Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 54
“Chào buổi sáng!” Phó Minh Thời đi tới, rồi đè lên người Chân Bảo.
Phó Minh Thời nhìn ánh mắt say đắm của Chân Bảo, Chân Bảo cũng không nghĩ đến việc ngày hôm qua đi ăn chung với bạn cùng phòng lại bị họ trêu ghẹo, Chân Bảo có chút nghi hoặc nói: “Anh nhìn em xem, xem em có chỗ nào khác khác không? Tiểu Ngư nói em hình như có chút thay đổi.”
“Nhìn em càng ngày càng đẹp hơn.” Phó Minh Thời hôn lên trán Chân Bảo.
“Anh nói thật.” Nói thật Chân Bảo không tin, Phó Minh Thời nâng mặt Chân Bảo lên nhìn, vẫn như cũ nói thật, nhưng có một chỗ khác nữa là: “Quyến rũ.”
Chân Bảo đỏ mặt, không dám nhìn Phó Minh Thời.
Khoảng cuối tháng tám, các trường học ở Đế Đô lần lượt khai giảng, đại học A cũng nghênh đón một nhóm tân sinh viên mới vào đại học năm nhất.
Tháng chín Chân Bảo mới khai giảng, hiện tại cô đang tiếp tục làm kiêm chức, nhưng mỗi lần nhìn thấy tân sinh viên mới vào học, Chân Bảo liền nghĩ tới lúc mình cũng vừa mới bước vào trường, sau đó lại cảm thấy mình như một lão nhân (ý nói người đi trước).
Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở căn tin xong, Chân Bảo lái xe về bệnh viện, làm xong việc trên tay, Chân Bảo cùng với một người thực tập sinh khác đi vào phòng gặp bác sĩ chẩn đoán bệnh cho các động vật, nhân cơ hội để học hỏi thêm kinh nghiệm.
“Chân Bảo, sàn nhà phòng khách rất dơ, cô đi xửa lý đi.” Chân Bảo đáp một tiếng, rồi lấy công cụ làm vệ sinh tới đi phụ tiếp, té ra là các con vật không cẩn thận tè ra sàn nhà. Chủ nhân của con vật đó xin lỗi, Chân Bảo cười cười, rồi dùng cây lau nhà lau đi, sau khi dọn xong, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một người phụ nữ chắc khoảng 40 tuổi, không có dắt thú cưng của mình đến đến đây, chỉ ló đầu ra nhìn, không biết đang làm cái gì, chắc là lần đầu đến bệnh viện nên còn hơi lơ ngơ.
“Dì có cần gì không ạ!” Chân Bảo chủ động tiến lên hỏi.
“Không có chuyện gì, tôi…” Vương Tú xoay người, nói đến một nữa, nhìn thấy Chân Bảo, bà lập tức sửng sốt, nhìn chằm chằm Chân Bảo không chớp mắt.
Bà đánh giá Chân Bảo, thấy khuôn mặt đối phương tương đối rõ, cũng sinh ra một loại cảm giác là lạ, luôn cảm thấy Chân Bảo đã gặp ở đâu rồi nhưng cũng chưa từng gặp Chân Bảo, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng không nhớ ra được.
“Cô là y tá ở đây?” Ý thức được thái độ của mình, Vương Tú cố ý nhìn đi nơi khác, sau đó ánh mắt nhìn xuống dưới.
Chân Bảo cười cười: “Cháu là thực tập sinh, dì có cần gì không?” Nhìn cô bé cười lên rất giống với mình khi còn bé, Vương Tú cũng không muốn hai mắt nhìn nhiều sợ bị lòi mắt, chỉ lắc đầu một cái, rồi nhìn xung quanh nói: “Cô đang chờ bạn, chỉ thuận tiện đi vào xem một chút, cô có việc bận nên cô xin phép đi trước.” Vừa nói chuyện vừa xoay người đi ra, và rồi nhìn sâu vào mắt Chân Bảo một chút.
Ánh mắt kia rất kỳ lạ, Chân Bảo cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vương Tú, chỉ thấy lúc bà ta đi ra khỏi bệnh viện thì quay đầu lại liếc nhìn, vẫn như cũ nhìn Chân Bảo. Nhưng cũng không ngờ tới Chân Bảo cứ đứng đó, bà ta thấy vậy liền lập tức rời đi thật nhanh.
Chân Bảo có chút khó hiểu, nhưng cô cũng không để ý chỉ cầm theo dụng cụ dọn vệ sinh trở về, nhưng trong đầu vẫn cảm thấy người phụ nữ không tên kia rất quen thuộc. Đi đi tới tới, thân thể Chân Bảo cứng đờ, xuýt chút nữa cây lau nhà trong tay rơi xuống đất.
Ở ngoài cổng trường Đại học A, Vương Tú che mặt đi vào trong một chiếc xe, còn chưa ngồi xong, người đã khóc, hai tay bụm chặt lại khóc thành tiếng. Lưu Y ôm Vương Tú vào lòng, để cho bà khóc thoải mái, khóc đến nỗi bả vai căng lên. Từ khi biết cô con gái nhỏ trúng tuyển vào trường đại học ở Đế Đô, Vương Tú cũng không có chắc chắn liền được nên quyết định đến Đế Đô, lén lút đến trường nhìn Chân Bảo, chỉ liếc mắt nhìn thì không thể biết nhau, một lúc lại gạt bỏ quyết định của mình, tự nói với mình, đã gởi được con gái nhỏ vào trường đại học ổn thỏa, bà lập tức rời đi.
Chẳng mấy khi nữa là tới kỳ nghỉ hè, nếu đã thật sự đến Đế Đô, sau khi gởi con gái mình vào trường học, Vương Tú đi đến sân bay nhưng đột nhiên bà lại đổi ý, lòng bà có cái gì đó bồn chồn, và không thể đợi được nữa bà vội đi tới Đại học A. Chân Bảo yêu Phó Minh Thời, hiện tại Chân Bảo cũng coi như là một phần nhân vật của công chúng, thường thường sẽ xuất hiện tin tức về Chân Bảo, người bình thường sẽ không chú ý tới, nhưng một cái tin tức bà cũng không có bỏ sót, bởi vậy mới biết Chân Bảo làm kiêm chức ở bệnh viện.
“Đã lớn như vậy rồi…”
Khóc rất lâu, Vương Tú mới nói ra một câu như vậy. Ảnh chụp cùng với người thật không giống nhau, nhìn thấy người thật, lòng Vương Tú càng đau, đây là lần đầu tiên bà nghi ngờ quyết định của mình lúc còn trẻ. Theo Lưu Y đi, bà nguyện ý sống trong một thành phố lớn thời thượng, bà bằng lòng bỏ đi đứa con gái của mình, đứa con mà mỗi đêm bà ôm vào lòng ngủ.
“Nếu được, em lén lút nhận con đi.” Nhìn vợ mình khóc đến đau lòng, Lưu Y có chút mềm lòng, tuy rằng lời vừa mới nói ra khỏi miệng có chút hối hận. Mẹ con nhận nhau, một khi đã nhận, sau đó sẽ thường xuyên gặp mặt, gặp mặt thì sẽ có nguy cơ sáng tỏ mọi việc, đến lúc Chân Bảo tha thứ cho bọn họ, bạn bè trên mạng cũng dùng nước bọt phun vào bốn miệng nhà mình. Lưu Y nhìn thấy vợ mình đau lòng, nhưng ông không dám đánh cược, không dám lấy người nhà đang yên bình như vậy ra đánh cược.
“Đi thôi, đến lúc phải đi rồi.” Trong lòng Vương Tú còn đắn đo, khóc lóc nói. Lưu Y vỗ vỗ bả vai bà, rồi ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Sau khi hai vợ chồng đó đi rồi, thì trong bệnh viện, nguyên một buổi chiều hồn vía Chân Bảo như ở trên mây, sau khi hết giờ làm cô đi ra ngoài, theo bản năng cô nhìn xung quanh, cảm thấy người kia đến đây một lần thì chắc sẽ còn được gặp lần thứ hai. Nhưng ngoại trừ có một người xa lạ bên ngoài thì chỉ có Phó Minh Thời tới đón cô.
Chân Bảo cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, từ trên xe về đến biệt thự, nhưng không nhịn được nhìn xuống điện thoại di động. Nếu như người kia muốn tìm cô, ngọai trừ gặp mặt, còn có thể thông qua internet để liên lạc, nhưng đặc biệt là mọi tin tức đều không có, giống như cô đang nằm mơ, hoặc là, người phụ nữ ở trong bệnh viện không phải là người đó.
Trong lòng Chân Bảo có chút khó chịu không nói được. Vương Tú không muốn đứa con gái này, đã vứt bỏ một lần, nếu như hôm nay người cô nhìn thấy thực sự là Vương Tú, mà Vương Tú đến tìm cô chắc là do bà ta không chịu thừa nhận cô, Chân Bảo cảm thấy mình như bị bỏ rơi.
Chân Bảo không thoải mái, cô muốn khóc.
“Em nhìn thấy một người giống em.” Ban đêm Phó Minh Thời hôn Chân Bảo, Chân Bảo ôm lấy cổ Phó Minh Thời, chôn ở bả vai anh nói, “Buổi chiều có một người phụ nữ đến bệnh viện, mặt mũi cũng giống như em.” Người đó chắc hơn 40 tuổi, nhất định là không giống với tấm hình kết hôn lúc 20 tuổi, nhưng Chân Bảo thường nhìn tấm ảnh đó, nên cô biết dáng vẻ Vương Tú lúc trẻ, huống chi ngoại trừ hai con mắt, nhưng chỗ khác của bà có một cảm giác quen thuộc, không sai.
Dục vọng của Phó Minh Thời đã bị nước mắt của Chân Bảo khống chế lại, anh xoay người ôm chặt lấy Chân Bảo, “Bà ấy nói chuyện gì?”
Chân Bảo khóc lóc lắc đầu, “Không có nói cái gì, rồi đi luôn.”
Dường như Phó Minh Thời đã biết được nguyên nhân, nhỏ giọng nói với Chân Bảo, “Dù cho bà ấy có muốn nhận em, nhưng cũng không dám nhận.”
Chân Bảo cười khổ, căn bản một người con gái như cô, không giữ được mẹ mình ở lại miền quê dân dã, cũng không đáng để bà mạo hiểm vì cô mà làm ảnh hưởng đến gia đình hiện tại của mình. Vậy Vương Tú đến đây làm gì? Nhiều năm như vậy còn chưa có về thăm Chân Bảo, bây giờ bà ta chủ động xuất hiện, bà lại nhớ mình còn có một người con gái?
Nếu như nói Chân Bảo còn có chút hị vọng nhận mẹ mình, tưởng tượng nếu ngày đó Vương Tú nhận đến nhận cô, chỉ cần bà ta còn muốn bù đắp có thể Chân Bảo sẽ nhận lại người mẹ này, trải qua sự việc ngày hôm nay, cho dù Chân Bảo có nhớ nhung nhưng cũng không muốn ấp ủ trong lòng.
“Đừng khóc, bà ta không cần em, nhưng anh cần.” Phó Minh Thời vén tóc Chân Bảo lên, nhẹ nhàng hôn cô.
Chân Bảo cố gắng kiềm nén để cho nước mắt không rơi, mở mắt ra, ánh mắt hơi mơ hồ, nhưng với Phó Minh Thời thì cô không có lẫn lộn đâu được vẫn như cũ rất tuấn tú rất ôn nhu.
Ba đi rồi, mẹ cũng không cần cô, nhưng cô còn có Phó Minh Thời, có gia đình mới.
Trong lòng đang trống rỗng giờ đã được một loại tình cảm khác lấp kín, Chân Bảo ôm lấy cổ Phó Minh Thời, ngửa đầu lên, nước mắt đã rưng rưng, giống như con chim non bị mẹ ruột nhẫn tâm vứt bỏ, nương nhờ người khác nhưng người đó vẫn chấp nhận thu nhận ôm ấp mình. Phó Minh Thời mềm lòng, giống như một đứa con tự hôn trả lại.
Chân Bảo cảm thấy không đủ, cô còn muốn thêm nhiều sự ấm áp nhiều hơn nữa (nhiều lửa).
Chỉ là tay vừa mới ngượng ngùng đặt ở trên eo Phó Minh Thời thì bị anh nắm lấy.
“Đừng động đậy, em làm thế anh nhịn không được.” Phó Minh Thời đỡ cái trán của Chân Bảo, nhắm mắt lại nói. Hiện tại Chân Bảo đang muốn tìm kiếm người để an ủi, Phó Minh Thời thì rất muốn phối hợp, nhưng đối với sự tự chủ của Chân Bảo thì anh càng ngày càng kém, Chân Bảo còn lộn xộn nữa, thì anh sợ sự an ủi đó sẽ trở nên không thuần khiết, chọc giận cô không cao hứng. Chân Bảo nói thầm ở trong lòng, cô không muốn để anh nhẫn nhịn.
Giằng co chốc lát, Chân Bảo lấy hết dũng khí, hai tay bắt lấy áo sơ mi trên lưng Phó Minh Thời, rồi từ từ di chuyển xuống.
Phó Minh Thời đã hiểu, anh cuối đầu, cắn vào dây áo ngủ của Chân Bảo, bắt chước cô, từ từ đi xuống.
Ban đêm sâu lắng, mồ hôi đi kèm với lo lắng. Thúc đẩy cho hô hấp đi xuống, Chân Bảo leo lên người anh, ôm người đàn ông đang cùng thân mật với cô, Chân Bảo cũng dần dần quên đi những nỗi buồn kia, chỉ nhớ anh, chỉ cần anh, chỉ cần anh muốn cô đều cho anh tất cả.
…
Đến khi Chân Bảo ngủ, Phó Minh Thời ôm Chân Bảo vào giường, hình như lúc ngủ, trên lông mi còn đọng lại những giọt nước mắt. Phó Minh Thời cúi đầu lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy.
Chân Bảo chìm đắm trong giấc ngủ, nhưng Phó Minh Thời không có buồn ngủ, anh giúp Chân Bảo đắp chăn, rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng trở về phòng ngủ của mình gọi điện thoại cho trợ lý: “Mau tìm cách lấy đoạn video ở trong bệnh viện lúc chiều nay.”
Khoản tiền kia là ông nội để cho nhà họ Chân, cha Chân Bảo không hận Vương Tú, nhà họ Phó cũng lười truy cứu những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng Vương Tú xuất hiện, hại Chân Bảo tốn nhiều nước mắt như vậy, trước hết anh đè nén lửa giận xuống nhưng lại không được.
Có lẽ bởi vì không có tiền mà Chân Bảo bỏ học, lúc ở trong phòng tự mình đọc sách, Vương Tú đưa một người con gái khác đi shopping, thủ đoạn bịp bợm như vậy chỉ có thể là tiền thuộc về Chân Bảo. Có lẽ lúc Chân Bảo nhào vào lồng ngực anh khóc thì Vương Tú đang ở nhà nhàn nhã xem ti vi, uống trà. Dựa vào cái gì mà bà ta có thể nhàn nhã như vậy?
Cách đây hai ngày, trợ lý của Phó Minh Thời lấy được đoạn video đó, một mình Phó Minh Thời ở trong phòng làm việc xem, rất nhanh sẽ thấy được người phụ nữ khoảng 40 tuổi mà Chân Bảo kể cho anh nghe. Dáng người giống như Chân Bảo, khuôn mặt rất là tinh xảo cùng với đôi mắt rất là lanh lợi, rất giống với tấm hình kết hôn đó.
Lại nhìn cửa trường học ở trong đoạn video, Phó Minh Thời tìm được chồng mới của Vương Tú. Rất nhanh anh đã chụp ảnh lại, kêu người điều tra thân phận của hai người này.
Phó Minh Thời làm cái gì Chân Bảo cũng không biết, kỳ nghỉ hè kiêm chức kết thúc, nhận được lương Chân Bảo rất vui, dù chỉ có một ít tiền nhưng buổi tối cô muốn mời Phó Minh Thời đi ăn.
“Ngày mai Cổ Tiểu Ngư và các cô đều phải trở về.” Xem phim xong, lúc đi trên đường về nhà có chút không nỡ chia tay.
Phó Minh Thời thì giả bộ không biết gì, “Vậy em chọn thời gian đi, anh đi ăn cơm cùng với bọn em, được không.”
Không phải Chân Bảo muốn nói chuyện này, cô nhìn anh, cúi đầu nói: “Tối mai em trở về ký túc xá ngủ.”
Kỳ thực, lần trước ăn liên hoan, cô nói dối bọn họ, mùa hè này phần lớn cô đều ở biệt thự, chỉ khi Phó Minh Thời đi công tác cô mới chuyển về ký túc xá ngủ. Nhưng nhập học đến, cô không muốn như vậy nữa cô chỉ muốn chuyên tâm đọc sách.
Phó Minh Thời nhìn về phía trước, chưa đầy ba phút, mở miệng nói lần nữa: “Mỗi tuần chí ít em phải về biệt thự ở một buổi chiều.”
Có thể ra điều kiện như vậy đã là rất tốt, Chân Bảo ngoan ngoãn đáp ứng.
Nhưng mà buổi tối Chân Bảo lại bị Phó Minh Thời áp chế một lần nữa, Chân Bảo đột nhiên hối hận rồi, cô nên để ngày nói mới đúng…
Ngày thứ hai, Chân Bảo trở về trường học với một vành mắt đen như con gấu trúc.
Tiễn Nhạc Nhạc và Cổ Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Chân Bảo, đối với vành mắt đen của Chân Bảo suy nghĩ có chút đen tối. Nhìn mọi người đang suy nghĩ, Chân Bảo không chịu nổi, trốn vào phòng vệ sinh, đến tối Phó Minh Thời mời các cô ăn cơm, đến trước mặt Phó Minh Thời, ba người phụ nữ đã biến thành một sinh viên đại học ngoan ngoãn, không có chút giả dối nào.
Chương trình đại học năm rất nhiều, mỗi tuần Chân Bảo về biệt thự giao nộp thứ thuế nông nghiệp (chỗ này ta cũng không hiểu là gì cả =.=!) còn những thời gian khác cô đều chuyên tâm học tập. Học viện thông báo có thể xin học bổng, Chân Bảo xin học bổng cao nhất, sau khi xét duyệt, Chân Bảo phù hợp với tiểu chuẩn mà học viện đưa ra để xét học bổng.
“Đãi khách, đãi khách.” Tới ngày, học bổng được phát xuống, ba người trong phòng la hét thật to. Chân Bảo rất vui nên mời Cổ Tiểu Ngư và Tiễn Nhạc Nhạc đi ăn cá nướng.
Ăn xong, Chân Bảo trở về phòng ngủ, lén lút chuyển khoản cho Phó Minh Thời, lúc anh nhận được tiền, trên danh nghĩa anh lấy toàn bộ tiền của Chân Bảo cộng với phiếu ăn là một vạn tệ (10 ngàn). Trước đây, Chân Bảo không có đụng tới số tiền này, chắc là do làm kiêm chức một năm, hiện tại cô cũng không có gặp khó khăn gì.
Được một lúc thì Phó Minh Thời gọi điện tới, Chân Bảo cười cười đi ra ban công nói chuyện.
“Em làm như vậy là có ý gì?” Phó Minh Thời cũng ở trên ban công, giọng nói lạnh đến mức đáng sợ.
“Em nhận được học bổng, nhưng em chuyển cho anh, trong thẻ em còn hai ngàn đủ để em dùng rồi.” Chân Bảo vui vẻ nói.
Nghe Chân Bảo đang cười, Phó Minh Thời chợt nổi giận nhưng trong nháy mắt anh bình tĩnh lại.
Căn bản là cô muốn tự lập, anh còn tưởng Chân Bảo muốn cứt đứt với anh.