Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 7


Đọc truyện Em Là Định Mệnh Đời Anh – Chương 7

Cơ Quân Dã mua thức ăn về nhà, thấy Cơ Quân Đào đang nằm ngủ trên sofa. Cô biết mấy ngày nay anh đã vất vả vẽ tranh nên nhẹ bước chân đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay, cô mua loại thức ăn bán thành phẩm. Tất cả chỉ cần cho vào nồi, rắc gia vị đặc chế trong túi đóng kèm rồi đảo lên là được. Mỗi loại thức ăn cô đều cho A Thích ăn thử trước, thật hiếm khi thấy A Thích dựng ngón tay cái khen tay nghề nấu nướng của cô, cho nên cô rất tự tin. Vừa xoay người cô đã nhìn thấy một cái túi rất lớn trong thùng rác khiến nắp thùng rác cũng phải kênh lên, lấy ra xem, không ngờ toàn là đậu tươi. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không rõ nguyên nhân, cô liền xách túi đi vào phòng khách.

Cơ Quân Đào chỉ ngủ chập chờn, lúc Cơ Quân Dã bước vào cửa thì anh đã tỉnh lại nhưng cũng chẳng muốn chào hỏi, bây giờ nghe thấy tiếng bước chân hơi gấp gáp liền mở mắt ra.

“Anh, đây là đậu Hoài Nguyệt cho à? Tại sao anh lại ném vào thùng rác?” Cơ Quân Dã dở khóc dở cười hỏi: “Anh vẽ tranh nhiều quá nên đơ rồi à?”

“Anh không muốn ăn nhưng cũng không thể trả lại nên đành phải vứt vào đó”. Cơ Quân Đào lại nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Anh không thích ăn nhưng em thích!” Cơ Quân Dã ngồi xuống, bắt đầu bóc đậu: “Anh đúng là không biết hưởng thụ, đậu tươi như vậy, giờ tìm đâu ra chứ? Bây giờ rau quả bán ở ngoài vừa bón phân hóa học vừa phun thuốc trừ sâu, lấy đâu ra rau sạch như chính tay mình trồng? Lúc tới em thấy Hoài Nguyệt đang trồng loại rau khác ở trong vườn rồi, sau này lại phải qua đó ăn thử mới được”.

“Tiểu Dã, đừng tiếp xúc thân mật quá, mình với người ta cũng không phải thân quen gì”. Anh không thể nói với em gái về thân phận của Thương Hoài Nguyệt được, như vậy sẽ khiến cô nghĩ đến mẹ đẻ mình. Cơ Quân Đào biết mặc dù bề ngoài Cơ Quân Dã rất thoải mái, ngang ngược nhưng thực ra vẫn chưa thể bỏ qua vấn đề huyết thống sau lần bị mẹ ngăn lại trước đây. Thời gian qua, cô phải chịu áp lực tâm lý rất lớn để chăm sóc anh và mẹ.

“Phải tiếp cận thì mới có thể thân quen được chứ!” Cơ Quân Dã phản đối: “Hoài Nguyệt hiền lành lễ độ, vừa nhìn đã biết là vợ đảm mẹ hiền, có gì mà không yên tâm được. Phụ nữ tốt hay không tốt thì chỉ cần xem thái độ đối với con cái là biết ngay. Lúc nói chuyện với Đậu Đậu có thể thấy cô ấy yêu thương nó hết mực, cứ làm cho em nhớ lại những ngày tháng còn ở bên mẹ”.

Cơ Quân Đào lạnh mặt không nói gì.

Cơ Quân Dã nhìn anh, cau mày nói: “Vừa rồi không phải là anh cũng làm mặt lạnh với Hoài Nguyệt thế này đấy chứ? Vậy thì sau này còn ai dám quan tâm đến anh nữa? Anh phải thay đổi thái độ với phụ nữ một chút đi, bây giờ mẫu đàn ông lạnh lùng không còn thịnh hành nữa rồi. Phải có qua có lại, như Đậu Đậu ấy, không cần cười, không cần nói mà ai thấy cũng chỉ muốn thơm nó một cái. Thôi chết, em nhận lời hôm nay mang Leshy đến chơi với nó nhưng lại để Leshy ở chỗ A Thích rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?”

Cơ Quân Đào hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nghe nói bức tranh đó của anh được bán rồi à?”


Cơ Quân Dã chột dạ, lúng túng nói: “Em cũng không rõ lắm, chuẩn bị triển lãm tranh, phải làm nhiều việc lắm mà. Chẳng lẽ anh còn sợ tranh của mình không bán được à?”

Cơ Quân Đào nói: “Hôm nay anh gặp Tiểu Trần và Tiểu Cẩm đến đưa tranh, sau đó anh với hai đứa nó cùng ăn trưa”.

Cơ Quân Dã hiểu ra, nói: “A, thì ra người mua là người ở tiểu khu chúng ta, vậy mà Tiểu Cẩm không nói với em. Con bé này muốn nhân cơ hội đến thăm anh đây, nếu không cứ để em tiện đường mang tới là được mà”.

Cơ Quân Đào thấy cô không biết chuyện này thật nên cũng không muốn nói chuyện mẹ con Thương Hoài Nguyệt với cô, trong lòng cảm thấy khó chịu thay cho Đậu Đậu. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng anh đã rất thích cậu bé thông minh, lanh lợi và lễ phép này rồi. Anh nghĩ, năm ngày ở lỳ tại trường mầm non, cuối tuần đi theo mẹ suốt, hỏi sao lúc gặp người đàn ông trưởng thành, cậu bé lại vui vẻ như vậy. Chắc là cũng chẳng mấy khi cậu được thấy mặt bố, mà còn phải lén lút, tính ra còn không bằng Tiểu Dã trước kia. Dù sao trước mười bảy tuổi, Tiểu Dã cũng là một em bé có bố có mẹ, có gia đình đầy đủ, có thể đường đương chính chính đi dưới ánh mặt trời. Chính sự lương thiện và chịu đựng của mẹ đã cho cô một tuổi thơ vui vẻ và ngời sáng.

Như Tiểu Dã, anh, cũng từng nhìn thấy bóng dáng của người mẹ hiền ở Thương Hoài Nguyệt, không ngờ sự thực lại tàn khốc như vậy. Trong lòng anh có cảm giác giận dữ vì bị lừa gạt, không biết vì Đậu Đậu hay là vì chính mình.

Cơ Quân Dã thấy tâm tình anh trai không tốt, cơm nước xong liền nhất quyết lôi anh đi tản bộ. Cơ Quân Đào không có hứng thú gì, hai người nói dăm câu ba điều về triển lãm tranh rồi lại quay về. Nửa đường gặp Đậu Đậu đạp xe ba bánh đi chơi và Hoài Nguyệt chậm rãi đi bên cạnh. Cơ Quân Dã vui vẻ gọi “Đậu Đậu” rồi chạy tới ôm lấy cậu bé hôn chụt một cái lên mặt. Đậu Đậu cười khanh khách, vừa chào chú Cơ vừa lách ra khỏi lòng Cơ Quân Dã, đến bắt Cơ Quân Đào bế. Cơ Quân Đào do dự một chút rồi mới bế cậu bé lên.

Cơ Quân Dã bất mãn nói: “Đậu Đậu, cháu còn chưa chào cô đấy, cô giận rồi”.

Đậu Đậu ôm cổ Cơ Quân Đào, nói: “Cô không mang Leshy đến, cháu cũng giận rồi”.

Cơ Quân Dã kinh ngạc hỏi: “Tại sao cháu biết cô không mang Leshy đến?”

Hai mắt lấp lánh, Đậu Đậu nghiêm nghị nói: “Leshy không bao giờ chịu rời chủ, cô và chú Cơ ra ngoài đi dạo mà không dẫn nó theo thì nhất định là cô đã để Leshy ở trong thành phố rồi”.


Cơ Quân Dã cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá lanh lợi, mình mới nhắc đến chuyện Leshy có chỗ ở riêng trong thành phố một lần mà nó đã có thể suy luận được như vậy. Cô không nhịn được, trêu cậu bé: “Tại sao cháu biết Leshy sẽ không chịu rời chủ nhân? Hôm nay chính nó đã bỏ cô lại đấy”.

Đậu Đậu hét lớn: “Đương nhiên cháu phải biết chứ, Leshy là con chó trung thành nhất”.

“Vừa về đến nhà đã ầm ĩ đòi xem ‘Chú chó Leshy’, bây giờ Đậu Đậu là fan của Leshy rồi!” Hoài Nguyệt đứng bên cạnh cười giải thích, vừa đón Đậu Đậu từ trên tay Cơ Quân Đào đặt lên xe ba bánh vừa chào tạm biệt hai anh em rồi tiếp tục đi về phía trước với con trai.

Cô cảm thấy sau khi ly hôn mình đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Hôm nay, rõ ràng Cơ Quân Đào khác mấy lần trước, bế Đậu Đậu mà không nói câu nào, động tác cứng nhắc, ánh mắt nhìn mình lạnh lùng, băng giá. Lúc trưa, cô còn có thể miễn cưỡng thuyết phục chính mình đó là do bệnh tình của anh ta, nhưng lần này, cô lại thấy rất rõ vẻ mặt của anh ta, là khinh bỉ hay chán ghét?

Cô không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với anh ta lúc nào, có điều người ta đã không vừa mắt với mình thì mình cần gì phải nói đến tình nghĩa láng giềng làm gì. Cô không kìm được sự khó chịu trong lòng. Nếu không phải vì Đậu Đậu thì với tâm tình hiện nay, cô hoàn toàn không có hứng thú kết giao với người lạ. Lỗ Phong nghĩ một bức tranh của anh ta có thể mang lại thứ gì cho cô chứ? Hôm nay là sinh nhật hai mươi chín tuổi của cô, vậy mà cô nhi quả phụ lại bị người dưng kỳ thị, cuộc đời của cô đúng là đã bị hủy trong tay người đàn ông này.

“Anh, anh như vậy thực sự không tốt lắm”. Cơ Quân Dã nhìn hai mẹ con Hoài Nguyệt đi xa, không kìm được bèn oán trách: “Gặp Hoài Nguyệt mà không thèm chào hỏi lấy một câu, lại còn làm mặt lạnh, nhất định là cô ấy khó xử lắm nên mới vội vàng chạy trốn như vậy. Hàng xóm mở cửa là nhìn thấy nhau, phải khách sáo một chút mới tốt. Không phải lần trước còn tử tế sao, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”

Cơ Quân Đào ngắt lời: “Em đừng lải nhải như bà già được không? Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua là anh không muốn nói chuyện với người ta thôi, không phải bình thường anh vẫn như vậy hay sao?”

“Không muốn nói chuyện với người khác?” Cơ Quân Dã cau mày: “Tại sao em lại cảm thấy thời gian này, tâm tình anh không tồi nhỉ? Chẳng lẽ anh lại giấu em? Lúc nào đến chỗ A Thích”.

“Đừng lo lắng, bệnh của anh đã khỏi từ hai năm trước rồi. Không phải A Thích cũng nói, bây giờ cùng lắm chỉ có thể coi như trầm cảm loại nhẹ sao? Thực ra, rất nhiều người bị như vậy. Chủ yếu là mấy hôm nay anh vẽ nhiều nên mệt mỏi, không có hơi sức bắt chuyện với người khác”. Anh liếc nhìn em gái: “Không biết là ai bắt mình làm nhiều việc thế chứ”.

Cơ Quân Dã khẽ thở phào, nghĩ thầm, chắc là con bé Tiểu Cẩm lắm miệng lại nói gì đó, Cơ Quân Đào biết bức tranh mình vẽ được bán đi đâu nên có phần mất hứng. Nhưng bán thì đã bán rồi, chẳng lẽ lại đi đòi về? Hơn nữa, ai biết trong số các bức tranh bán ra từ phòng triển lãm có bao nhiêu bức chỉ được dùng để đổi lấy một nụ cười của người đẹp? Nhìn lại lịch sử nghệ thuật của loài người, có bao nhiêu tác phẩm của các nghệ sĩ bậc thầy được ra đời nhờ cảm hứng từ những người đẹp, mà phần lớn những người đẹp này đều không phải là vợ của các nghệ sĩ bậc thầy đó.


Nghĩ tới đây, Cơ Quân Dã tiến một bước về phía anh trai, nói: “Không phải thì tốt, anh à, mọi việc đều nên nghĩ thoáng ra một chút, rộng lượng một chút. Thế giới này vốn đã rất hỗn loạn, làm sao anh có thể phân chia rạch ròi tất cả mọi chuyện được. Tìm một môi trường có thể chấp nhận được là tốt lắm rồi. Mười ba năm trước, em đã đầu hàng thế giới này rồi, tại sao nhiều năm như vậy anh vẫn không bỏ được cái tật yêu sạch sẽ ấy. Nước quá trong thì không có cá, lời của cổ nhân đúng là thâm thúy. Đừng tự mình làm khó chính mình, phải vui vẻ một chút thì mẹ ở trên trời mới yên tâm”.

Cơ Quân Đào trầm tư chốc lát rồi gật đầu.

Sau khi tiễn em gái ra về, Cơ Quân Đào trở lại phòng vẽ, pha mực, cầm bút lên. Vẽ được vài nét nhưng cảm hứng không chịu ghé đến, tâm tình anh trở nên khó chịu, liền ném bút vẽ chạy ra ban công hít thở.

Thời tiết oi bức, trên trời có vài vì sao lác đác, một mảnh trăng khuyết lờ mờ như đang mặt ủ mày chau. Dưới ánh trăng, dãy núi xa xa như những nét tranh thủy mặc nhạt nhòa liên miên không ngừng, tiếng ếch kêu vọng tới từ hồ sen gợi sự bất an trong lòng người.

Cơ Quân Đào nhớ lại một ngày từ nhiều năm trước đó, cũng là một ngày tháng Năm hơi oi bức như vậy. Ánh trăng thê lương, bố không có nhà, anh và bạn gái xem phim xong, về nhà thì nhìn thấy mẹ gục bên bồn tắm, cả một bồn máu loãng, nhìn thấy mà kinh hoàng.

Mẹ mặc áo ngủ bằng cotton màu trắng, sắc mặt cũng trắng như áo ngủ.

Khi đó, anh vừa tốt nghiệp đại học, bắt đầu sáng tác tranh dưới sự chỉ bảo của bố, còn Tiểu Dã mới vào đại học. Đó là lần đầu tiên anh được biết mẹ mắc bệnh trầm cảm, nghiêm trọng đến mức muốn tự tử. Thời gian sau đó, ngày nào anh cũng phải sống trong trạng thái nơm nớp, sợ sáng sớm thức dậy đã không còn có mẹ nữa.

Mẹ không cho anh nói với bố và Tiểu Dã. Sau khi liên lạc với ông ngoại, mẹ anh lấy cớ đi du lịch để đến Singapore trị liệu, để lại anh và em gái cô đơn trong căn nhà rộng lớn trống trải.

Từ khi đó, anh đã dần học cách vứt bỏ lối vẽ của bố. Chỉ có làm như vậy anh mới có thể cảm thấy an tâm phần nào mỗi khi đứng trước mặt mẹ.

Cuối cùng, mẹ không nỡ rời xa anh và Tiểu Dã nên đã nhanh chóng chuyển về nước trị liệu, hết thảy đều giấu bố lặng lẽ tiến hành, mà bố thì hầu như đa số thời gian đều ở bên ngoài.

Anh thường hoài nghi thực ra không phải mẹ mắc bệnh trầm cảm, bởi ngoài chuyện mẹ hay lẳng lặng trầm tư một mình thì các dấu hiệu khác của bệnh trầm cảm đều không hề rõ ràng. Mẹ chăm sóc bản thân rất tốt, cũng lo lắng cho cuộc sống hằng ngày của anh và Tiểu Dã rất chu đáo. Có lẽ, chỉ vì bà quá tuyệt vọng với ông chồng không ngừng trăng hoa và cuộc hôn nhân chỉ còn là danh nghĩa, nên cuối cùng, đến lúc không thể chịu nổi, mới lựa chọn chấm dứt triệt để.

Anh thường nghĩ, rốt cuộc trong một đêm trăng lạnh lẽo như vậy, mẹ đã suy nghĩ gì? Nghĩ đến bố? Hay là mình? Hay là nghĩ đến Tiểu Dã, con của một người phụ nữ khác? Nghĩ đến mức tan nát cõi lòng?


Anh không biết có phải từ lúc đó mình đã không còn tin tưởng vào hôn nhân và tình yêu nữa không. Bên anh có vô số phụ nữ, không thiếu người xinh đẹp, thanh nhã, lương thiện, thông minh; ở mỗi người anh đều thấy thấp thoáng bóng dáng của mẹ. Anh tán thưởng họ, thương hại họ, dịu dàng chăm sóc, đáp ứng mọi yêu cầu của họ, nhưng bao giờ cũng chỉ được một thời gian là mỗi người lại đi một ngả. Anh không dám nghĩ đến tương lai. Trong người anh chảy dòng máu của bố, nghe nói lúc đầu bố cũng điên cuồng theo đuổi mẹ nhưng sau đó lại không giữ được lòng thủy chung. Anh không thể bảo đảm chính mình sẽ giữ được. Nhưng anh không muốn làm một người bạc tình như bố, không muốn phụ lòng một người phụ nữ si tình như mẹ, cho nên anh lựa chọn trốn tránh, mỗi một mối tình đều kết thúc mà không có lý do gì rõ ràng.

Sau khi mẹ tự sát, trạng thái này của anh càng trở nên rõ ràng. Anh không còn tới gần phụ nữ, thường chỉ thoáng nhìn từ xa rồi sau đó quay đầu bỏ đi. Anh cũng không muốn tới gần người lạ.

Bố anh sợ hãi, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt anh, cầu xin anh tha thứ cho việc ông ta phản bội mẹ anh. Ông ngoại đã qua đời, các cậu, các bác bên mẹ không dám xem thường cốt nhục duy nhất mà mẹ anh để lại nên nhất quyết đón anh tới chỗ mình để chăm sóc.

Anh học tập, sinh sống, sáng tác, trị liệu tại Singapore rồi từ từ hồi phục, cho đến một năm trước thì được viện trưởng Viện Mỹ thuật mời về nước.

A Thích nói nếu xét một cách nghiêm khắc thì không phải anh bị trầm cảm mà chỉ là một loại trốn tránh về tinh thần do quá đau lòng. Nhưng anh cảm thấy thực ra cũng chẳng khác gì nhau, tinh thần của anh quả thật có vấn đề nghiêm trọng, chẳng qua là A Thích không nỡ chụp cái mũ trầm cảm đó lên đầu anh mà thôi.

Mấy năm nay, anh tự ép mình nhất định phải bình phục, bởi vì anh biết nếu như mình thật sự tự hủy hoại bản thân thì cuộc sống của Tiểu Dã cũng sẽ theo đó mà bị hủy hoại. Ngày ngày cô sẽ sống trong sự áy náy với mẹ và với anh. Cô là đứa em gái anh thương yêu từ nhỏ, anh không muốn phá hủy cuộc sống của cô.

Anh không ngờ sau khi bệnh nặng mới khỏi, mình lại gặp một em bé đáng yêu, vui vẻ, ngây thơ và trong sáng như Đậu Đậu. Lúc cầm bàn tay mềm mại của cậu bé đó, anh có thể cảm thấy trái tim mình cũng trở nên mềm mại và rất đỗi dịu dàng.

Vì sao mẹ của cậu bé đó lại là loại phụ nữ anh vẫn luôn xem thường? Anh rầu rĩ suy nghĩ, bất kể trong lòng anh lên án bố như thế nào thì anh cũng không thể tha thứ cho những phụ nữ suốt ngày oanh oanh yến yến bên cạnh bố mình. Họ cũng là nguyên nhân gây nên bi kịch của mẹ.

Gió thổi hơi lạnh, anh rũ bỏ suy nghĩ, chuẩn bị quay lại vẽ tranh, nhưng vừa xoay lại thì tình cờ phát hiện trên ban công nhà hàng xóm cũng có một người đang đứng, thân hình gầy guộc, mái tóc dài khẽ bay theo gió. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân của anh nên người đó giật mình quay lại. Hình như Cơ Quân Đào nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô dưới ánh trăng.

“Cơ tiên sinh”. Hoài Nguyệt nhanh chóng lau mặt, nhẹ giọng chào hỏi.

Nhìn dáng vẻ giật mình kinh ngạc của cô, anh nghĩ hình như cô còn ra ban công sớm hơn mình. Anh chỉ tập trung suy nghĩ mà không để ý nhà bên cạnh có người, để giờ đây có khi lại bị người ta hiểu lầm là mình nhìn trộm. Cơ Quân Đào hơi khó xử, đành phải hỏi: “Đậu Đậu đâu?”

“Ngủ rồi”. Thương Hoài Nguyệt vội vã chúc anh ngủ ngon rồi đi xuống nhà, Cơ Quân Đào nghe thấy giọng nói của cô vẫn nghẹn ngào không che giấu được, có lẽ vừa rồi cô đã thật sự khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.