Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 32
Bóc hết, lại uống một chén canh cà chua trứng gà vị chua sướng miệng, toàn thân đều nóng hầm hập.
Trên đường tích tuyết thật dày, Phó Minh Thời một tay đẩy xe đạp, một tay nắm lấy tay Chân Bảo bỏ vào trong túi.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Tuyết rơi liên tục, tay của anh vừa rộng vừa ấm.
Đi đến chỗ để xe, Phó Minh Thời xoay người khóa lại. Chân Bảo đặc biệt không muốn, anh dưới trời rơi nhiều tuyết tới đây, đợi hai tiếng mà cô chỉ tiếp một bữa cơm.
“Đi dạo nữa nhé?” Liên tục có sinh viên học giờ buổi tối đẩy xe tới, chỗ để xe thật sự không thích hợp hôn môi, Phó Minh Thời thấp giọng hỏi Chân Bảo.
Hóa ra anh ấy cũng thấy không đủ như mình.
Trong lòng Chân Bảo ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Em mang những thứ này lên trước đã.”
Phó Minh Thời: “Nhanh lên.”
Chân Bảo đỏ mặt, nhanh chóng quay người, tay trái giỏ xách, tay phải mang theo túi quà Phó Minh Thời tặng. Lúc Phó Minh Thời vừa đưa cho Chân Bảo xem qua, hình như bên trong là bốn quả táo đỏ lớn.
“Trở về sớm như vậy sao? Tớ còn tưởng rằng các cậu còn phải đi dạo quanh trường nữa chứ, bước chậm trong tuyết, quá lãng mạn.” Ba người Cổ Tiểu Ngư đều đang ôn tập, đọc sách rất mệt mỏi, Chân Bảo cầm theo túi quà tặng xinh đẹp đi vào, không trêu ghẹo cô thì trêu ghẹo ai.
Loại trình độ chế nhạo này Chân Bảo đã có thể thản nhiên đối mặt, mang theo túi quà phát quả táo.
Tiễn Nhạc Nhạc người đầu tiên được quả táo cố ý khoa trương hít vào, nâng cao quả táo tán thưởng: “Oa, kiếp này tớ chưa bao giờ thấy quả táo nào to như vậy! Quả nhiên có tình yêu tưới đều, quả táo cũng lớn hơn nhà người ta!”
Chân Bảo buồn cười.
Phát cho Phạm Huyên xong, Chân Bảo cúi đầu cầm lấy đưa cho Cổ Tiểu Ngư chợt phát hiện bên trong ngoại trừ hai dải lụa xinh đẹp buộc lên hai quả táo ra, vẫn còn có một hộp quà dài mảnh màu đỏ.
Chân Bảo ngẩn người.
Ánh mắt Cổ Tiểu Ngư sắc bén, lập tức tiếp cận sang đây xem, Chân Bảo vừa muốn che giấu, Cổ Tiểu Ngư đã nhanh tay lấy hộp trang sức ra. Nhà Phạm Huyên là có tiền nhất, hộp trang sức trong tay Cổ Tiểu Ngư chỉ thoáng qua, Phạm Huyên đã kinh ngạc đến quên gặm táo, thấp giọng nói: “Trời ạ, là Cartier!” (là tên một hàng hiệu về các mặt hàng trang sức, nước hoa…. vân vân. Các bạn có thể lên gg để tìm hiểu thêm)
Chân Bảo nghe thấy lạ lẫm, Cổ Tiểu Ngư lại như bị phỏng tay nhét hộp trang sức vào trong tay Chân Bảo, sợ không cẩn thận làm hư, không đền nổi.
“Chân Bảo mau nhìn xem.” Chỉ kinh ngạc trong giây lát, Tiễn Nhạc Nhac, Phạm Huyên đều bu lại, từ lúc từ trong miệng Phùng Nguyệt biết được Phó Minh Thời một hơi đặt hai “phòng cho tổng thống”, ba người cùng phòng chắc chắn Phó Minh Thời là người có tiền, vì vậy trọng điểm hiện tại là xem quà gì, không có quá tìm tòi nghiên cứu hành vi thổ hào* của Phó Minh Thời. (Đây là từ ngữ mạng, mang ý nghĩa phô trương thích thể hiện sự giàu có)
Chân Bảo khó xử, “Anh ấy vẫn ở phía dưới…”
“Nhân tiện liếc mắt nhìn, xem xong cậu hãy lập tức đi xuống.” Phạm Huyên hưng phấn nói.
Thật ra Chân Bảo cũng tò mò là quà gì, trong giây phút đó không hiểu sao trái tim căng thẳng, mở ra trước mặt ba người cùng phòng.
Phía trên trần nhà có hai ngọn đèn, tuy rằng ngọn đèn gần như bị ba cái đầu đám Phạm Huyên che mất, nhưng đồ trang sức trong hộp quả táo là sợi dây chuyền có viên hồng ngọc treo lủng lẳng vẫn xuất hiện làm mù ánh mắt cả đám. Dây chuyền vàng bạch kim an phận bên trong, viên hồng ngọc lớn bằng ngón tay cái có màu như máu, hoa lệ sáng chói, dưới bầu không khí lãng mạn hơn nữa đêm giáng sinh, không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt sức hút của nó.
“A a a!” Phạm Huyên kích động lay cánh tay Chân Bảo, nhưng giọng nói ép tới rất thấp, “Chân Bảo, Thời Minh nhà cậu quá hào phóng rồi, ai tặng tớ sợi dây chuyền này tớ lập tức lấy thân báo đáp!”
“Nếu như Thời Minh là bạn trai tớ, anh ấy không tặng dây chuyền tớ cũng nguyện ý lấy thân báo đáp.” Cổ Tiểu Ngư ôm cánh tay bên kia của Chân Bảo, hai mắt sáng rực lên.
Tiễn Nhạc Nhạc đứng ở đối diện Chân Bảo, vẻ mặt cười xấu xa, “Nói không chừng Chân Bảo đã sớm “cho” rồi ấy.”
Chân Bảo thoáng cái đỏ mặt, “Cậu đừng nói nhảm.”
Ba cô gái cùng bật cười.
Phạm Huyên nhắc nhở Chân Bảo cất kỹ dây chuyền, nhưng giọng nói đều luôn rất nhỏ, “Sợi dây chuyền này ít nhất năm con số, Chân Bảo để ở nhà cậu đi, phòng ngủ của chúng ta thường có người tới đây, vạn nhất gặp chuyện không may, mất tiền tài lại hỏng hòa khí.”
“Tớ trả lại cho anh ấy, quá mắc.” Chân Bảo gật đầu, bỏ hộp trang sức vào trong túi áo khoác, bởi vì Phó Minh Thời vẫn ở phía dưới, cô không lắng nghe đám bạn cùng phòng khuyên bảo mà lập tức đi xuống lầu trước.
Bên ngoài ký túc xá quá nhiều người, Chân Bảo một tay giao cho Phó Minh Thời, một tay chú ý che miệng túi quà. Tuyết rơi đêm giáng sinh quả thật lãng mạn, bên ngoài có các nữ sinh cùng chụp ảnh, càng nhiều hơn nữa là một cặp đôi đứng ở đối diện. Đèn đường bị bông tuyết bay lả tả che lại, mờ nhạt rồi lại thêm mông lung.
Đằng sau thư viện gần như không có ai, bầu không khí tốt nhất, Phó Minh Thời ôm bả vai Chân Bảo đè cô lên cây cột trên đương, cúi đầu nhìn cô, “Có nhớ anh không?”
Mặt hai người quá sát vào nhau, bông tuyết nhao nhao rơi vào trên mũ Phó Minh Thời, không cách nào tham gia trong đó.
Ngọn đèn mông lung, Chân Bảo hơi ngửa đầu, con mắt màu đen của người đàn ông đối diện bừng lên giống như bầu trời đêm, bên trong có hai ngôi sao sáng nhất. Vừa dịu dàng vừa đẹp trai, giống như cổ tích, chỉ có trong phim thần tượng mới có, có thể những cái kia cũng không phải sự thật, Phó Minh Thời có tiền như vậy, anh sẽ thật sự luôn yêu cô sao?๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
“Vấn đề này, rất khó trả lời?” Nhìn ra cô có tâm sự, Phó Minh Thời tạm thời đè xuống xúc động muốn hôn cô.
Chân Bảo rũ mắt gật gật đầu. Nhớ, mỗi ngày đều nhớ.
“Vậy tại sao mất hứng?” Phó Minh Thời hôn lên trán cô.
“Tại sao anh mua đồ đắc tiền như vậy?” Chân Bảo móc hộp trang sức ra, nhét vào trong túi áo anh, “Em dùng không quen.”
“Em có thể chỉ đeo cho mỗi mình anh xem.”
Lúc đi lên còn rất tốt, khi đi xuống lại không được tự nhiên, Phó Minh Thời sớm đoán được là liên quan đến quà tặng. Đoạt lấy hộp trang sức, Phó Minh Thời mở ra lấy sợi dây chuyền, sau đó để hộp trang sức vào lại trong túi, anh tháo khóa dây chuyền, trực tiếp mang trên cổ Chân Bảo. Chân Bảo quay đầu, ôm lấy tay anh, “Em không…”
“Không thích?” Phó Minh Thời dừng lại hỏi.
Chân Bảo lắc đầu, không biết nên nói như thế nào.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ thu hồi dây chuyền, dán lên trán cô hỏi: “Biết rõ giá trị con người hiện tại của anh là bao nhiêu không?”
Chân Bảo gật đầu, lúc vừa tới Bắc Kinh, cô đã tìm kiếm tư liệu Phó Minh Thời, bản thân và gia đình hơn trăm triệu, cái này còn chưa tính đến hai người ông cụ Phó và Phó Chinh.
“Anh có nhiều tiền như vậy, nếu như không tiêu, anh vất vả khổ cực kiếm tiền làm cái gì?” Phó Minh Thời nhìn ánh mắt của cô, không chiếm được ánh mắt đáp lại của Chân Bảo, Phó Minh Thời cười, bờ môi chậm rãi chuyển đến bên tai cô, “Chẳng lẽ em muốn, anh giữ tiền lại cho đứa con tương lai của hai chúng ta?”
Lỗ tai Chân Bảo thoáng cái nóng lên, nghĩ tới chuyện lấy thân báo đáp của đám bạn cùng phòng.
“Phượng Bảo, tiền lời buôn bán là để xài đấy.”
Phó Minh Thời nâng hai tay cô lên, đặt ở bên môi hôn, con mắt màu đen luôn nhìn cô, “Anh không xài tiền bậy bạ, nếu như anh là thành phần tri thức bình thường, anh sẽ chỉ tặng cho em đồ trang sức phù hợp với năng lực của mình, em muốn đồ quý hơn nữa anh cũng không mua được. Hiện tại anh có tiền, em thích điệu thấp, anh không tặng đồ trang sức lúc bên ngoài, đồ trang sức này cũng chỉ có thể núp dưới đồ vật nhỏ, em không thể từ chối anh.”
Chân Bảo vừa muốn nói chuyện, Phó Minh Thời bỗng dùng ngón tay trỏ để lên môi cô ngăn lại, “Lý do duy nhất có thể làm anh chấp nhận từ chối, là em không thích.”
Chân Bảo lập tức không còn lời nào để nói.
Phó Minh Thời lấy sợi dây chuyền ra lần nữa mang vào cho cô. Cổ áo lông rất dày, anh nghiêng đầu, đẩy tóc Chân Bảo ra đằng sau. Vòng cổ thật lạnh, cũng có bông tuyết nhân cơ hội rơi xuống, Chân Bảo không khống chế mà run lên, Phó Minh Thời thấp giọng xin lỗi.
Ngón tay anh vô tình chạm vào cổ cô làm tim Chân Bảo đập rất nhanh, nỗ lực tìm chủ đề nói: “Đám Cổ Tiểu Ngư đã nhìn thấy.”
Phó Minh Thời không quan tâm, vừa vụng về không quen tay cài dây chuyên vừa bình tĩnh nói: “Bạn học thời đại học có hai loại, một loại sau khi tốt nghiệp dần dần mất liên lạc, xem như người xa lạ, một loại khác là tiếp tục làm bạn, em cảm thấy ba người kia, là loại nào?”
Chân Bảo lập tức nói: “Loại thứ hai.”
“Đã như vậy, để các cô ấy sớm biết rõ cũng không sao, người bạn thật sự sẽ chúc phúc cho em.” Buộc lại rồi, Phó Minh Thời thả tóc cô xuống, quay tới nhìn cô.
Chân Bảo thẹn thùng cúi đầu.
Sợi dây chuyền giấu ở trong cổ áo lông, Phó Minh Thời nhìn cô khoa trương nói: “Rất đẹp.”
Chân Bảo thẹn thùng hơn.
Phó Minh Thời tới gần, nâng cằm cô lên, “Hiện tại, có thể chính thức trả lời anh chưa?”
Hai mắt Chân Bảo mờ mịt.
Phó Minh Thời như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cô, “Nhớ anh không?”
Chân Bảo nhắm mắt lại, “có”.
Vừa thừa nhận, môi của anh đã đè chặt lên môi cô, mới đầu có chút mát mẻ, rất nhanh đã nóng lên. Xa xa từ tòa nhà dạy học bên kia loáng thoáng có tiếng động lớn rầm rì, làm nổi bật nơi yên tĩnh bên này, yên tĩnh đến có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi, có thể nghe thấy tiếng cổ họng anh chuyển động, có thể…
Có người đi tới, hình như là hai người, dường như họ đang nói chuyện.
Chân Bảo căng thẳng đẩy Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời như núi cao đè nặng cô, không cho phép cô không chuyên tâm.
Làm sao Chân Bảo có thể không không chuyên tâm, cơ thể không nhúc nhích được, cô trốn, cô càng trốn, Phó Minh Thời đuổi theo lại càng nhanh, giống như là muốn bổ sung mười mấy ngày nay vậy, nhưng anh đủ săn sóc, dùng hai tay bưng lấy mặt cô, người kia không đi đến trước mặt tuyệt đối không nhìn ra cô.
Hai người kia rời khỏi rất nhanh, bông tuyết theo gió nhẹ nhảy múa, tim Chân Bảo đập như trống.
Thật vất vả mới dừng lại, đầu lưỡi Chân Bảo đã tê dại.
Phó Minh Thời chôn ở cổ áo cô thở gấp. Hơi thở, giọng nói mờ ám: “Đi thuê phòng.”
Anh nói quá nhỏ, Chân Bảo không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn anh, “Cái gì?”
“Cần phải trở về.” Phó Minh Thời cười khổ đổi giọng, thừa nhận bản thân không có tiền đồ. Cô quá đơn thuần, anh không dám lộ ra vẻ không thuần khiết của người đàn ông, mặc dù ở thời đại này, bạn trai bạn gái thuê phòng là bình thường, hơn nữa bọn họ còn là vị hôn phu hôn thê danh chính ngôn thuận.
Chân Bảo lấy điện thoại di động ra, sắp 9:30 rồi.
Cô gật đầu, vô ý thức dậm chân một cái. Đứng trong đống tuyết quá lâu, cơ thể được anh hôn nên rất ấm nhưng hai chân lại rất lạnh.
Thấy động tác của cô, Phó Minh Thời xoay người ngồi xổm trước mặt cô, muốn cõng cô.
Chân Bảo nhăn nhó, đi trước một bước: “Đi thôi.” Trong trường học quá nhiều người.
Nhưng mà đi vài bước, sau lưng vẫn không có âm thanh đáp lại, Chân Bảo quay đầu lại, chỉ thấy Phó Minh Thời vẫn ngồi xổm ở chỗ kia, con mắt màu đen mỉm cười nhìn cô. Chân Bảo không chịu thua, tiếp tục đi về phía trước, đi nhanh cách năm mét, rốt cuộc vẫn phải thua anh, ngoan ngoãn đi trở về.
“Chụp tấm hình cho ông cụ xem.” Hai tay Phó Minh Thời ôm đầu gối cô, quay người một vòng, trở lại bên dưới đèn đường.
“Đừng chụp.” Chân Bảo xấu hổ khi thân mật trước mặt trưởng bối.
“Ông cụ cũng phải chúc mừng giáng sinh, phải làm cho ông vui vẻ.” Phó Minh Thời để lưng cô tựa vào đèn đường, tư thế không chụp sẽ không đi.
Từ xa lại có người đi tới, Chân Bảo không có cách, đành phải lấy điện thoại di động ra, vì có thể cùng trong một khung hình, cô phải dựa vào đầu vai Phó Minh Thời, đầu hai người sát nhau. Cái mũ len mà Phó Minh Thời mua ở khách sạn lần trước cho cô có màu gạo trắng, cái mũ của Phó Minh Thời cũng không biết anh ấy mua khi nào, có màu xám nhạt, gần sát nhau, có chút giống như đồ đôi.
“Tách” một tiếng, chụp xong rồi, nhìn thành quả, cũng không tệ lắm.
“Đi nhanh đi.” Chân Bảo cất điện thoại di động nói.
Phó Minh Thời cõng cô, tâm trạng không tệ, “Trở về đặt làm màn hình nền.”
Chân Bảo vẫn nằm trên bả vai ở anh, trông thấy miệng Phó Minh Thời nhếch lên, có lẽ thật sự rất thích cô.
Lần đầu tiên, cô nhịn không được hỏi anh: “Tại sao thích em?”
Bước chân Phó Minh Thời hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Phải có lý do sao?”
Chân Bảo “Ừ”, nho nhỏ làm nũng.
Phó Minh Thời nở nụ cười, vui vẻ mỉm cười nhìn cô, vừa đi vừa nói chuyện: “Hai nhà Phó, Chân có hôn ức từ nhỏ, đời trước không thành, việc hôn nhân hoãn lại rơi vào trên đầu chúng ta, là ông trời sắp xếp.” Nói xong quay đầu, nghiêm trang nhấn mạnh với cô: “Vận mệnh sắp xếp, anh sẽ thích em.”
Bông tuyết nhẹ rơi, khuôn mặt anh nhìn rất đẹp, lời tâm tình cũng êm tai, chỉ là quá ngắn.
“Nói thật.” Chân Bảo xoay mặt ra ngoài, không dám nhìn ánh mắt thâm tình của anh. Chân Bảo nhìn đỉnh chiếc mũ đáng yêu, nghiêm túc nói, “Em muốn nghe anh nói nữa.” Sau khi nói xong Chân Bảo dừng lại, ngoan ngoãn quay lại, xấu hổ mà từ từ nhắm hai mắt.
Phó Minh Thời nỗ lực hôn trán cô, dịu dàng chưa từng có trước đó, “Bởi vì anh thích em, cho nên thích em.”
Chỉ đơn giản như vậy.