Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 26


Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 26

Đi ra khỏi thang máy, Phó Minh Thời và Chân Bảo đi xem gian phòng trước.

Nhìn thấy bố trí bên trong “phòng cho tổng thống”, tâm trạng Chân Bảo đặc biệt phức tạp, nhỏ giọng hỏi Phó Minh Thời: “Có thể trả phòng không?” Bạn học đến chơi, đều ở phòng trọ bình thường, Phó Minh Thời không quen ở phòng tiêu chuẩn bình thường cô có thể hiểu được, nhưng Chân Bảo không muốn làm đặc biệt, cũng không muốn lại để cho Phó Minh Thời tốn thêm nhiều tiền cho cô.

“Trợ lý đặt phòng.” Phó Minh Thời nhìn cô giải thích, vẻ mặt nghiêm túc, “Đã vào ở, hủy không được.”

Chân Bảo mím môi.

Phó Minh Thời lập tức nói: “Em đã không thích vậy anh đi đặt hai phòng bình thường.”

Nói xong cũng muốn đi.

Chân Bảo vội níu anh lại, “Được rồi, cứ như vậy đi.” Tiền đã bỏ ra, hà tất lại lãng phí, giá cả phòng tiêu chuẩn bình thường cũng không rẻ.

“Không tức giận?” Phó Minh Thời rủ mắt xuống quan sát cô.

Anh là CEO công ty lớn, muốn ở khách sạn, trợ lý nhất định sẽ giúp anh đặt phòng tốt nhất, đừng nói không phải chủ ý của Phó Minh Thời, cho dù như thế, Chân Bảo cũng chỉ cảm thấy lãng phí, không thích hợp, tuyệt không có đạo lý tức giận. Nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, giọng nói buồn bực nhắc nhở anh: “Sau này đừng làm những loại chuyện vặt vãnh này, anh đừng quá lãng phí.”

Vị hôn thê cúi đầu đau lòng tiền, Phó Minh Thời cười khẽ: “Được, sau này sẽ không chiếu theo lệ này nữa.”

Chân Bảo quay đầu quan sát phòng, phát sầu nói: “Trong chốc lát nữa nhất định đám Phùng Nguyệt sẽ nghe ngóng anh, em nên nói thế nào?”

“Đã nói nhà anh mở công ty buôn bán, có chút tiền dư.” Phó Minh Thời không đếm xỉa tới, “Vấn đề khác, em có thể không trả lời.”

Chân Bảo vừa muốn nói chuyện, Mạnh Kế Ninh đã gửi tin nhắn trò chuyện nhóm tới, lại để cho mọi người nghỉ trưa trước, hai giờ chiều đi tham quan cửa hàng rượu.

“Em nghỉ ngơi trước, có việc thì gọi anh.” Phó Minh Thời chỉ vào phòng sát vách, muốn đi.

Chân Bảo buông túi sách, tiễn anh.

Đi tới cửa, người đàn ông phía trước đột ngột quay người, Chân Bảo còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đè ở trên tường cúi đầu hôn. Chân Bảo vô thức đẩy anh, nhưng Phó Minh Thời vẫn sừng sững bất động, càng dùng sức hôn. Khéo miệng Chân Bảo đã sớm mở ra, ngược lại thuận tiện anh được một tấc lại muốn tiến một thước.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Chân Bảo cầm lấy hai tay anh, chậm rãi buông lỏng xuống.


Cô thuận theo phối hợp, Phó Minh Thời thả chậm tiết tấu, dịu dàng nhấm nháp.

Chân Bảo đã nghe được âm thanh phát ra từ nụ hôn. Nghe âm thanh phát ra từ nụ hôn, xấu hổ muốn chạy trốn, đêm đó cô quá khiếp sợ, cũng không lưu ý.

Phó Minh Thời bưng lấy mặt cô, không cho phép cô đi.

“Chân Bảo!” Cốc cốc cốc, cách một cánh cửa, truyền đến tiếng Phùng Nguyệt gõ cửa.

Phó Minh Thời nhíu mày, trong giây phút ngây người bị Chân Bảo đẩy ra.

“Đi rửa mặt.” Mặt cô màu đỏ quá mờ ám. Mờ ám, Phó Minh Thời cố nén xúc động muốn tiếp tục hôn, thấp giọng nói.

Chân Bảo lặng lẽ chạy về phía nhà vệ sinh.

Phó Minh Thời quay người mở cửa.

Ngoài cửa ngoại trừ Phùng Nguyệt, còn có ba nữ sinh khác cùng tới, thấy Phó Minh Thời, bốn nữ sinh nhìn nhau, ánh mắt trở nên vi diệu, cô nam quả nữ sống chung trong một phòng, đổi lại là ai cũng dễ hiểu sai. Phó Minh Thời làm như không thấy, đơn giản giải thích: “Chân Bảo ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, tôi giúp cô ấy kiểm tra phòng.”

Vừa nói, vừa đeo ba lô lên vai, xuyên qua giữa bốn người đi vào phòng sát vách.

Từ thời gian mà nói, anh cùng với Chân Bảo đi lên không hơn mười phút, quần áo chỉnh tề, có lẽ không xảy ra chuyện gì. Từ trên kinh tế mà nói, nếu như hai người thực sự đã đến tình trạng mướn phòng, Phó Minh Thời kia cũng không cần phải thuê hai phòng, “phòng cho tổng thống” mắc như vậy, nhìn Phó Minh Thời ăn mặc không giống siêu cấp có tiền, không có khả năng tiện tay ném là một vạn tám nghìn.

Bỏ qua tưởng tượng hồng phấn vừa nãy, do Phùng Nguyệt dẫn đầu, bốn nữ sinh hưng phấn đi vào phòng tham quan.

Chân Bảo dùng nước lạnh rửa mặt, rửa mặt xong vẫn màu đỏ, nhưng không chói mắt.

“Chân Bảo, Thời Minh nhà cậu làm gì vậy?” Phùng Nguyệt thoải mái mà nằm ở trên ghế sa lon, chống cằm hỏi, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, “Bình thường anh ấy thích điệu thấp, một chút cũng nhìn không ra, một hơi đặt hai gian phòng, quá thổ hào* rồi!” (Đây là từ ngữ mạng, mang ý nghĩa phô trương thích thể hiện)

Chân Bảo nói những lời Phó Minh Thời đã nói ra, “Bố của anh ấy làm buôn bán bên ngoài.”

“Công ty nào?”Phùng Nguyệt tiếp tục nghe ngóng.

“Được rồi, không nói đến anh ấy nữa.” Chân Bảo nở nụ cười xuống, ngồi vào chỗ bên kia chỗ ba nữ sinh đang ngồi, trò chuyện hành trình buổi chiều.


Nói chuyện khoảng mười phút, ba nữ sinh đi ra xuống lầu ngủ trưa, Phùng Nguyệt nằm trên ghế sa lon không nhúc nhích, cười phất tay với các cô ấy: “Các cậu đi đi, tớ cùng lăn lộn với Chân Bảo!”

Cô và Chân Bảo học cùng một lớp, quan hệ tốt, ba nữ sinh vừa hâm mộ lại đành chịu, không có không biết xấu hổ ở lại bên cạnh.

Chân Bảo đi tiễn các cô bạn, vừa trở lại phòng khách, Phùng Nguyệt đột ngột ngồi dậy, ôm đệm hưng phấn mà hỏi cô: “Công ty nhà Minh Thời đặc biệt lớn, đúng không?” Lúc cô học trung học cũng có mấy bạn học đặc biệt có tiền, nhưng đều không hào phóng như Phó Minh Thời.

“Coi như cũng lớn.” Chân Bảo cố ý lảng tránh đề tài này, buồn ngủ nói: “Ngủ đi, buổi chiều vẫn phải đi ra ngoài chơi.”

Phùng Nguyệt đành không hỏi nữa.

Dù sao phòng ngủ thứ hai* cũng trống, Phùng Nguyệt yên tâm thoải mái mà chiếm phòng khách.

(*là phòng ngủ bên ngoài, ngoài phòng chính ra nhưng nhỏ hơn phòng chính)

Chân Bảo đóng lại cửa phòng ngủ chính, khe khẽ thở dài. Giấu giếm như vậy hơi mệt, nhưng nếu như không giấu giếm, thân phận của Phó Minh Thời như thế, hôn ước từ nhỏ hoang đường của hai người, nhất định sẽ đưa tới một đống lời ong tiếng ve. Những thứ khác không nói, Phó Minh Thời và Hạ Dĩnh chỉ nói mấy câu trên tiệc rượu đã có một đống truyền thông đưa tin, một khi tin tức yêu đương giữa cô và Phó Minh Thời truyền ra…

Câu chuyện cô bé lọ lem rất đẹp rất lãng mạn, nhưng khi đặt vào cuộc sống thực tế, một cô gái muốn trèo cao và một chàng trai đẹp, những người xem báo sẽ nói những chuyện bát quái, cô nhất định sẽ trở thành phụ thuộc vào Phó Minh Thời, sẽ bị đặt cho danh hiệu “Dựa vào gương mặt một bước lên trời” hay “Bị Phó Minh Thời bao nuôi”.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Chân Bảo không muốn trở thành loại tiêu điểm này.

Cô sẽ làm công việc bán thời gian kiếm học phí, cô sẽ cố gắng đạt được học bổng, cô hy vọng khi quan hệ yêu đương giữa hai người được đưa ra ánh sáng, lúc đó cô đã có thể nuôi sống bản thân.

~

Chân Bảo đặt đồng hồ báo thức một giờ rưỡi, một giờ mười, Phó Minh Thời đã đến gõ cửa.

Chân Bảo đã thu thập xong, Phùng Nguyệt vừa thức dậy.

Cửa phòng mở ra, Phó Minh Thời thấy Chân Bảo không mang ba lô, khi cô còn chưa chuẩn bị tốt, nhấc chân muốn đi vào.

Chân Bảo sợ anh lại động thủ động cước, trước nhìn trong mắt, thấp giọng nói: “Phùng Nguyệt ở đây, cậu ấy nói buổi tối nay sẽ ở cùng em.”


Phó Minh Thời nhìn cô, lông mày cao ngất như ngọn núi nhíu lại.

Chân Bảo hiểu anh bất mãn cái gì, nhưng phòng khách trống, Phùng Nguyệt nói ra, cô không có lý do gì cự tuyệt.

Cô cúi đầu, càng xem càng dễ bắt nạt, Phó Minh Thời đâu còn dám bày mặt lạnh, bất đắc dĩ ôm người ôm vào trong ngực, cúi đầu nói ở bên tai cô: “Anh không trách em để bạn em ở lại, anh lo lắng em quá dễ nói chuyện, sau này dễ dàng bị bạn học, đồng nghiệp chiếm tiện nghi.”

Ai cũng chọn quả hồng mềm dễ bóp.

Anh bày ra giọng điệu trưởng bối lo lắng cho con cháu, Chân Bảo nhịn cười không được, vừa đẩy ra anh vừa cam đoan nói: “Em không ngu như vậy.” Tiện tay có thể giúp đỡ mà thôi, nếu như quá miễn cưỡng, cô sẽ không làm người tốt.

Phó Minh Thời còn muốn lại trêu chọc cô, Phùng Nguyệt bên kia mang theo ba lô đi ra, trông thấy anh, cười gọi “thổ hào”.

Vẻ mặt Phó Minh Thời thản nhiên, ôn hòa.

Phùng Nguyệt có chút lúng túng, lúc xuống lầu vẫn đứng ở bên trái Chân Bảo, không hề có ý đồ bắt chuyện với Phó Minh Thời.

Đại sảnh khách sạn, Mạnh Kế Ninh đã từ đám nữ sinh bên kia xác nhận Phó Minh Thời đặt “phòng cho tổng thống” là hàng thật giá thật, chỉ là phòng của anh cũng ở rất tốt, chẳng qua là không có cơ hội mời Chân Bảo. Bình thường Phó Minh Thời keo kiệt, đột ngột khoe khoang ở trước mặt mọi người, ngược lại nói rõ khả năng nắm chắc của anh ta không tốt, cố ý hù người ở trước mặt Chân Bảo mà thôi.

“Minh Thời, nghe nói anh đặt “phòng cho tổng thống”?” Mạnh Kế Ninh cười hỏi.

Chân Bảo quay đầu lại nhìn Phó Minh Thời.

Phó Minh Thời cười nhạt ngầm thừa nhận.

“Thổ hào như vậy, vậy bữa cơm tối nay của chúng ta thuộc về anh!” Mạnh Kế Ninh ồn ào nói.

Các sinh viên khác cũng phụ họa theo.

“Không thành vấn đề.” Phó Minh Thời nắm bả vai Chân Bảo, nhìn cô nói: “Tôi và Chân Bảo không học cùng một trường đại học, bình thường cô ấy có việc, vẫn nhờ các cậu chăm sóc cô ấy thêm.”diễn-đàn-lê-quý-đôn

Chân Bảo lúng túng trốn sau lưng Phùng Nguyệt.

Mạnh Kế Ninh quay người trước tiên, dẫn đầu dẫn mọi người đi tham quan cửu hàng rượu.

Nếu là cửa hàng rượu, vậy thì tránh không được khâu bình phẩm về rượu, tổng cộng mười lăm người, Mạnh Kế Ninh mở ba bình rượu đỏ mời khách, bay một vạn đồng. Anh quét thẻ không cho người ta thấy, nhưng chai rượu này là rượu đỏ trưng bày ở sảnh triển lãm, công khai ghi giá, mấy sinh viên âm thầm tặc lưỡi, hâm mộ lại hưng phấn, có một đồng hương phung phí, bọn họ cũng được thơm lây theo.

Lúc bình phẩm rượu, Mạnh Kế Ninh không để lại dấu vết mà quan sát Phó Minh Thời.

Phó Minh Thời bưng ly rượu, cười chạm cốc với Chân Bảo, Phùng Nguyệt thấy, là người đầu tiên xúi giục hai người uống rượu giao bôi.


Phó Minh Thời rất không thích những đồng hương này của Chân Bảo, nhưng nghe âm thanh ồn ào bên cạnh, anh sung sướng nhếch khóe miệng lên, nhìn Chân Bảo đợi cô tỏ thái độ. Chân Bảo không muốn, đỏ mặt bước sang bên cạnh hai bước, một hơi uống sạch ly rượu đỏ trong tay, uống cạn sạch, tất nhiên không cần giao bôi.

Cô không làm theo, Phó Minh Thời có chút tiếc hận.

Bình phẩm rượu đỏ xong, lần lượt đi dạo phong cảnh thì đã đến giờ cơm tối.

Cảnh khu có khách sạn giá cao, cũng có nhà hàng bình dân, Phó Minh Thời dẫn một đoàn người đi ăn nhà hàng bình dân, mỗi người cũng chỉ dùng một trăm là cùng. 

Anh cũng là thổ hào trong mắt mọi người, những sinh viên kia vốn chờ mong bữa tiệc lớn, Phó Minh Thời đột nhiên rớt phong cách, có người lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng. Phó Minh Thời không quan tâm, cúi người lặng lẽ nói với Chân Bảo, “Quán cơm giá rẻ này, đã hài lòng chưa?”

Chân Bảo cúi đầu cười, nụ cười rất hời hợt, nhưng rất vui vẻ.

Mạnh Kế Ninh ngồi ở chính giữa các nam sinh, mặc dù không thiếu hiểu biết công khai khinh thường Phó Minh Thời ra tay keo kiệt, có thể xác nhận gia cảnh Phó Minh Thời bình thường, tâm trạng Mạnh Kế Ninh rất tốt, đối với việc theo đuổi Chân Bảo sau này càng có lòng tin. Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, con đường đại học vẫn dài như vậy, hiện tại Chân Bảo thích Phó Minh Thời, nhưng sau thời gian dài tha hương nhớ nhung…

Ánh mắt chuyển đến vẻ mặt ngọt ngào của Chân Bảo, Mạnh Kế Ninh quyết định.

Màn đêm buông xuống, mọi người trở về khách sạn.

Quả nhiên Phùng Nguyệt đi phòng Chân Bảo, Phó Minh Thời lao thẳng tới cửa tiễn hai người, mới trở về gian phòng của mình, gọi điện thoại cho trợ lý.

Nửa giờ sau, có nhân viên phục vụ của khách sạn đi tới trước phòng Mạnh Kế Ninh.

Mạnh Kế Ninh ở đó một mình, nghe nhân viên phục vụ nói có người tặng đồ cho anh, anh nghi ngờ mở cửa phòng.

“Xin hỏi là anh Mạnh Kế Ninh phải không?” Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.

Mạnh Kế Ninh gật đầu, nhìn về phía hộp quà tặng trong tay cô gái.

Xác nhận thân phận, nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí đưa hộp quà tặng tới, sau đó rời đi.

Mạnh Kế Ninh luôn đưa mắt nhìn cô gái bước đi, mới đóng cửa lại, nhíu mày mở hộp quà tặng ra.

Bên trong là một chai rượu đỏ, nhãn hiệu rượu đỏ…

Trong lòng Mạnh Kế Ninh căng thẳng, anh rất hiểu biết về rượu đỏ, chỉ là…

Để hộp quà tặng xuống, Mạnh Kế Ninh mở mạng điện thoại di động tìm kiếm, một phút đồng hồ sau, kết quả xuất hiện: Chai rượu đỏ này, trị giá sáu con số.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.