cô rồi. Anh giơ tay ôm lấy khuôn mặt cô rồi đặt một nụ hôn
lên môi cô.

Kiều Ưu
Ưu đẩy anh ra, “anh biến đi, tôi còn phải đi tắm!”

“Để anh

giúp em.”

“Không
cần!”

Một tay
Trử Tụng giữ lấy bàn, anh vươn tay, trong nháy mắt đã vượt qua và tiến đến
trước mặt Kiều Ưu Ưu, kéo lấy cô đang vùng vẫy chạy trốn, cả người anh đè lên
người cô, mũi anh cọ lên cổ cô, hơi nóng phả lên da thịt mềm mại của cô và lưu
lại một vệt màu hồng.

“Không
phải anh đã ăn rồi sao?” Kiều Ưu Ưu cong mày, “sao y như cái thùng không đáy
thế?”

“Không
giống nhau.”

Trử
Tụng tắm giúp Kiều Ưu Ưu, nhưng đó thực ra đâu phải là tắm? Đó chẳng qua chỉ là
giúp tên biến thái là anh thỏa mãn thôi. Nhưng cuối cùng, Kiều Ưu Ưu cũng biết
được làm chuyện đó trong nước là như thế nào, khác hẳn so với sự cuồng nhiệt
khi ở trên giường.

Kiều Ưu
Ưu lười biếng nằm trong lòng Trử Tụng, để mặc anh giúp cô gội đầu. Cả đầu cô
bây giờ là bọt xà phòng trắng xóa, cảm giác được thân thể mềm mại của người đó
ở trong lòng, Trử Tụng hoàn toàn mất đi lí trí. Kiều Ưu Ưu đẩy ra, làm bắn dầu
gội đầu lên ngực anh. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống người bọn họ, Kiều Ưu Ưu
nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích gì.

Bộ ngực
anh rất rắn chắc, cánh tay đầy sức mạnh, khi ôm cô thường cho một cảm giác rất
an toàn. Thế nhưng hồi nhỏ tại sao lại luôn cảm thấy anh đáng ghét? Rõ ràng là
cô thích một người như vậy, cho cô một vòng tay an toàn, che mưa chắn gió cho
cô, giúp cô tắm, để mặc cô lười biếng tựa vào ngực anh không động đậy.

Khó
khăn lắm anh mới có thể lí trí được như vậy khi giúp cô rửa sạch hết bọt trên
tóc, mái tóc đen nhánh ẩm ướt. Cánh tay cô đang ôm chặt lấy anh, hai má dán vào
ngực anh.

“Ưu
Ưu.”

“Ừ, gội
xong rồi…” Cô vừa muốn buông tay ra thì bị anh đè vào bức tường ở đằng sau,
một luồng hơi lạnh tấn công vào cổ cô, sau đó truyền tới khắp người, cô không
kiềm chế được mà run lên.

Trử
Tụng điên rồi. Cô nghĩ vậy. Mình chắc cũng điên rồi.

Họ đứng
dưới vòi nước, vuốt ve đối phương và không chịu buông tay. Tần suất va chạm
nhanh như vậy, bên trong ướt át nên đã không còn cảm thấy khô khăn, thay vào đó
là từng đợt sóng khoái cảm.

“…
Tụng!”

Trong
giây phút mơ màng, lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy, điều này khiến Trử Tụng
rất cảm động, anh nắm chặt phần hông nở nang của cô, không cho cô chạy thoát,
một xentimet cũng không được!

“Ưu
Ưu… Ưu Ưu…” Trong giọng nói nhỏ khàn tràn ngập tình cảm và cả dục vọng.

Anh đã
quá cố sức, khiến cô gần như có thể bay được. Muốn thoát ra nhưng lại không nỡ,
Kiều Ưu Ưu chỉ có thể rối bời và gọi anh. Khóe mắt đã hơi ướt, không nhìn rõ
hình dáng anh, chỉ có thể cảm nhận được sự dịu dàng dữ dội anh để lại trên
người mình.

Lần
cuối cùng tiến vào của Trử Tụng, cô rên khẽ, khi lên tới cao trào, gần như cả
người Kiều Ưu Ưu như thắt lại.

* * *

Đêm hôm
đó rất điên cuồng, dường như muốn đổi lại trước cho tất cả những lần ân ái về
sau. Sau khi kết thúc, Kiều Ưu Ưu nhìn căn phòng trống trải, kéo cái đầu nặng
trĩu, cảm thấy những ngày vừa qua giống như một giấc mơ. Giấc mơ bắt đầu từ lúc
anh quay trở về và bây giờ anh đã đi rồi, giấc mơ kết thúc. Nếu không phải trên
gối vẫn còn lưu lại mùi hương của anh và toàn thân cô đang ê ẩm thì cô thực sự
tưởng rằng mình chỉ vừa mơ một giấc mơ rất dài, hơn nữa giấc mơ này còn là 3D,
hiệu quả vô cùng chân thực, giống như bản thân mình đã hoàn toàn ở trong đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.