Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 28
Phó Minh Thời một mực đưa Chân Bảo đến khách sạn phụ cận, mới đứng dưới một thân cây, đã đánh thức người ta.
Anh rất sẳn lòng cõng Chân Bảo đến khách sạn, nhưng Phó Minh Thời sợ gây hiểu lầm không cần thiết. Đêm hôm khuya khoắt, khách sạn, cô gái uống say bất tỉnh… Tất cả thật nhạy cảm. Cảm thấy mấu chốt, gặp phải một người nghĩa hiệp gặp chuyện bất bình tạt ngang hỏi thăm, lúng túng chính là Chân Bảo, huống chi, phòng trọ còn có một người thích suy đoán lung tung như Phùng Nguyệt.
Phó Minh Thời thích Chân Bảo, nên anh sẽ bảo vệ thanh danh cho cô thật tốt.
Anh gọi cô liên tục, Chân Bảo tỉnh, ghé vào lưng Phó Minh Thời, mơ mơ màng màng, mờ mịt nhìn anh.
Phó Minh Thời trêu chọc cô: “Nhận ra anh không?”
Chân Bảo nhìn anh chằm chằm, lại nhìn bốn phía, gió thu lạnh, từng chút từng chút hồi lại kí ức trước khi ngủ, là cảnh anh đang hôn cô.
“Thả em xuống đi.” Lúng túng rủ tầm mắt xuống, Chân Bảo nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thời trầm mặc.
Chân Bảo nhảy xuống không lưu loát, Phó Minh Thời đưa tay ra đỡ cô, lo lắng cô đứng không vững.
Anh dịu dàng săn sóc, trong lòng Chân bảo ấm áp vô cùng: “Cảm ơn.”
“Quan hệ của anh và em, không cần khách sáo như thế.” Phó Minh Thời xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại trước tầm mắt, Chân Bảo lại nghĩ tới nụ hôn lâu lắc chán phèo kia, né sang một bên.
Phó Minh Thời đuổi theo cô, nắm tay cô cùng đi vào khách sạn.
“Rửa mặt thì ngủ đi, đừng nói chuyện phiếm với người khác.” Đã đến tầng cao nhất, Phó Minh Thời nhỏ giọng dặn dò.
Chân Bảo buồn ngủ gật đầu.
Phó Minh Thời giúp cô gõ cửa, khoảng hơn mười giây sau, Phùng Nguyệt cười ra mở cửa, vẻ mặt phấn khởi. Phó Minh Thời nhìn thấy, tạm thời đổi ý, cúi đầu nói với Chân Bảo: “Anh tiễn em vào phòng.”
Đầu Chân Bảo nặng vô cùng, không suy nghĩ nhiều.
Phùng Nguyệt trêu Phó Minh Thời: “Đường ngắn thế mà cũng muốn tiễn, có phải anh không muốn xa Chân bảo của chúng tôi rồi không?”
Phó Minh Thời cười nhạt, đang nhìn Chân Bảo quay lại: “Đi rửa mặt.” Hà tất phải cùng người ngoài lãng phí thời gian.
Chân Bảo “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ.
Phó Minh Thời đứng trước cửa chính, cúi đầu nhìn điện thoại.
Dùng nước ấm rửa mặt xong ngược lại khiến Chân Bảo càng buồn ngủ, vuốt mặt đi đến cửa chính, khuyên Phó Minh Thời: “Ngày mai còn phải leo núi, anh mai ngủ sớm đi.”
“Ừ.” Phó Minh Thời đỡ vai cô, xoay người hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Chân Bảo cúi đầu cười.
Phó Minh Thời lui ra cửa, con mắt màu đen đầu độc nhìn cô: “Em đóng cửa rồi anh sẽ đi.”
Chân Bảo ngây ngốc mà đóng cửa.
“Khóa lại.” Đầu Phó Minh Thời tựa vào cửa, giọng rất nhỏ.
Bên trong truyền ra tiếng Chân Bảo khóa cửa.
Phó Minh Thời lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại Chân Bảo vẫn còn trong túi xách, ngáp lấy điện thoại ra, thấy là Phó Minh Thời, Chân Bảo nhịn không được cười, để bên tai.
“Tắt đèn ngủ, nằm xuống thì nói anh biết.” Phó Minh Thời cựa người, lưng tựa vào cửa, ánh mắt đảo qua nhàn nhạt trên người Phùng Nguyệt.
Chân Bảo không hiểu Phó Minh Thời đang làm gì, nhưng cô vẫn để điện thoại xuống, cởi áo khoác bò vào ổ chăn, tắt đèn, thong thả nằm xuống và nói vào điện thoại: “Nằm xong rồi.”
“Buồn ngủ không?” Phó Minh Thời tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô ngủ.
Chân Bảo gật đầu: “Buồn ngủ.”
“Ngủ đi, sáng mai cùng nhau ăn sáng.” Phó Minh Thời bắt đầu đi ra ngoài.
“Ừ, ngủ ngon.” Chân Bảo thật sự rất buồn ngủ, kết thúc trò chuyện, điện thoại để một bên, ngủ.
Cùng lúc đó, Phó Minh đến phòng mình trong khách sạn.
Trong phòng khách lần nữa khôi phục yên tĩnh, Phùng Nguyệt đứng bên cạnh sô pha, ánh mắt đảo qua phòng ngủ chính, có chút không hiểu Phó Minh Thời mới vừa diễn vai gò. Nhìn Chân Bảo rửa mặt, ngủ, chẳng lẽ giống kiểu yêu đương trong truyện cổ tích, Phó Minh đem Chân Bảo cưng chiều như con gái mình.
Keo sơn như thế à?
Phùng Nguyệt cảm thấy Phó Minh Thời làm hơi lố, cũng không phải phim thần thượng, có thể, nhưng nếu có người đàn ông chịu đối với cô ta như vậy…
Tắt TV, Phùng Nguyệt gõ cửa phòng Chân bảo, Chân Bảo ra ngoài hết hai tiếng, cô ta muốn hỏi Chân Bảo đã đi đâu chơi với Phó minh thời, cũng muốn hỏi chân Bảo và Phó Minh Thời làm sao quen biết nhau, thuận tiện học hỏi một ít kinh nghiệm.
“Chân Bảo, Chân Bảo…”
‘Ầm ầm ầm’ tiếng đập cửa không ngừng truyền đến, Chân Bảo nhíu mày mở to mắt, nhìn về phía cửa: “Làm sao vậy?”
Phùng Nguyệt cười nói: “Mới mười giờ, cậu đứng lên, chúng ta trò chuyện.”
ChânBảo đang nằm: “Tớ buồn ngủ, ngày mai rồi nói.”
Nụ cười của Phùng Nguyệt khẽ cứng đờ, cố ý trêu ghẹo nói: “Cậu đã làm gì mà buồn ngủ thế?”
Chân Bảo đối với ở phương diện ám chỉ từ trước đến nay luôn chậm tiêu, không nghe ra hàm ý trong lời Phùng nguyệt, buồn ngủ không muốn nói chuyện, quay người tiếp tục ngủ.
Cô không đứng dậy, Phùng Nguyệt thử đẩy cửa, phát hiện bên trong khóa trái rồi, Phùng Nguyệt đành buông tha, tắt TV, về phòng nằm nghịch điện thoại, đến 12h mới ngủ.
~
Phó Minh thời rời giường lúc 6h sáng, rửa mặt xong, gọi điện thoại cho Chân Bảo.
Chân Bảo còn đang ngủ, tiếng chuông nhỏ, Phó minh thời gọi đến lần thứ ba, cô mới nghe thấy.
“Thức dậy, đi ăn sáng.”
Mặc kệ sáng hay tối, giọng nói của Phó Minh Thời đều trầm ổn du dương như cũ.
Chân Bảo đáp một tiếng, lát sau rời giường.
Có chút đau đầu, rửa mặt xong cũng không giảm bớt, Chân Bảo đang do dự có nên gọi cho Phùng Nguyệt không thifg đúng lúc Phó Minh Thời đến gõ cửa.
“Chuẩn bị xong chưa?” Phó Minh Thời đứng ngoài cửa, không có ý vào.
“Cần đợi Phùng Nguyệt không?” Chân Bảo nhìn bên trong hỏi.
Phó Minh Thời bỏ hai tay vào túi quần, nhìn cô chằm chằm nói: “Nếu như em muốn phá khẩu vị của anh, thì cứ việc.”
Lời này quá cay độc, nhưng không biết vì sao Chân Bảo lại cười, khép cửa phòng, xuống lầu mới gọi điện thoại cho Phùng Nguyệt, nhắc cô ta đừng tới trễ. Nhà hàng tại lầu một, thang máy dừng lại ở lầu bốn, mở cửa ea, bên ngoài đúng là Mạnh Kế Ninh. Nhìn thấy họ, Mạnh Kế Ninh cũng ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Chào buổi sáng.”
Chân Bảo gật đầu.
Mạnh Kế Ninh bước qua bên trái Phó Minh Thời, thời gian yên lặng ngắn ngủi về sau, cậu ta nghiêng đầu nhìn Phó Minh Thời: “Chuyện tối hôm qua, cám ơn.”
Nghĩ thông suốt, hết thảy lúc trước tựa như một giấc mộng, trong lòng đã bình ổn, tự nhiên có thể lạnh nhạt mà đối đãi.
Phó Minh Thời liếc cậu ta một cái: “Không cần khách sáo.”
Chân Bảo hoang mang hỏi: “Tối hôm qua có chuyện gì?”
Mạnh Kế Ninh cười nói: “Thời Minh giúp tớ một chuyện nhỏ.”
Chân Bảo nhìn Phó Minh Thời, không có hỏi lại, tối hôm qua cô ngủ sớm, có thể Phó Minh Thời quay về phòng rồi liên hệ với Mạnh Kế Ninh.
Dùng xong bữa sáng, bởi vì leo núi xong không về đây, mọi người đi trả phòng. Phó Minh Thời và Chân Bảo đi cùng nhau, nửa ngày hoạt động, anh không cho Phùng Nguyệt bất kỳ cơ hội tiếp cận Chân Bảo nào. Nhưng Phùng Nguyệt chỉ một lòng muốn tiếp cận Mạnh Kế Ninh, nên không có ý định làm bóng đèn.
Du lịch mùa thu kết thúc, Phó Minh Thời quay về làm việc, Chân Bảo vừa đi học, tìm một việc làm ở khoa động vật Đại học A, mỗi ngày làm việc hai giờ, chủ yếu phụ trách tắm cho các động vật đang nằm viện tại đây, dọn dẹp phòng, sinh viên làm theo tháng được một ngàn rưỡi. Sinh viên làm thêm rất nhiều đấy, bệnh viện thú ý ngay tại trường đại học, hấp dẫn không ít sinh viên, cựu sinh viên cũng có, Chân Bảo kinh nghiệm tắm cho thú cưng, thú cưng không thích tắm vào tay cô đều rất nghe lời, nên cô nhẹ nhàng mà nhậm chức.
Nhận thức sau thứ sáu, Phó Minh Thời gọi điện thoại cho cô: “Ngày mai đi chơi không?”
Chân bảo đi đến ban công: “Đi chỗ nào?”
Trời lạnh, Phó Minh Thời muốn dẫn cô đến suối nước nóng: “Yên tâm, chúng ta không ngâm chung.”
Anh càng giải thích Chân bảo càng dễ hiểu sai, im lặng trong chốc lát, hỏi: “Lúc nào về?”
“Buổi tối qua đêm ở đó, chiều hôm sau sẽ về.” Phó minh Thời nhìn lịch trên màn hình nói.
Chân Bảo mím môi, nhỏ giọng nói: “Vậy không được, có bốn môn tự chọn cần thi, tối em còn phải xem sách.”
Phó Minh Thời cười: “Em có thể mang theo tài liệu.”
Chân Bảo dựa vào tường, giọng nói mang theo phiền muộn: “Ở đó thì không có tâm trạng.”
Phó Minh Thời xoay bút, thỏa hiệp nói: “Vậy ngày mai đi xem phim, chờ em thi xong mới đi suối nước nóng.”
Chân Bảo cười trộm, tiếp tục nhấn mạnh: ” Trưa xem phim đi, chiều về sớm chút.”
Thời gian làm việc của cô là từ 5h chiều đến 7:30.
Phó Minh Thời nghĩ cô chỉ một lòng đọc sách, bất đắc dĩ nói: “Ok, không làm trễ thời gian ôn bài của em.”
Bàn bạc tốt rồi, Chân Bảo yên lòng kết thúc trò chuyện. Phó Minh Thời đối với cô rất tốt, ngay cả việc cô ăn mặc tiết kiệm cũng quản, chắc chắn không thích cô đi làm thêm, nói với anh sẽ khiến anh mất hứng, không bằng nói dối, hơn nữa… Hiện tại cô ăn, mặc, ở, đi lại đều dùng tiền của Phó Minh Thời, Chân Bảo muốn tự mình kiếm tiền, sau đó, tặng cho Phó Minh Thời một món quà nhỏ.
Lúc tặng quà, nói cho anh biết là được rồi.
Nhưng mà quả thật Chân Bảo có mấy kỳ thi nhỏ, tháng 10 sẽ thi xong, bốn môn Chân Bảo cầm chắc đứng đầu.
“Chân Bảo cậu được lắm, thi tốt đến vậy, tối nay đãi khách đi.” Tiết tư buổi chiều kết thúc, Phùng Nguyệt và Chân Bảo ra khỏi phòng học.
Chân Bảo còn chưa kịp nói gò, Cổ Tiểu Ngư bên cạnh đùa giỡn nói: “Chân Bảo không thể đồng ý, hiện tại mời, lấy trình độ của cậu, mỗi lần thi cuối kỳ đều phả mời, vì ví tiền của cậu suy nghĩ, luật lệ này không thể đáp ứng” muốn mời cũng phải mời bạn cùng phòng, Phùng Nguyệt là thứ gì.
Chân Bảo ăn mặc tiết kiệm, cô còn nợ Phó Minh Thời một khoản. Sao có thể hào phóng mỗi lần đều mời khách, vì thế nên đã đồng ý với Cổ Tiểu Ngư.
“Được rồi, tha cho cậu lần này.” Phùng Nguyệt lập tức nói sang chuyện khác, ôm cánh tay Chân Bảo nói: “Chúng ta cùng nhau đến nhà ăn đi.”
Chân Bảo cười khổ: “Mọi người đi đi, tớ phải đi làm thêm.”
Phùng Nguyệt giật mình trừng to mắt: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chân Bảo mới làm thêm nửa tháng, chỉ có ba người bạn cùng phòng biết, nhưng Chân Bảo không cảm thấy việc này có gì không thể nói, cười gật đầu.
“Làm gì?” Phùng Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Chân Bảo ăn ngay nói thật.
Phùng Nguyệt không hiểu hỏi: “Nhà dì cậu nhiều tiền vậy, cậu còn làm thêm chi vậy?”
Chân Bảo không phải không biết xấu hổ nói cô thích kiếm tiền, chỉ nói qua loa: “Tớ thấy công việc này rất ý nghĩa, dù sao sau khi chúng ta học xong thời gian có rất nhiều. Không nói nữa, tớ đi trước, năm giờ rưỡi đã bắt đầu.” Thời gian gấp gáp, Chân Bảo bước nhanh hơn xuống lầu, chạy xe đến bệnh viện.
Cô đi khỏi, ba người Cổ Tiểu Ngư bỏ rơi Phùng Nguyệt, cùng đi nhà ăn.
Phùng Nguyệt bị mất xe đạp, còn chưa mua chiếc mới, tự mình đi về phòng ngủ, lúc đến dưới lầu, đột nhiên phát hiện phía trước có một bóng dáng quen thuộc!
“Thời Minh!” Phùng Nguyệt ngoài ý muốn gọi.
Phó Minh Thời đang định gọi cho Chân Bảo, hôm nay mới thứ tư, nhưng anh muốn gặp cô, phá lệ đến tìm nàng. Khi đến trên đường kẹt xe, đoán Chân Bảo đã ra khỏi phòng học rồi, Phó Minh Thời liền nghĩ tới phòng ngủ sẽ liên lạc với Chân Bảo, khiến cô bất ngờ.
Nhận ra Phùng Nguyệt, mặt Phó Minh Thời không chút biểu cảm nào.
“Anh tới tìm Chân Bảo à? Cô ấy đi làm thêm rồi.” Phùng Nguyệt thân thiện nói.
Ngón tay Phó Minh Thời đang định gọi cho cô ngừng lại, rốt cuộc nhìn cô ta một cái.
Phùng Nguyệt hiểu ánh mắt kia, kinh ngạc nói: “Cô ấy không nói anh biết à?”
“Tôi quên rồi.” Phó Minh Thời thản nhiên nói, lập tức thay đổi phương hướng, cùng Phùng Nguyệt chào hỏi.
Bóng lung người đàn ông lành lạnh, Phùng Nguyệt nghi ngờ nháy mắt mấy cái.
Phó Minh Thời không quan tâm cô ta, điện thoại kết nối, anh trực tiếp hỏi: “Em ở đâu?”
Chân Bảo vừa ngừng xe đạp, vừa đến bệnh viện vừa nói dối: “Nhà ăn, sao vậy?”
Phó Minh Thời cười lạnh: “Không sao, em từ từ ăn, anh ở dưới kí túc xá chờ em.”
Chân Bảo đứng bất động tại chỗ.
Người này, không phải đã bảo hai ngày nghỉ mới gặp nhau sao?