Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh - Phần 2

Chương 50: Tiêu châu


Đọc truyện Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh – Phần 2 – Chương 50: Tiêu châu

Đi vào trong Dương Thế Bảo và Lãnh Tĩnh đi đến chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Dương Thế Bảo gọi vài món.

“Vào đây ấm hơn chưa?”

“Ừm, ấm hơn rồi”

Khi phục vụ mang thức ăn ra, Lãnh Tĩnh liền buôn bỏ mọi thứ mà nhập tiệc từ sáng đến giờ cô đói lắm rồi cứ thế mà ăn Dương Thế Bảo chỉ biết lắc đầu cười khổ.

“Ăn từ từ thôi anh không dành với em đâu”

“Em biết nhưng ngon quá”

“Uống chút nước đi!!” Đưa ly trà nóng lên cho cô.

Sau khi ăn xong Lãnh Tĩnh đi đứng lên đi vệ sinh, khi vào trong cô vô tình đụng phải một người phụ nữ cô ta ăn mặc khá sành điệu.

Cú đụng đó làm túi xách cô ta rơi xuống, cô gái đó gương mặt lập tức đổi sắc thái lôi Lãnh Tĩnh lại.

“Xin lỗi cô, tôi vô ý quá tôi đền cho cô nhé” Lãnh Tĩnh vô cùng khó xử.

“Đền? Cô đủ tiền?” Cô gái đó nhìn trang phục của Lãnh Tĩnh nhìn từ đầu đến cuối ăn mặc rất đơn giản.


“Cô có biết cái túi của tôi đắt tiền thế nào không?”.

Gương mặt kênh kiệu, Lãnh Tĩnh thật sự hoảng loạn vì cô chưa bao giờ tiếp xúc với hàng hiệu cả cô cứ nghĩ cái túi ấy như bao cái túi bình thường thôi.

“Cái túi fake ấy mà đắt tiền?” Một giọng nói từ phía xa truyền đến,một cô gái vô cùng xinh đẹp đường nét trên người cô ấy vô cùng hoàn hảo.

“Cái gì?cô kia cô vừa nói cái túi của tôi là túi fake? Tôi nói cho cô biết bạn trai tôi mua từ bên Ý về đấy” cô gái đó trợn tròn mắt cầm túi lên.

“Cứ nghĩ mình là người sành mà ngay cả phân biệt túi thật và túi giả cũng không biết, túi giả chất liệu giả da bề mặt phẳng lỳ và cứng đơ, dĩ nhiên là không được phủ lớp bóng. Và còn túi thật trên bề mặt da thật nhìn rõ lỗ chân lông, chất da mềm và đặc biệt là được phủ lớp bóng nên trông chất da sáng đẹp hơn hẳn”. Lãnh Tĩnh đứng một bên thầm ngưỡng mộ người con gái đó cô ấy chắc chắn rất rành về hàng hiệu.

“Tùy loại thôi, có loại da thật nó không cần phũ lớp bóng” cô gái đó cố gân cổ lên cãi.

“Cố cãi đưa túi cho tôi xem” lấy cái túi của cô ta xem.

“Nhìn đi đường chỉ may bị lệch và không đều, 1 số hàng fake thậm chỉ khâu túi không cùng màu với túi, và túi thật đường chỉ may túi cùng màu với túi, thẳng và đều tăm tắp”.

“Cô…. cô… chờ đó” cô gái kia bị cứng họng, tức không nói nên lời ôm lấy túi chạy đi.

Lãnh Tĩnh nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình bước đến ” cảm ơn cô, cô giỏi chắc cô rành về hàng hiệu lắm nhỉ?”.


“Không có gì đâu, đối với loại người đó phải dằn măt như thế mới đáng”.

Nói rồi cô gái đó rời đi Lãnh Tĩnh chưa kịp hỏi thêm, trở lại chỗ Dương Thế Bảo gương mặt cô làm hắn lo lắng từ nảy đến giờ hắn ngồi không yên vì lo cô đi lâu quá.

“Sao đi lâu quá vậy? Làm anh lo gần chết”

“Tại….em ăn hơi nhiều nên….”

“Thôi anh hiểu rồi, về anh lấy thuốc cho uống”.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì cô gái lúc nảy đi đến ngồi xuống trước mặt cả hai, Lãnh Tĩnh giật mình nhưng lập tức nhận ra người lúc nảy.

“Ơ… cô…. là cô gái lúc nảy”

“Tiêu Châu?” Dương Thế Bảo lên tiếng, Lãn Tĩnh liền xoay người nhìn hắn.

“Anh Tiểu Bảo, lâu rồi không gặp anh đẹp trai nhiều ra đấy! Nhờ sợi dây truyền trên cổ của anh em mới nhìn ra đấy”

“Tiêu Châu em về nước lúc nào vậy? Bác vợ chồng bác Trần có về lây không?”

“Có chứ anh, ba mẹ em đang ở nhà ba mẹ anh đấy”.

“Thế Bảo cô ấy là ai?” Lãnh Tĩnh từ nảy đến giờ im lặng nghe cuộc đối thoại giờ mới lên tiếng.

(Ai không nhớ Tiêu Châu có thể vào đọc lại chương 27)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.