Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 35
Cuộc thi cuối kì chỉ còn có một khoa, buổi sáng hơn sáu giờ tất cả mọi người ở phòng ngủ đều đã dậy.
“Chân Bảo, hôm ai tới đón cậu?” Tiễn Nhạc Nhạc vừa trang điểm vừa hỏi.
“Không cần phải hỏi, nhất định làThời Minh rồi.” Cổ Tiểu Ngư từ phòng vệ sinh đi ra, không cần nghĩ ngợi.
Chân Bảo ngấm ngầm thừa nhận.
Tiền Nhạc Nhạc hâm mộ nói: “Hai người các cậu thật tốt, đều qua được cửa của cha mẹ, nhưng mà Thời Minh tài sắc song toàn, lại đối với cậu tốt như vậy, nếu tớ là dì của cậu, tớ cũng yên tâm giao cậu cho anh ta.”
Phó Minh Thời tài sắc song toàn…
Chân Bảo cuối đầu cười, rồi kiểm tra lại đồ để trong bao kĩ một lần nữa.
Tất cả đã chuẩn bị xong, bốn người cùng đi ra ngoài, Chân Bảo vừa đi tới cửa thì vừa vặn gặp được Phùng Nguyệt và bạn bè cùng phòng với cô ấy. Chân Bảo nhìn về phía Phùng Nguyệt, hình như Phùng Nguyệt làm bộ không nhìn thấy cô, ai cũng không có để ý, rồi kéo tay một bạn nữ sinh khác cười cười nói nói bước đi.
Chân Bảo thu hồi tầm mắt lại, trong lòng rất bình tĩnh. Phùng Nguyệt cầu xin mình chuyện mà mình không làm được, là do Phùng Nguyệt lựa chọn cắt đứt quan hệ với mình, Chân Bảo cũng không có cưỡng cầu.
“Cậu và Phùng Nguyệt cãi nhau?” Trong lúc đó, nữ sinh Tiểu Mẫn cảm thấy không tránh thoát được những con mắt của các nữ sinh khác, theo bản năng Cổ Tiểu Ngư kéo cánh tay Chân Bảo lại, vừa hướng về phía cầu thang bên kia vừa hỏi.
Chân Bảo lắc đầu một cái, “Không có gì đâu, chỉ là có chút khó chịu thôi.” Chân Bảo cũng không muốn nhiều chuyện về quan hệ tình cảm của Phùng Nguyệt.
Cổ Tiểu Ngư hừ nhẹ: “Tính tình cậu rất tốt, chắc chắn là cô ta trêu chọc cậu rồi, lại còn không thấy ngại khi bày ra bộ mặt thối với cậu, Chân Bảo sau này cậu đừng để ý tới cô ta, để cho cô ta bực bội mình đi.”
Chân Bảo cười khổ.
Đến trường thi, Chân Bảo dành thời gian đọc sách, trước khi thi ba phút mới dẹp tài liệu đi.
Cuộc thi kết thúc, có một số học sinh về nhà luôn, mà Chân Bảo trở về phòng ngủ trước, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Phó MinhThời, cậu ta nói là đang kẹt xe, đại khái là nữa tiếng sau mới tới. Phòng ngủ người đi nhà trống, Chân Bảo ngồi một mình cũng cảm thấy chán nên đi dọn dẹp một số đồ đạc sau đó đi tới trước cổng trường Phó Minh Thời.
Đứng ở bên đường mười phút, nhìn thấy Phùng Nguyệt kéo một cái vali đựng hành lí màu đỏ đi ra, bánh xe đảo quanh. Bây giờ quan hệ của hai người lục đục, Chân Bảo chỉ liếc nhìn một chút rồi quay mặt lại, nhìn xung quanh xem Phó Minh Thời đã đến chưa, vì vậy mà không phát hiện được ánh mắt căm hận của Phùng Nguyệt dành cho mình.
Lại đợi mười mấy phút, thì Phó Minh Thời đến.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Chân Bảo cười cười chạy lại.
“Sao vui vẻ quá vậy?” Hơn nữa tháng không thấy, vừa đến đã thấy cô cười, căn bản tầm mắt của anh không rời bỏ được cô.
Phó Minh Thời giấu đi ánh mắt hăng say ấy, Chân Bảo cuối đầu cài dây an toàn lại, nhỏ giọng hỏi hắn: “Buổi chiều anh còn phải đi làm đúng không?”
Học sinh bên này rất nhiều, Phó Minh Thời liền nhận nhịn sự xúc động hôn cô, trước tiên mở cửa xe bên ngoài ra, “Không cần, trước về biệt thự ăn cơm trưa xong sẽ xuất phát.”
“Đi đâu?” Chân Bảo nghi hoặc nhìn anh.
Phó Minh Thời cong khóe môi lên, mắt nhìn về phía trước nói: “Em vừa mới thi xong, để giải trừ những mệt mỏi vừa qua nên thích hợp nhất là đi tắm suối nước nóng.”
Tim Chân Bảo đập loạn, ôn thi hơn nữa tháng nên cô cũng quên mất chuyện này.
Phó Minh Thời nghiêng đầu, nhìn cô vài lần rồi anh cố ý hỏi: “Tại sao mỗi lần nhắc tới chuyện tắm suối nước nóng, mặt em đều đỏ?”
Chân Bảo quay mặt ra cửa sổ, tay trái sờ sờ mặt, muốn lờ đi chuyện này nên kiếm cớ: “Trong xe nóng quá!”
Phó Minh Thời cười cười, nhỏ giọng nói: “Anh còn tưởng rằng em…”
Phó Minh Thời nói ngập ngừng như vậy đã để lại nhiều suy nghĩ sâu xa.
Mặt Chân Bảo càng nóng, trong lòng càng hoảng loạng. Cô chưa từng đi tắm suối nước nóng nên không biết suối nước nóng nó ra sao, Phó Minh Thời nói hai người sẽ tách ra tắm, vậy chắc sẽ không nhìn thấy bộ dạng mặc áo tắm của cô chứ? Có thể trên mạng sẽ để lại một chút tin tức, giống như nam nữ cùng tắm chung một suối.
Nhưng Chân Bảo không dám hỏi Minh Thời, không dám hỏi suối nước nóng ra làm sao.
Ăn cơm trưa xong, Chân Bảo xách theo cái túi cùng Phó Minh Thời đi lên chiếc Maybach.
Nhìn đồng hồ đã hai giờ, chiếc xe từ từ lái vào một khu biệt thự có phong cách kiểu dáng của Trung Quốc, Chân Bảo tò mò quan sát bên ngoài, mãi đến khi xe đứng ở trước một sảnh lớn, trước của có hai con sư tử đá.
Phó Minh Thời tháo dây an toàn, “Đã đến.”
Chân Bảo sững sỡ xuống xe.
Hành lý giao cho người quản lí ở đây, Phó MinhThời dắt cô vào trong, đi tới một ngọn núi giả gần đó, Phó Minh Thời chỉ vao ngọn núi đó nói với cô: “Bên này có một bể tắm, nếu như em thích có thể ở chỗ này tắm.”
Chân Bảo không tiện ở bên ngoài.
Tham quan xong, Phó Minh Thời lại dẫn cô vào bên trong biệt thự, bên trong có hai tầng lầu nhỏ, lầu một ở phía tây trang trí rất là hoa lệ, bên trong suối nước nóng còn có mùi hương, so với phòng học của một học viện bình dân thì suối nước nóng này còn lớn hơn, nước trong bể rất trong suốt, ở giữa bể có một hình tròn, khoảng chừng 10 mét.
“Em chọn bể nào?” Hai tay Phó Minh Thời cầm cái túi rồi đứng ở bên cạnh Chân Bảo, cười cười hỏi.
Chân Bảo cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Ở bên ngoài.”
Cái bể này lớn, Phó Minh Thời có thể ở bên trong bơi, nhưng cô là khách mời, nên vẫn là đi cái bể chỗ núi giả kia, bể bên đó thiết kế rất khéo léo, nên chắc người bên ngoài sẽ không nhìn thấy tình huống gì ở bên trong.
Phó Minh Thời hơi bất ngờ rồi ánh mắt hai người cùng nhìn vào nhau, anh mới chỉ vào cái bể ở giữa nói: “Anh tưởng em sẽ chọn bể này chứ?”
Chân Bảo cúi đầu nói: “Em không biết bơi, chiếm một cái bể lớn như vậy thật lãng phí.”
Phó Minh Thời chợt nở ra một nụ cười, hơi khom lưng nhìn khuôn mặt cô đang ửng hồng, “Có phải là em đang hiểu lầm…?
Chân bảo mờ mịt ngẩng đầu lên, hiểu lầm gì đó?
Phó Minh Thời đưa tay chỉ qua bên cạnh, “Hình tròn đó chính là cái bể nhỏ, hình vuông chính là bể lớn, nên anh mới để em ở đây chọn.”
Chân Bảo quay đầu, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Minh Thời thì hai gò má của cô bắt đầu đỏ ửng lên, lắp bắp nói: “Anh, không phải anh nói hai người tách ra tắm sao?”
“Như vậy còn không gọi là tách ra sao?” Vị hôn thê quá đáng yêu, Phó Minh Thời thì không nhịn được liền ôm Chân Bảo vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lỗ tai của cô: “Ngốc, tắm suối nước nóng có thể đầu bị choáng váng, vì lí do an toàn, thông thường hai người sẽ ở cùng một bể, em là người đầu tiên đến đây nên phải chú ý hơn.”
Chân Bảo vùi sâu vào trong ngực anh, lỗ tai cũng bắt đầu ửng đổ, vừa nghĩ tới cảnh mặc áo tắm đối mặt với anh, cô liền căng thẳng.
“Có thể sang năm sẽ đi đến bờ biển, sớm muộn gì em cũng sẽ quen thôi.” Cằm của anh để trên đỉnh đầu Chân Bảo, rồi khuyên bảo cô.
Chân Bảo không lên tiếng.
Phó Minh Thời kéo dài âm cuối, “Là anh quá lo lắng rồi có phải không?”
Chân Bảo từ từ lắc đầu, cô biết anh không phải là người dễ kích động.
Cổ họng Phó MinhThời khẽ chuyển động, “Cứ định như vậy đi?”
Chân Bảo lén nhìn bể lớn bên cạnh, do dự mấy chục giây, gật đầu.