Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 43


Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 43

Từ bệnh viện đi ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Minh Thời, bên tai Chân Bảo bỗng nhiên vang lên đối thoại của mấy cô bạn cùng phòng.

“Thế nào, Phó tổng có nói tối sẽ đến không?”

“Không, đêm nay anh ấy phải dự tiệc rượu.”

“Rõ ràng là lừa cậu đấy, ngoài miệng không nói ra, nhưng tối lại đem bất ngờ đến, không tin chúng ta cược một ly trà sữa nào.”

Ba cô bạn cùng phòng đều cược Phó Minh Thời sẽ đến, sự thật chứng minh, cô không nên tin Phó Minh Thời, cô thật ngu ngốc.

“Không phải đã nói không tới sao?” Bị người ta kéo vào lòng, Chân Bảo cúi đầu lầm bầm. Phó Minh Thời tới, cô không hề không vui, nhưng nghĩ đến trở về phòng ngủ sẽ bị bạn bè cười mình, Chân Bảo liền muốn… Đánh anh, tới thì tới, sao lại lừa cô.

“Đồng ý với em là Phó Minh Thời, hiện tại anh là Thời Minh.” Phó Minh Thời ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Đoán được anh sẽ đến à?” Chứ sao lại tẩy trang.

Chân Bảo lắc đầu, buồn bực nói: “Trang điểm quá đậm, nói chuyện điện thoại xong em liền bôi.” Mình có thể làm đẹp, trang điểm ra ngoài gặp đồng học làm thêm chung, Chân Bảo không làm được, cũng không phải là không muốn cho Phó Minh Thời nhìn.

Phó Minh lấy điện thoại ra, ấn sáng màn hình:  Thật đẹp, không trang điểm thật trong sáng, trang diểm lại xinh đẹp…”

“Xóa.” Chân Bảo nhanh chóng che màn hình điện thoại di động của anh, không cho phép anh nhìn.

Phó Minh Thời cười nắm tay cô, trong lúc Chân Bảo cho là anh muốn chơi xấu kiên trì không muốn xóa, Phó Minh Thời lại nhìn ánh mắt cô, nói một câu không dính dấp gì nhau: “Anh bảo mẹ Vương chuẩn bị cơm tối, chúng ta qua bên kia ăn, ăn xong lại đi xem phim.”

Trong mắt anh có ánh sao lấp lánh, Chân Bảo bị anh mê hoặc, ngơ ngác gật đầu.

Phó Minh Thời thưởng cho cô một nụ hôn, chạy xe đưa cô về phòng cất đồ.

Phòng ngủ nữ sinh, ba người Tiền Nhạc Nhạc đang xem phim, nghe tiếng  Chân Bảo mở cửa, ba cô gái đều bất ngờ, chờ Chân Bảo đóng cửa lại, Cổ Tiểu Ngư mới buồn bực nói: “Không nhìn ra, Phó tổng lại là chính nhân quân tử, nói không đến sẽ không đến, tớ còn tưởng rằng đêm nay anh ấy sẽ hóa thân thành tổng giám đốc sắc lang chứ.”

Phạm Huyên sờ cằm, nhìn chằm chằm Chân Bảo rồi nghĩ: “Chẳng lẽ kỹ thuật trang điểm của tớ còn chưa cao?”

Tiền Nhạc Nhạc nhai xong ‘sợi cay’ trong miệng, cuối cùng nói: “Phó tổng độc thân gần ba mươi năm, định lực há có thể cùng người thường so sánh.”

Chân Bảo giả điếc, trước tiên để túi lên bàn, mới lấy ra hai tờ khăn giấy, nhìn giống như muốn đi vệ sinh, đi đến cửa phòng vệ sinh, cô mới chạy trốn một mạch ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại giải thích: “Tớ đi xem phim.”

Giọng nói chưa dứt, cửa đã đóng lại.

Cô chạy quá nhanh, ba người Cổ Tiểu Ngư nhìn nhau, sửng sốt một lát mới suy nghĩ ra ý tứ trong đó. Động tác Cổ Tiểu Ngư nhanh nhất, rời đi chỗ ngồi vọt tới ban công, Phạm Huyên, Tiền Nhạc Nhạc theo sát phía sau, chờ khoảng một hai phút, dưới lầu quả nhiên xuất hiện bóng dáng Phó Minh Thời và Chân Bảo.

Gì mà chính nhân quân tử, rõ ràng tổng giám đốc háo sắc!


Cổ Tiểu Ngư cố ý ho lớn.

Chân Bảo giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ba cái đầu to.

Mặt Chân Bảo nóng hổi, không khỏi đi nhanh hơn, Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn thấy bạn cùng phòng vị hôn thê, anh cười, sau đó ngẩng đầu vòng qua bả vai Chân Bảo, quan tâm che lỗ tai cô lại. Trên ban công Cổ Tiểu Ngư vẫn ho, chú ý tới động tác Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư “Á” một tiếng “Không chịu nổi, tớ không chịu nổi!”

Phó tổng sao có thể ngược cẩu như vậy?

Chạy về phòng ngủ, Cổ Tiểu Ngư tức giận gửi cho Chân Bảo một tin: Mời quản giáo lại đàn ông nhà cậu thật tốt?

Chân Bảo chạy tới trụ điện bên đường, nghe được tiếng âm báo nhắc nhở tin nhắn đến, nhìn thấy nội dung, cô cười cho đưa cho Phó Minh Thời. Phó Minh Thời cười, rất hăng hái nhìn chằm chằm màn hình, hiếu kỳ Chân Bảo sẽ trả lời ra sao.

Chân Vảo không biết trả lời thế nào.

Phó Minh Thời lấy điện thoại, gõ chữ: Quản  tôi gì thế?

Cổ Tiểu Ngư nháy mắt mấy cái, ba giây sau, quả nhiên tắt máy.

~

Chân Bảo ngồi yên trế ghế phụ, quay đầu kéo dây an toàn, đầu quay lại, trước mắt đột nhiên nhiều thêm hai hộp quà, một màu hồng, một màu trắng, phía trên in logo nhãn hiệu khác nhau, lúc chiều Chân Bảo và Phạm Huyên đi quầy bán hàng đã nhìn thấy hai nhãn hiệu này.

“Anh để trợ lý chọn, em thử xem, không thích đổi nhãn hiệu khác.” Phó Minh Thời đặt quà lên đùi cô, thưởng thức vẻ mặt ngu ngơ đáng yêu của Chân Bảo, lại như không có việc gì lái xe.

Chân Bảo mở ra một hộp quà, bên trong quả nhiên là một bộ trang điểm.

Cô hiểu ý của Phó Minh Thời, dở khóc dở cười: “Em không biết trang điểm.”

“Có thể học.” Phó Minh nhìn cô:  “Lấy năng lực tự học của em, cái này không khó lắm.”

Chân Bảo không còn lời nào để nói, nhìn hai bộ trang điểm cao cấp trong tay, cô  không nỡ lãng phí, nhỏ giọng thương lượng: “Chờ em học xong rồi dùng cái này.” Buổi chiều Cổ Tiểu Ngư mua trên mạng vài thứ, giá cả rất rẻ, dù sao chỉ để luyện tập.

“Đằng sau còn hai bộ, đủ để em luyện.” Phó Minh Thời nghĩ cô muốn kéo dài thời gian, trong mắt lướt qua một vòng gian xảo:  “Cơm nước xong xuôi anh nhìn em tập, video đã tìm xong.”

Anh đã có chuẩn bị mà đến, Chân Bảo bĩu môi: “Không xem phim à?”

Phó Minh Thời cười: “Nếu như em muốn xem thật, trang điểm xong ở nhà xem, hiệu quả chắc không kém ở rạp mấy.”


Thì ra đến xem phim chỉ là cớ, Chân Bảo quay đầu, không để ý tới anh.

Phó Minh Thời cất cao giọng hát, nhịp điệu vui tươi nhẹ nhàng, giống tâm tình của anh hiện tại.

Chân Bảo nhìn ngoài cửa sổ, từ từ cúi đầu, lấy ra quyển sách màu trắng, hiện tại học trước một ít, miễn cho lát nữa xấu mặt trước Phó Minh Thời.

Trở lại biệt thự, Hắc Đản, Nguyệt Lượng nhào tới nũng nịu, mẹ Vương cũng rất thích Chân Bảo, vui mừng hớn hở bày bát đũa. Chân Bảo phải chịu áp lực về học trang điểm, bữa cơm này ăn không ngon, thừa dịp Phó Minh Thời còn chưa buông đũa, cô chạy lên lầu trước, chăm chú đóng cửa phòng.

Cô có thể cho Phó Minh Thời nhìn dáng vẻ cô đã trang điểm xong, quá trình trang điểm không bàn nữa.

Mở laptop của Phó Minh Thời, màugiáo trình trang điểm đã mở,Chân Bảo lần nữa nhận biết các công cụ trang điểm, sau đó rửa mặt, dựa theo giáo trình từ từ học. Trang điểm mắt quá phiền phức, Chân Bảo muốn lướt qua, nhưng nhớ tới Phạm Huyên khen mặt cô tốt không cần làm nhiều, chủ yếu là phần mắt, môi, Chân Bảo đành phải kiên nhẫn học.

Trang điểm một hồi tẩy một hồi, không biết qua bao lâu, Phó Minh Thời đến gõ cửa.

Chân Bảo nhìn thời gian, chín giờ rưỡi.

“Mở cửa.” Phó Minh Thời hối cô.

“Cho em thêm mười phút.” Chân Bảo nhỏ giọng nói.

Phó Minh Thời bất đắc dĩ, tựa lung vào cửa đợi cô.

Chân Bảo vẽ xong mắt tô xong mày, nhìn bờ môi hồng nhuận của mình, phối hợp dựa theo Phạm Huyên, từ bộ son môi Phó Minh Thời đã chuẩn bị, chọn lấy một cây màu hoa hồng đỏ. Tô xong, Chân Bảo đi soi gương, cảm giác không đẹp  như Phạm Huyên, nhưng so bình thường, thì xinh đẹp hơn rồi.

Phó Minh Thời lại bắt đầu gõ cửa.

Chân Bảo bị anh hối mà hoảng, dọn dẹp đơn giản bàn trang điểm một chút, từ từ đi mở cửa, cửa vừa mở ra, cô đã cúi đầu xuống, không đủ can đảm cho Phó Minh Thời nhìn.

Phó Minh Thời bước vào, trở tay đóng cửa, sau đó đem Chân Bảo ôm vào, nâng lên cằm cô lên.

Chân Bảo hoang mang rối loạn nhắm mắt lại.

Khuôn mặt cô đẹp, chỉ cần không quá ngu, nhìn thế nào cũng không thấy xấu được, nhưng nhìn thấy thành phẩm của ‘lính mới’ Chân Bảo, Phó Minh Thời vẫn không nhịn được cười. Nếu như trình độ trang điểm của Phạm Huyên có thể được tám điểm, thì Chân Bảo, thay bằng một người mẫu xấu, chỉ sợ càng thất bại?

Nhưng mà, bờ môi rất mê người, bớt độ trong sáng của cô, lại tăng thêm độ mê hoặc.


Phó Minh Thời nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, khoảng một phút sau, anh mới buông tay ra, hôn lên trán cô: “Nên xem phim trước.”

Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng lại hơi thất vọng, anh phí nhiều công sức như vậy vì muốn cô học trang điểm, vì sao cô đã làm rồi, anh ngay cả bình cũng không có? Giống như cô chú tâm giải một đề thi, anh nhận được bài thi đó, khiến cả người khó chịu.

Lúc xuống lầu, Chân Bảo cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại trên người Phó Minh Thời, nhưng ánh mắt anh, giọng nói cũng không mấy thay đổi, cô không cách nào căn cứ biểu hiện của anh mà đoán phần trang điểm của mình thế nào. Nhưng lực chú ý của Chân Bảo nhanh chóng bị Phó Minh Thời chọn phim Hollywood hấp dẫn, phòng khách tối đen, nội dung cốt truyện chặt chẽ hấp dẫn lòng người, Chân Bảo đi theo nội dung cốt truyện đi, quên hết thảy.

Phim kết thúc, Chân Bảo thở ra một hơi, dựa vào ghế sa lon suy đoán nói: “Chắc là có bộ 2 nhỉ?”

Phó Minh Thời không yên lòng gật đầu, nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi.

Khóe môi anh nhếch lên, mới nhận ra hỏi cô: “Kí túc xá các em mấy giờ đóng cửa?”

Chân Bảo như như người trong mộng vừa tỉnh, đưa tay sờ túi quần, không sờ được, nhớ lại điện thoại để ở phòng ngủ, vội vã hỏi Phó Minh Thời, biết được đã qua thời gian kí túc xá đóng cửa, Chân Bảo ảo não. Phó Minh Thời kéo người vào trong ngực, giọng nói trầm trầm, trấn an: “Không về cũng không sao, sáng mai anh đưa em về lại trường.”

Tâm tình Chân Bảo sa sút: “Em không về đó, mọi người sẽ nghĩ thế nào?”

“Em nghỉ đều sang đây, họ muốn hiểu lầm, đã sớm hiểu lầm.” Phó Minh Thời nâng…mặt cô lên, cười nói.

Chân Bảo mím môi.

Phó minh Thời hôn mũi cô:  “Ngốc, đã là thời đại gì rồi, còn người quan tâm thứ đó, chỉ cần hai người yêu thương nhau, coi như mỗi tối em đều về đó, em cho rằng người khác sẽ không nghĩ đến phương diện kia sao? Loại chuyện này, thật muốn, địa điểm cũng giới hạn tại phòng.”

Lời này quá tốt đẹp, trong đầu Chân Bảo nổ  ‘đùng’  một tiếng, trong phòng, chẳng lẽ còn có thể ở bên ngoài?

Nhiệt độ trên mặt cô tang cao, Phó Minh Thời lại xích gần hơn, dẫn dụ cô: ” Nghĩ gì đó?”

Chân Bảo bỗng nhiên ý thức được nguy hiểm, dùng sức lắc đầu, đồng thời ý đồ kéo xuống tay anh đang ôm mặt cô:  “À, chuyện là nên đi ngủ trước.”

“Được.” Phó Minh Thời chủ động buông mặt cô ra, cùng cô lên lầu.

Đến lầu ba, Phó Minh Thời đưa Chân Bảo tới cửa.

“Ngủ ngon.” Phó Minh Thời  xoay người, thạo thạo hôn chúc cô ngủ ngon.

Chân Bảo nhắm mắt để anh hôn, chờ Phó Minh Thời hôn xong, cô cũng nói chúc ngủ ngon, quay người đẩy cửa. Vừa vào, còn chưa kịp đóng lại, Phó Minh Thời đột nhiên nắm tay cô. Nhịp tim Chân Bảo đột nhiên tăng tốc, khẩn trương quay đầu.

“Quên một chuyện.” Phó Minh Thời kéo cô ra, chống lên tường, mắt đen khóa chặt ánh mắt cô.

“Chuyện gì?” Chân Bảo không dám thở mạnh.

Phó Minh Thời sờ mắt cô, lại theo một đường xuống dưới, đến môi, ánh mắt chuyên chú, giống thưởng thức ngọc đeph. Anh chỉ nhìn không nói, trong mắt vẻ thích trắng trợn trần trụi, Chân Bảo càng luống cuống. Vừa trang điểm xong thấy anh không có phản ứng, hiện tại phản ứng quá lớn, cô lại sợ anh khống chế không nổi.

“Đẹp rồi.” Nhìn nửa ngày, Phó Minh Thời cũng nói chuyện, ý tứ sâu xa: “So với không trang điểm thì càng chin chắn hơn.”

Chín chắn…


Chín chắn, có mang ý ăn được không?

Chân Bảo không muốn trở nên chín chắn, muốn nói gì đó để xua tan hơi thở hormone nồng đậm trên người anh. Nhưng cô mới mở miệng, bờ môi đỏ mọng màu hoa hồng vừa mới hé ra, đã bị nụ hôn của Phó Minh Thời bao phủ không thể từ chối, đốt lên một ngọn lửa nóng mà vội vàng.

Chân Bảo ngăn cản không nổi, từ lần hôn đầu tiên. Bắt đầu hôn, cô đã không chịu nổi nhiệt tình của anh.

Không phải không thử, nhưng cô càng đẩy anh ra thì anh lại càng ôm cô chặt hơn. Chỉ cần một tay nắm lấy eo cô, dường như đã có thể xách cô lên được rồi. Chân Bảo dứt khoát không đẩy nữa, mong anh vẫn giống như lúc trước, hôn đủ rồi sẽ buông cô ra. Nhưng hôn rồi lại hôn, người đàn ông đột nhiên nâng chân cô lên, hoàn toàn để cô dựa lên tường.

Hai chân bị nâng lên cao, nỗi sợ có thể té xuống bất cứ lúc nào khiến cô vô thức ôm lấy vai anh. Nên Phó Minh Thời cứ thế vừa hôn cô, vừa từ từ đi đến phòng ngủ. Đóng cửa lại, tiếng khóa trái cửa làm cô bừng tỉnh, Chân Bảo chợt quay đầu lại, tựa đầu trên vai anh thở dốc.

Phó Minh Thời xoay người, đẩy cô lên cửa, mắt đen không ẩn mà nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Chân Bảo cúi đầu trốn tránh.

Phó Minh Thời dán vào tai cô nói với giọng khan đục: “Em nói chúc ngủ ngon, anh sẽ đi ngay.”

Anh muốn, nhưng anh không ép cô, chỉ cần cô nói chấm dứt, đêm nay sẽ chấm dứt tại chỗ này.

Chân Bảo hiểu ý anh.

Muốn lựa chọn thế nào?

Bên tai là hô hấp anh chưa khôi phục, trước người là lồng ngực rắn chắc của anh, anh có lực như vậy, dễ dàng ôm cô lên cao như thế. Nếu như anh muốn hôn cô, khuôn mặt từ từ tiến gần, nóng như vậy, còn nóng hơn tay anh, bờ môi đã đụng trúng cô…

“Nói chúc ngủ ngon.” Phó Minh Thời nhắm mắt lại, khuyên cô chấm dứt, tràn ngập tình. Hơi thở bồi hồi bên tai cô.

Chân Bảo nói không nên lời, môi anh gần như vậy, cô chỉ gần nhếch sang một tý, là nó có thể hôn cô.

“Nói.” Giống như biết ý cô, Phó Minh Thời lại nhích gần môi cô hơn.

Chân Bảo trông thấy hầu kết anh nhấp nhô, thấy cổ áo so mi nới lỏng, thấy bên vị trí xương quai xanh chếch xuống dưới, có một nốt ruồi đen nhỏ…

“Còn ba mươi giây.” Phó Minh Thời một tay ôm cô, nâng tay tháo nút thứ hai áo sơ mi, đầu ngón trỏ ngón vô ý lướt qua nốt ruồi đen kia. Phó Minh Thời chỉ cảm thấy nóng, anh không biết Chân Bảo đang nhìn, nhưng anh lại nghe được tiếng Chân Bảo nuốt nước miếng.

Động tác Phó Minh Thời dừng lại, ngẩng đầu, nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt, hai gò má đỏ bừng, giống như uống rượu say.

Ánh mắt từ lông mi không ngừng run của cô đến bờ môi đỏ mọng kia, Phó Minh Thời cho cô cơ hội lần cuối:  “Phượng Bảo, nếu em không nói, anh sẽ tiếp tục.”

Chân Bảo quay đầu, lộ ra mảng lớn màu hồng trên mặt và cổ.

Ánh mắt Phó Minh Thời xiết chặt, hôn môi cô lần nữa, còn gấp hơn hồi nãy, gấp đến độ ngay cả đáp lại Chân Bảo cũng không thể, để mặc anh chủ động. Hôn lấy hôn để, phó Minh Thời lần nữa đổi thành một tay ôm cô, tay kia giật ra tất cả nút áo còn lại, nửa đường đổi tay, áo sơmi liền bị anh ném trên đất.

Tay Chân Bảo, không tránh khỏi đụng phải vai anh, cô bị nóng nên lấy tay ra, nhưng bị anh kẹp giữa cánh cửa, cô chỉ có thể phụ thuộc vào người đàn ông này, mãi đến lúc dời đi chỗ khác, anh ôm cô đi về phía giường lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.