Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 23


Đọc truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh – Tiểu Giai Nhân – Chương 23

Editor: Maria Nyoko

“Sao lại chuẩn bị hoa hồng?”

Phía dưới cây hòe, lưng Chân Bảo tựa vào thân cây ngồi trên mặt đất, cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay, cũng không chịu nhìn bên cạnh, cho dù sau khi Phó Minh Thời ngồi xuống, ánh mắt cũng không rời khỏi cô.

“Mua ở tiệm hoa, cũng có chín trăm chín mươi chín đóa đấy, em thích loại nào?” Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng vẫn chưa tan của cô, không tập trung hỏi. Cô đồng ý làm bạn gái chính thức của anh, anh lại càng muốn thân thiết với cô.

Chân Bảo không cần nghĩ, nhẹ nhàng quơ quơ chín đóa hồng trong tay, “Cái này, Thật ra, chỉ một đóa là đủ rồi.” Một đóa cô cũng ngại nhiều, Chút nữa làm sao cầm về phòng, đến phòng, khẳng định đám cùng phòng lại muốn ồn ào. Có điều lần đầu tiên được tặng hoa hồng, nhìn nhiều đóa hoa hồng đỏ tươi tượng trưng cho tình yêu nam nữ, Chân Bảo thật thích đấy.

Lúc trước bị anh hôn trộm, cô chưa từng nghĩ tới Phó Minh Thời có thể sẽ thích cô, nhưng nghe chính miệng Phó Minh Thời nói ra, nhớ lại Phó Minh Thời chiếu cố đối với cô, Chân Bảo đã tin, Phó Minh Thời thật sự thích cô, mà cảm giác được anh thích, thật ấm áp.

Nếu như, anh đừng nhìn chằm chằm vào cô thì tốt rồi, anh nhìn như vậy, cô khẩn trương.

“Đêm nay đi ăn ở ngoài, anh tiễn em trở về phòng trước.” Đã 5 giờ, Phó Minh Thời đỡ cô đứng lên nói.

Chân Bảo gật gật đầu, thò đầu ra từ sau cây hòe, phát hiện ọc sinh hai bên đường không nhiều, cô thở nhẹ, lúc trở về, cố ý đi ở bên cạnh Phó Minh Thời, mượn thân thể của anh chắn bó hoa trong tay. Bởi vì cần mượn thân thể anh, Phó Minh Thời muốn dắt tay cô, bị cô cự tuyệt.

“Chân Bảo?”

Hai người đi bên lề đường lối đi bộ, cao hơn một bậc thang so với đường cái, Chân Bảo một lòng đặt chú ý ở trên bó hoa hồng, nghe được có người gọi cô, cô mới nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Mạnh Kế Ninh đang thắng xe bên lề đường phía trước tầm mười bước, quay đầu lại nhìn bọn họ cười, “Nhìn bóng lưng giống như hai người, không nghĩ tới là thật sự.”

Cầm lấy hoa hồng gặp được người quen, Chân Bảo đỏ mặt, giống như bịt tai mà đi trộm chuông giấu hoa hồng sau lưng


Nhưng Mạnh Kế Ninh đã sớm chứng kiến chín đóa hoa hồng giản dị kia rồi, Phó gật gật đầu với Phó Minh Thời, tiếp tục hỏi Chân Bảo: “Sinh nhật?”

Sinh nhật Chân Bảo vào tháng ba âm lịch, còn sớm, nhưng hiện ở tình huống này, chỉ có thể…

“Kỷ niệm bốn tháng yêu nhau.” Phó Minh Thời ôm bả vai Chân Bảo, một tay đút vào túi quần nói.

Anh thân cao gần một mét chín, lộ ra Chân Bảo một mét sáu lăm càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, mắc cở đỏ mặt, y như là chim non nép vào người mà dựa vào anh.

Mạnh Kế Ninh nhìn chướng mắt, cười lớn nói tiếng “Chúc mừng”, liền cưỡi xe đi phía trước.

Anh mới xoay qua chỗ khác, Chân Bảo liền đi lên phía trước một bước, tách khỏi cái ôm của Phó Minh Thời.

Cuối cùng Phó Minh Thời nhìn Mạnh Kế Ninh, thấp giọng nhắc nhở Chân Bảo: “Hiện tại chúng ta là quan hệ yêu đương danh xứng với thực, lúc anh không ở đây bên cạnh em, em phải chú ý giữ một khoảng cách cùng những nam sinh khác, cẩn thận không được thân cận quá, cho bọn họ có thể thành công nạy góc tường của anh.”

Đám cùng phòng cũng đã nói lời này, Chân Bảo ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rõ.” Coi như là không có Phó Minh Thời, cô cũng sẽ không thân cận quá cùng nam sinh.

Phó Minh Thời tin tưởng Chân Bảo không tâm tư bắt cá ai tay, chẳng qua là…

Lần nữa nhìn Mạnh Kế Ninh không rõ, Phó Minh Thời cảm giác, cảm thấy đối phương đối với Chân Bảo, khả năng là ý đồ bất chính.

~


Chân bảo ôm hoa hồng trở lại phòn, lập tức bị ba người cùng phòng vây công, ép hỏi cô hôm nay là ngày lễ.gì 

Chân Bảo liền lấy cớ mà Phó Minh Thời đã nói.

“Trời ạ, ngày kỷ niệm bốn tháng cũng tặng hoa, một năm các loại đại thể tiểu tiết, chẳng phải là mỗi tháng đều được tặng hoa?” Tiền Nhạc Nhạc đếm trên đầu ngón tay, thực là lần đầu tiên nghe nói chúc mừng ngày kỷ niệm yêu đương theo tháng đấy.

“Ô ô ô, tớ cũng muốn yêu, lão thiên gia nhanh cho tôi một người bạn trai đi!” Cổ Tiểu Ngu bị đại di mụ đến thăm, giằng co ngồi dậy trên giường, đối với Chân Bảo kêu to, “Cho tớ ngửi mùi hoa hồng, đời này tớ vẫn chưa nhận được qua hoa hồng!”

Chân Bảo cười đưa hoa cho cô.

Cổ Tiểu Ngư khoa trương mà hít thật lớn, lại lưu luyến mà trả lại cho Chân Bảo.

Trên bàn sách Chân Bảo không có bình hoa, tạm thời cắm hoa hồng trong ống đựng bút, sau đó muốn đi.

“Cậu đi đâu vậy?” Cổ Tiểu Ngư lớn tiếng hỏi.

Tiền Nhạc Nhạc xùy cô: “Không nên tìm tai vạ có phải hay không? Chồng tương lai Thời Minh chờ dưới lầu.”

Cổ Tiểu Ngư nằm bịch xuống.

Tâm tình Chân Bảo vốn là tốt, bị đám cùng phòng náo như vậy, bước chân cô xuống lầu đều nhẹ nhàng so với bình thường.


“Cơm tối muốn ăn cái gì?” Lên xe, Phó Minh Thời hỏi cô đang ngồi kế bên tài xế.

Chân Bảo thèm lẩu rồi, đồ ăn trường học cũng không đủ cay.

Phó Minh Thời cười nhìn khóe miệng cô, “Đợi khóe miệng em tốt rồi ăn, đổi lại.”

Chân bảo đã muốn ăn lẩu, mắt to ngập nước cố chấp mà nhìn anh.

Phó Minh Thời không ngăn cản nổi, tiếp cận tới muốn hôn, bị Chân Bảo kịp thời che mặt chặn lại.

Phó Minh Thời dùng sức vỗ xuống chỗ ngồi, quay người lái xe.

Chân Bảo xuyên qua khe hở nhìn lén, thấy bên mặt anh nghiêm túc, lúc này mới cười trộm thả tay xuống, bản thân chỉ lo cười, không có chú ý ánh mắt bạn trai tỏa sáng nguy hiểm.

Hơn nửa giờ sau, Phó Minh Thời dừng xe tại nhà hàng lẩu có danh tiếng gần đế đô. Cửa hàng không lớn, nhưng lại rất đông khách, hai người đợi nửa giờ mới sắp xếp được chỗ ngồi. Đế Đô buổi tối tháng mười, đã có chút lạnh, nhưng một nồi ớt cay đỏ được bưng lên, toàn bộ người liền nóng hổi rồi.

Thịt bò tươi mới trơn bóng, vừa thơm vừa cay, rau củ đều lấy từ địa phương, nước trong nồi sôi hai lần, có thể ăn. Ăn vui vẻ, Chân Bảo khó được lúc đã quên lúng túng vừa mới yêu đương, chóp mũi cay xuất ra mồ hôi hột, Phó Minh Thời thò tay lau giúp cô, cô chẳng qua là ngượng ngùng mà cười, cũng không có thẹn thùng bình thường như vậy.

Bữa ăn ngon, 7:30 rồi. 

Phó Minh Thời mang cô đi xem phim, còn là chỗ ngồi cặp đôi, lần này không đợi toàn bộ đèn tắt, Phó Minh Thời liền cầm tay cô. Chân Bảo thử tránh ra, rồi người đàn ông lại trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của cô đến bên cạnh, hai tay nắm, nắm đến chặt chẽ đấy. Tim Chân Bảo đập đặc biệt nhanh, tư thế ngồi đoan chính, không muốn làm cho người khác phát hiện bọn họ mờ ám.

Đây là một bộ phim điện ảnh tình yêu lãng mạn, coi như là không lãng mạn, các cặp đôi trong rạp, nhất định sẽ có đôi nhịn không được hôn nhau. Hôn đấy. Cũng không biết trùng hợp như thế nào như vậy, lần này ngồi ở hàng phía trước hai người, lại hôn rồi.

Chân Bảo lúng túng cúi đầu xuống, chậm rãi phát giác được, tay Phó Minh Thời càng nóng rồi.

Nhưng làm cho cô yên tâm chính là, Phó Minh Thời cũng không có ý tứ noi theo người khác.


Một phim điện ảnh xem xong, hơn chín giờ, lầu ký túc xá nữ sinh buổi tối 11 giờ đóng cửa, Phó Minh Thời không muốn Chân Bảo sốt ruột, trên đường chuyên tâm lái xe, trở lại, vừa vặn mười giờ. Tuy rằng vẫn có thời gian, nhưng Chân Bảo sợ đám cùng phòng hiểu lầm, đi đặc biệt nhanh.

Phó Minh Thời phối hợp tốc độ của cô, đã đến phòng ngủ dưới lầu, Chân Bảo ghi nhớ lần giáo huấn trước, chuẩn bị vòng quanh cửa chính lầu ký túc xá, từ bên kia đi vào. Đáng tiếc cô mới lộ ra ý tứ đường vòng, Phó Minh Thời đột nhiên xoay người bế cô lên, Chân Bảo cả kinh thiếu chút hét lên, tâm hoảng loạn mà che miệng lại.

Lúc này, bên ngoài hầu như không có người, Phó Minh Thời một mực ôm Chân Bảo đi đến nơi hẻo lánh bí ẩn nhất, lại buông cô, trực tiếp chống trên vách tường. Anh muốn làm cái gì, anh muốn quyết tâm làm sự kiện kia, từ lúc anh ôm cô đứng lên liền nóng nảy. Biểu lộ không thể nghi ngờ. Chân Bảo không ngốc, nhưng nghĩ đến qua một vòng mới có thể nhìn thấy anh, cô liền ngoan ngoãn cho anh ôm, cho anh hôn.

“Buông ra.” Phó Minh Thời khàn giọng. Khàn khàn ra lệnh.

Chân Bảo không buông.

Phó Minh Thời lưỡng lự tại khóe môi cô, “Anh đây trả lại ngày mai.”

Chân Bảo nóng nảy, “Anh…”

Vừa mới mở miệng, đã rơi vào cạm bẫy, Phó Minh Thời một tay ghìm eo cô xách cô lên, một tay ôm lấy mặt cô, hôn thật sâu lên. Trong đầu phảng phất có pháo hoa nổ tung, hai chân Chân Bảo như nhũn ra, bản năng cô nắm lấy áo khoác anh, phí công trốn tránh.

Nhưng sao có thể trốn tránh?

Phó Minh Thời giam cầm cô giữa vách tường và anh, rồi hôn trọn vẹn nửa giờ, cái này là bởi vì cô phải lên lầu, anh mới lưu luyến mà ngừng lại.

“Ngọt.” Anh đè nặng cô, dùng môi vuốt nhẹ. Xoa gương mặt cô nóng lên, hô hấp giao thoa.

“Rời đi.” Tối như mực đấy, Chân Bảo đẩy anh ra, cúi đầu đi đến cửa hông, đi hai bước, biến thành chạy.

Phó Minh Thời lưng tựa vách tường, nhắm mắt lại, nghe cô chạy trối chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.