Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 37
Chân Bảo học hành nửa năm, ông cụ Phó có nuôi một con cho cái tên là Hắc Bối, nói là vợ của Hắc Đản.
Ông cụ dụng tâm lương khổ, Chân Bảo mượn cớ đem Hắc Đản nuôi ở biệt thự của Phó Minh Thời, sợ ông cụ Phó phát hiện Hắc Đản không còn ‘trứng’.
Hắc Bối nhanh chóng một tuổi, kích thước rất lớn, hai chân trước nhảy lên có thể tới eo Chân Bảo. So sánh với Hắc Đản bướng bỉnh, thì Hắc Bối dịu dàng hơn nhiều, thích nhất là nằm trong sân phơi nắng, nhưng các chủ nhân đến đùa nó, Hắc Bối cũng rất phối hợp, vô cùng thông minh.
Trong nhà có chó, rất nhanh Chân Bảo đã dưỡng thành thói quen cùng ông cụ dẫn chó ra công viên dạo. Liên tục bốn ngày đều gặp người đẹp lai Tiểu Nhã và chó bucky Kim Mao, đến ngày thứ năm, người dẫn bucky thành Trình Dịch.
Lần thứ ba gặp mặt, cuối cùng Trình Dịch cũng giới thiệu rõ àvới Chân Bảo. Biết được Trình Dịch ở Mỹ học bác sĩ thú y, Chân Bảo ngạc nhiên thêm Trình Dịch vào Weichat, vô tình trò chuyện vài thứ. Ông cụ Phó biết Chân Bảo chỉ xem người kia là đồng nghiệp, nên không nói bóng nói gió nhắc nhở Chân Bảo, mãi đến hôm nay ở công viên, Tiểu Nhã nhiệt tình mời Chân Bảo đi tham gia tiệc mừng năm mới của cô ấy.
Tiệc tùng với người trong nước Chân Bảo còn chưa tham gia, ngoại quốc cô càng lạ lẫm, lo lắng mình sẽ xấu mặt, Chân Bảo liên tục từ chối. Tiểu Nhã nhìn ra Trình Dịch có chút thích Chân Bảo, đương nhiên sẽ đem tất cả vốn liếng ra khuyên Chân Bảo, Chân Bảo không cản được nhiệt tình, đành phải đồng ý suy nghĩ lại.
“Chuyện gì xảy ra?” Ông cụ Phó ngồi trên ghế dài công viên, cười hỏi Chân Bảo đang đi tới.
Chân Bảo bất đắc dĩ nói: “Chủ nhật Tiểu Nhã tổ chức chúc mừng năm mới, gọi cháu tới chơi.”
Ông cụ Phó: “Được đó, người trẻ tuổi nên gặp mặt bạn bè, sao Phượng Bảo không đồng ý?”
Chân Bảo cúi đầu, nhăn nhó nói: “Cháu chưa từng đi…”
Ông cụ đã hiểu, giả vờ giả vịt xem ngày trên điện thoại, tính toán nói: “Không sao, Minh Thời hôm đó sẽ về, để nó đi cùng cháu.”
Chân Bảo nghe xong, vui mừng nhướng mày.
Cháu dâu không có ý có mới nới cũ bỏ quên cháu trai ông, ông cụ Phó càng yên tâm hơn, Chân Bảo quay đầu hỏi Tiểu Nhã có thể đưa bạn đi cùng không, ông cụ Phó gửi cho cháu trai một tin nhắn, kèm theo một tấm ảnh ông đã chụp.
Phó Minh Thời mở tin nhắn ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Trình Dịch, anh nhìn mấy chục giây, rồi từ từ dựa vào ghế, mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vị hôn thê đang cười ngây ngô trong ảnh. Vừa đuổi đi một tên Mạnh Kế Ninh, lại tới một người ‘đồng nghiệp du học’, số đào hoa của Chân Bảo có phải đang lúc thịnh vượng?
~
Tiểu Nhã tổ chức tiệc mừng năm mới vào ngày hai mươi tám tháng chạp, chạng vạng tối hai mươi bảy Phó Minh Thời mới đến được, đi ra sân bay, đã nhận ra Chân Bảo đang nghe điện thoại trong đám người, áo khoác màu trắng phối với quần bò màu đen, dưới chân là đôi giầy thể thao, vừa nữ tính lại đáng yêu.
Phó Minh Thời không nghĩ đến cô sẽ đến đón anh.
Cùng lúc đó, Chân Bảo cũng trông thấy anh, một tuần không gặp, Phó Minh Thời vẫn một thân tây trang màu đen, càng đẹp trai hơn.
Cô cười ngại ngùng.
“Tới một mình sao?” Phó Minh Thời nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn cô.
“Không phải, chú Lý lái xe đưa em đến.” Chân Bảo quay đầu, đã thấy chú Lý quản gia mất tiêu, rõ ràng vừa mới đứng bên cạnh.
Cô ngạc nhiên, Phó Minh Thời cười: “Đi thôi, lên xe nào.”
Chân Bảo gật đầu.
Lên xe, chú Lý lái xe, hai người ngồi ở phía sau. Chân Bảo tận lực chỉ nhìn phía trước, Phó Minh Thời cũng biểu hiện vô cùng tự nhiên, chỉ có tay từ khi lên xe đến giờ vẫn nắm tay Chân Bảo, vô tình bóp. Chân Bảo dần đỏ mặt, cố gắng nói: “Chừng nào anh về nước?”
Phó Minh Thời nhếch mày: “Vừa về đã mong anh đi rồi?”
Trên ghế lái, chú Lý cười không tử tế.
Chân Bảo cúi đầu, không nói, chu môi.
Phó Minh Thời nhẹ nhàng bóp tay cô, thấp giọng nói: “Mùng hai về nước, em cùng anh đi chơi nhé.” Không yên lòng để cô ở đây tiếp tục trêu hoa ghẹponguyệt.
Chân Bảo dạ.
Trở lại biệt thự, hai người ngồi trong phòng khách cùng ông cụ Phó nói chuyện, trò chuyện một hồi cơm tối đã chuẩn bị xong, ba người ăn cơm trước. Ông cụ Phó đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, đúng tám giờ tối mỗi ngày sẽ ngủ, nên lên lầu. Chân Bảo ngồi trên ghế sa lông xem tivi, thật ra lực chú ý đều tập trung lên người Phó Minh Thời, tim đập rất loạn.
Quan hệ của hai người, đã từ trong sáng sang hôn, tiến triển thêm một bước, Chân Bảo không khó chịu khi Phó Minh Thời sờ vai mình, nhưng cảm giác kia quá kích thích, cô có chút không chịu nổi, giống như… Bất kể lúc nào cũng có thể chảy máu mũi.
“Anh đi tắm trước, lát nữa gặp trên lầu.” Cô gấp gáp, Phó Minh Thời lại vô cùng bình tĩnh, nói xong lên lầu.
Chân Bảo không khỏi đưa mắt nhìn anh, không hiểu ý của Phó Minh Thời, gì, là gặp nhau trên lầu? Biệt thự này có bốn tầng lầu, ông cụ ở lầu hai, Phó Minh Thời ở lầu ba, cô chiếm tầng cao nhất, trên lầu, chẳng lẽ Phó Minh Thời…
Vừa đoán, điện thoại di động đã vang lên, Chân Bảo nhặt điện thoại lên, thì nhận được tin nhắn của Phó Minh Thời: Về phòng chờ anh.
Lập tức máu huyết Chân Bảo sôi trào!
Phó Minh Thời muốn đến phòng cô sao?
Bất kể trong lòng đang hoảng, Chân Bảo vẫn không có tiền đồ mà lên lầu, trốn trong phòng chờ Phó Minh Thời. Lâu rồi không gặp, cô nhớ anh, thật ra lần Phó Minh Thời giam cầm cô, chủ yếu bởi vì cô đang mặc áo tắm, bả vai và đùi đều lộ ra bên ngoài, hiện tại cô mặc áo lông cừu, nhiều nhất Phó Minh Thời hôn cô một cái là đủ rồi chăng?
Suy nghĩ lung tung, cho đến khi Phó Minh Thời nhắn tin đến: Mở cửa.
Tim Chân Bảo đập nhanh hơn, mở màn hình laptop, giả bộ cô đang xem phim dở, lúc này mới ra mở cửa. Ngoài cửa Phó Minh Thời ăn mặc thoải mái, vừa mới tắm xong, trên người anh có mùi sữa tắm mát rượi, khuôn mặt ửng đỏ, tóc ngắn còn chưa sấy khô.
Chân Bảo một tay chống cửa, buông thõng tầm mắt hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Phó Minh Thời nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ ửng của cô, giọng nói trêu tức: “Nhất định phải có việc mới có thể đến nhìn vị hôn thê của anh sao?”
Chân Bảo nhịn không được cười, nghiêng người để anh vào.
Phó Minh Thời bước vào, thuận tay đóng cửa, cũng không như bình thường mà khóa trái.
Chân Bảo phảng phất như nghe thấy được tiếng tim mình đập.
Cô như gặp kẻ địch, Phó Minh Thời không động thủ ngay, đơn giản nhìn phòng ngủ một phen Chân Bảo, anh bước đến bàn sách, thấy trong ly của Chân Bảo có nước, anh cầm lên, nghiêng người hỏi Chân Bảo: “Có thể uống không?”
Trong đầu Chân Bảo hoàn toàn nghĩ chuyện khác, gật đầu lung tung.
Phó Minh Thời ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó ngồi vào ghế của Chân Bảo, màn hình laptop dừng lại tại một bộ phim hoạt hình. Môi Phó Minh Thời khẽ cong, đóng phim hoạt hình lại, tìm phim khác: “Anh không thích xem Anime, thay bằng phim tình cảm nhé?”
Chân Bảo không dám cùng anh xem chung phim tình cảm, đi tới ngăn cản anh gõ bàn phím, nhỏ giọng từ chối: “Em thích xem phim hoạt hình.”
Phó Minh Thời ngẩng đầu, bỗng nhiên ôm Chân Bảo ngồi lên đùi, hôn cô vô cùng thành thạo.
Chân Bảo đầu váng mắt hoa.
Tay Phó Minh Thời di chuyển từ dưới ao lông cừu, từ từ dò xét lên.
Chân Bảo khẩn trương nắm lấy tay anh, nhưng ngay khi ngón tay Phó Minh Thời đụng phải da thịt mịn màng của cô, điện thoại Chân Bảo trên mặt bàn đột nhiên truyền đến tiếng thông báo tin nhắn Wechat. Thân thể Chân Bảo cứng đờ, Phó Minh Thời chôn mặt vào hõm cổ của cô, khoảng một phút sau, anh buông Chân Bảo ra, bưng ly đi đổ nước.
Chân Bảo túm vạt áo, đỏ mặt nhìn Wechat, là Tiểu Nhã gửi ảnh trù bị tiệc đến, Trình Dịch cũng có mặt.
“Ai gửi tin nhắn thế?” Phó Minh cầm ly nước đi về phía này.
Chân Bảo vừa xem tin nhắn vừa nói: “Tiểu Nhã, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà cô ấy.”
Phó Minh Thời để ly xuống, ngón tay thon dài chỉ vào tấm ảnh người đàn ông đẹp trai: “Anh chàng đẹp trai này là ai?”
“Anh họ Tiểu Nhã.” Chân Bảo thuận miệng nói.
Phó Minh Thời liền nghiêng đầu nhìn cô: “Em cũng cảm thấy cậu ta đẹp trai sao?”
Chân Bảo vừa trả lời xong thì Phó Minh Thời đã đào sẳn hố cho cô, khiến cô bị chọc cười, nhìn ảnh chụp nhỏ giọng nói: “Không đẹp trai bằng anh.”
Phó Minh Thời thưởng cho cô một nụ hôn trên đỉnh đầu.
~
Buổi tiệc bắt đầu lúc 6 giờ tối, Phó Minh Thời lái xe đưa Chân Bảo đến, đến biệt thự nhà họ Trịnh sớm 10 phút.
Nhìn thấy nhà này không thua biệt thự nhà họ Phó chút nào, bỗng nhiên Chân Bảo ý thức được, thì ra nhà họ Trịnh cũng rất có tiền.
Khách tới, Tiểu Nhã, Trình Dịch cùng đi ra tiếp đón, xa xa nhìn thấy Chân Bảo bên người đàn ông đẹp trai, Tiểu Nhã ngạc nhiên che miệng lại. Cô ấy đẹp nét đẹp con lai, phương đông, phương tây soái ca đẹp trai một chút cô có thể miễn cưỡng nhìn, trong lòng tán thưởng xong, cô mới đồng tình nhìn về phía Trình Dịch: “Xem ra anh không nên trêu ghẹo.”
Trình Dịch cười khổ, không nghĩ tới cô gái trong sáng mới học đại học năm nhất đã là hoa đã có chủ.
“Chân Bảo, anh ấy là bạn trai cậu à?” Đến gần, Tiểu Nhã dùng giọng điệu khoa trương nói.
Chân Bảo bị bạn bè cùng phòng trêu ghẹo đã quen, lúc này thần sắc tự nhiên, thoải mái thừa nhận.
Tiểu Nhã lập tức tán dương Phó Minh Thời, Trình Dịch đứng một bên tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan, cũng may trước mắt anh chỉ có ấn tượng tốt với Chân Bảo, tình cảm còn chưa sâu đến bởi vì mức vì Chân Bảo đã có bạn trai mà đau lòng đến chết, bởi vì biểu hiện này thong dong, lấy thân phận chủ nhân tiếp đãi Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời thấy anh ta kịp thời rút lui, liền bày ra bộ dạng khách, một lòng cùng Chân Bảo vui đùa.
Tiệc tàn đã là 10 giờ tối.
Phó Minh Thời uống không nhiều, tỉnh táo lái xe về biệt thự, xe dừng lại, anh không xuống xe ngay, mà nắm chặt tay Chân Bảo, mắt đen phức tạp nhìn cô.
Lần đầu tiên Chân Bảo nhìn thấy Phó Minh Thời như vậy. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, Phó Minh Thời cho cô cảm giác như người trên TV, không cùng một thế giới với cô, giữa hai người cách một khoảng. Từ từ ở chung, cô mới phát hiện Phó Minh Thời rất quan tâm mình, dù cô cần gì, Phó Minh Thời sẽ tìm nhanh nhất cho cô, coi như hai người không đồng nhất ý kiến, cuối cùng Phó Minh Thời cũng sẽ thỏa hiệp.
Nhưng Phó Minh Thời trước mắt, giống gặp phải vấn đề nan giải gì đó, không biết mở miệng làm sao.
Tại sao lại như vậy? Chân Bảo không có đầu mối.
“Thế nào?” Chân Bảo nhẹ giọng hỏi.
Phó Minh Thời nhìn cô, cười: “Không có gì, chỉ là, ngày mai ba mẹ anh đến, bọn họ cũng ở đây ăn Tết.”
Chân Bảo mở to hai mắt.
Phó Minh Thời đã dự đoán được cô có thể như vậy, trêu chọc nói: “Sợ à?”
Chân Bảo cứng đờ lắc đầu, ánh mắt rơi ở phía trước trên cửa sổ xe. Cô không sợ, cô chỉ hơi hoảng.
Cô tháng năm đến Thủ Đô, chuẩn bị kiểm tra trong lúc đó cùng ba Phó Minh Thời Phó Chinh đã gặp mặt, lúc đó ba Phó ở đó. Ông cụ Phó lớn tuổi, chỉ nhìn một cách đơn giản bề ngoài, Phó Minh Thời càng giống Phó Chinh. Phó Chinh hơn năm mươi tuổi, bên ngoài trẻ hơn tuổi rất nhiều, lạnh lùng uy nghiêm, phù hợp với một chủ tịch tập đoàn như Chân Bảo tưởng tượng.
Phó Chinh là người ít nói, lúc gặp mặt chỉ hỏi cô ở chỗ có quen không, còn nói một số lời khách sáo khác. Chân Bảo nhìn không ra vị trưởng bối này có thích mình hay không, lúc ấy cô không hề nghĩ đến mình và Phó Minh Thời sẽ ở cùng nhau, nên không để ý thái độ của Phó Chinh, nhưng bây giờ cô và Phó Minh Thời thành người yêu chân chính, nếu như Phó Chinh không hài lòng với cô…
Phó Chinh tốt hay xấu cô đã gặp qua, cũng hiểu biết đơn giản, mẹ Phó Minh Thời là Phùng Kha, mới là nỗi sợ Chân Bảo phải đối mặt.
Phùng Kha nổi danh trong nước là chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu, tự sáng tạo quần áo mang nhãn hiệu “Hoa Đình”, nghiên cứu thiết kế âu phục rất đẹp, những bộ quần áo Phương Đông đẹp đẽ quý phái, rất được minh tinh trong nước ưa chuộng, doanh nhân thành đạt vây quanh, dẫn dắt trào lưu các quý, cùng lượng tiêu thụ tên tạp chí cao nhất trong các loại tạp chí đồng loại.
Bạn đồng học nói, Phùng Kha là là một người phụ nữ vừa tài hoa vừa mạnh mẽ. Mà tính cách Phùng Kha cũng vô cường lạnh lùng át người, trên mạng lan truyền video phỏng vấn hoặc ảnh chụp, rất ít khi nhìn thấy Phùng Kha lộ ra nụ cười, Chân Bảo chỉ nhìn thấy trong Album ảnh điện thoại Phó Minh Thời, thấy Phùng Kha cười, nụ cười rất nhạt.
“Ba anh em đã gặp qua, còn về mẹ anh…” Nhìn bộ dạng thấp thỏm của Chân Bảo, Phó Minh Thời cẩn thận xử lí từ ngữ: “Mẹ anh tương đối nghiêm khắc, nhanh mồm nhanh miệng, muốn gì nói nấy, sẽ không thông cảm cho cảm xúc người khác, sẽ bắt bẻ cách ăn mặc của người khác vô cùng, có đôi khi ngay cả ông cụ cũng sẽ bị chê bai vài câu. Nhưng mặc kệ bà ấy nói thế nào, em không cần để trong lòng, dù sao em muốn gả là anh.”
Phó Minh Thời không muốn hù dọa Chân Bảo, nhưng tính tình mẹ quá thối, anh nhất định phải để Chân Bảo sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, lấy da mặt của Chân Bảo, một khi mẹ nói nặng, Chân Bảo có thể sẽ bị nói đến khóc.
Trong lòng Chân Bảo rối như tơ vò, Phó Minh Thời càng giải thích, cô càng cảm thấy đáng sợ.
“Được rồi, bây giờ ngủ đi, ngày mai hết thảy có anh.” Hôn trán Chân Bảo, Phó Minh Thời dịu dàng an ủi nói.
Chân Bảo dạ, xuống xe.
~
Vợ chồng Phó Chinh đáp sân bay lúc giữa trưa, Phó Minh Thời đến đón sớm hơn một tiếng, theo lễ phép, Chân Bảo cũng muốn đi, bị ông cụ Phó khuyên nhủ, giọng điệu Chân Bảo mới là người nhà ông: “Phượng Bảo cùng ông nội đợi, để Minh Thời tự mình đi, hừ, ba mẹ Minh Thời nổi danh mặt thối, chúng ta nhìn ít chừng nào hay chừng đó.”
Người con dâu Phùng Kha này, là con trai tự mình coi trọng, ông cụ Phó không phản đối, nhưng đối mặt với một người con dâu còn lạnh lùng hơn cả con trai, ông cụ Phó cũng không cách nào thân thiết hơn nhiều được. Dù sao ông là ông, bọn nhỏ là bọn nhỏ, tất cả mọi người bận bịu, chỉ có ngày lễ ngày tết mới họp mặt.
Người Chân Bảo ở biệt thự, nhưng tim lại lơ lửng không cố định, trầm ngâm chú ý động tĩnh bên ngoài biệt thự.
Sân bay, Phó Minh Thời đợi nửa giờ, mới đón được hai người già trong nhà.
Phó Chinh đi giày Tây, nhìn thấy con trai thì cười, Phùng Kha bên cạnh một thân áo khoác đen, mắt đeo kính râm, khung kính hạ xuống lộ ra làn da không phù hợp lứa tuổi, còn có một bờ môi đỏ tươi. Bà dáng người cao gầy, xuất hiện một cái, liền hấp dẫn tầm mắt mọi người trong sân bay, bất kể nam nữ.
“Ba, mẹ.” Phó Minh Thời bước lên, dùng xưng hô đánh nát một ít tư tưởng không thiết thực của một số đàn ông.
Tỉnh đi, người phụ nữ này đã là mẹ của một người đàn ông ba mươi tuổi rồi.