Em Là Để Yêu Thương

Em là để yêu thương – Chương 6


Bạn đang đọc Em Là Để Yêu Thương: Em là để yêu thương – Chương 6

Chương 6: Thử thách cần vượt qua. . .
– Em chấp nhận?- Tôi mở to mắt nhìn Bảo. Nó chỉ chép miệng:
– Em đã nói tùy chị rồi mà.
……………………………………………………………………………………………………………………………….
Người đàn ông mặc vest đen ngồi trên ghế, ngón tay khẽ ngõ nhẹ lên tay vịn. Phong ngồi đối diện, hắn khoanh tay trước ngực:
– Tôi lại dính líu đến những chuyện thanh toán của ông nữa rồi. Sao đây nhỉ?
– Tên cầm đầu vừa bị giết chết trong ngục, cảnh cáo, thế thôi.- Giọng người đàn ông trung niên lạnh nhạt. Hắn nhìn ông, đúng là ông trùm áo đen máu lạnh mà giang hồ nể phục. Hắn nhếch mép:
– Đừng giết nhiều người quá, vì có thể người tiếp theo là đứa con trai của ông!
– Con biết ta yêu con đến nhường nào kia mà. Sao ta có thể…
– Vậy với Như thì sao? Ông cũng từng nói yêu cơ mà?- Hắn cắt ngang lời nói của ông.
– Đôi chân nó đã lành lặn, nó sẽ về Việt Nam.- Ông đáp trả.
– Tốt. Tôi đi đây.- Hắn quay đầu bước đi khỏi căn nhà lạnh lẽo không bóng người con gái trong đó. Mẹ hắn đã qua đời từ rất lâu rồi. Hắn chỉ nhớ người mẹ mình thật đáng thương bởi sự ghẻ lạnh của cha hắn. Bà tự tử. Hắn đã cố dặn lòng, mọi lỗi lầm không phải do ông ấy nhưng mọi thứ lại bủa vây lấy hắn khiến hắn phải nhớ mãi câu nói: ” Người tiếp theo có thể là mày!” Điều đó khiến hắn không thể gần gũi với cha mình dù ông ấy rất yêu thương hắn và tìm mọi thứ thật tốt cho ước mơ, cuộc sống của hắn. Nhưng cuộc sống của hắn không đơn giản là sống cho 1 cậu diễn viên lớp 12, hắn sống ẹ hắn, cho những người đã bị cha hắn ra tay không thương tiếc.  Hắn đã rất nhiều lần chịu những trận đòi nhừ tử của những người mình chưa từng quen biết, có lẽ do phước phần của cha mình, và sau những lần đó, người cầm đầu lại chết dần chết mòn trong ngục tối hay bị đánh đập đến chết. Tình thương của cha hắn đều đáng sợ. Hắn không hề muốn nhận tình thương đó.
Hắn đeo mắt kính, khẩu trang đi vào 1 quán cafe lớn rồi rẽ vào 1 căn phòng chỉ dành riêng ình, đặt laptop lên đùi bắt đầu xem những bản tin về mình trong hôm nay. Khẽ nâng ly cafe lên miệng uống. *Phụt* hắn phun toàn bộ số cafe trong miệng mình vào màn hình laptop. 1 vài bức hình lúc hắn mặc quần áo của nhỏ sao chổi đã bị tung lện mạng và là tin tức hot nhất của zingnews. Hắn tức xanh mặt không nói nên lời. Hắn gằn trong cổ họng:
– Trịnh Thiên Ân! Cô chết với tôi.

…………………………………………………………………………………………….
Tôi lê xác đến trường, mọi người xung quanh hôm nay nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Ngưỡng mộ có, đố kỵ có, tôi chỉ biết cúi đầu đi nhanh vào lớp. Thuận Bảo hôm nay phải lên phim trường nên không đi học. Tôi hoàn toàn lọt thỏm trong lớp. Thảo Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ, miệng nở nụ cười béng như dao rồi quay lên. Tiết toán đầu tiên, tôi thích tiết này nhất. Đơn giản vì thầy dạy những gì tôi đều hiểu hết, có thể nói , tôi cao điểm nhất lớp. Nhưng trong cái lớp này ai quan tâm chứ? Chắc chỉ có thầy và tôi. Bài tập thầy dặn về nhà tôi đã làm từ tuần trước, rất dễ nên không cần xem lại.
– Thiên Ân, đem vở lên cho thầy. Giải bài 12.1 đi.
– Dạ!- Tôi nhanh nhảu bước lên. Cầm phấn giải bài. Thầy lật lật vở tôi ra. Khuôn mặt thầy đột nhiên chuyển màu.Tôi giải bài sai chăng? Tôi nhìn thầy:
– Thưa thầy, bài của em…
– Đúng! Nhưng cho thầy tế nhị hỏi chút nhé?- Thầy khẽ đẩy gọng kính.
– Dạ…???- Tôi lo sợ.
– Thầy đã làm gì sai với em mà em lại viết thế này vào vở? Hơn nữa là sau bài tập về nhà, muốn gây chú ý với tôi hay ghét tôi đến thế?-Thầy chìa quyển vở lại cho tôi. Hy vọng những điều tôi nghĩ trong đầu không phải. Tay tôi run run nhìn vào dòng chữ. Thôi rồi, điều tôi lo sợ nhất đã đến. Hắn mê giấy vệ sinh đến nỗi vây khắp phòng tôi thì không có chuyện gì nhưng hắn bá đạo hơn tôi nghĩ. Dòng chữ nguệch ngoạc cao ngạo viết: ” Thầy Toán ư? Là 1 ông già dở hơi. Đầu hói, răng rụng gần hết. Sao không về hươu đi? Đi dạy không sợ xương khớp mục thành cám à? Tôi mà được làm hiệu trưởng thì người đầu tiên tôi đá đít ra khỏi trường là thầy đó. Chừa mặt tôi đi!”
Thầy đau lòng, còn tôi mếu máo nhìn thầy chối bay bẩy không phải mình viết. Tuy vậy, thầy cho tôi ra trước cửa quỳ gối, cầm chiếc cặp giơ lên đầu không được bỏ xuống cho đến khi thầy cho phép. Trước khi ra khỏi lớp, thầy hỏi nhỏ tôi:
– Thầy già thật sao?
– Kh…ông…không hề…- Tôi lắc đầu, mong câu trả lời sẽ làm thầy đôi ý. Nhưng không, thầy khẽ đáp:
– Dối lòng, ra quỳ gối nhanh đi.
Tôi tức nghẹn cam chịu. Tôi sẽ không buông tha cho hắn. *Tách* tiếng chụp hình vang lên, tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh, hắn đang ngồi trên lan can cầu thang lắc đầu nhìn tôi:

– Gậy ông đập lưng ông!
– Chờ đó!- Tôi liếc hắn cháy mắt. Tay hạ chiếc cặp xuống.
– Cô dám tung hình của tôi mà không có sự cho phép?- Hắn nhìn tôi nhướn mày. Tôi khinh khỉnh:
– Sao nào?
– Tôi nên giữ tấm hình này…- Hắn lắc lắc chiếc iphone. Tôi thản nhiên:
– Tùy thôi… Up cũng chẳng ai quan tâm!- Tôi chu môi thách thức hắn.
– Vậy sao?- Hắn nhếch mép rồi phóng xuống lan can.- Thầy ơi, Thiên Ân không giơ cặp!
Nghe tiếng nói, thầy đi ra. Tôi nhanh chóng giơ cặp lên nhìn thầy cười giả lả. Thầy đẩy gọng kính cận. Tôi nghe tiếng ting mà rùng mình. Tôi chợt nhớ điều gì đó hạ cặp xuống lật những quyển khác ra. Quyển nào cũng có chữ của hắn nói xấu thầy cô. Tôi nhăn nhó, tôi thật dại dột khi chạm vào ổ kiến lửa để rồi bị cắn.
……………………………………………………………………………………………………………………………
Ân ngắm nhìn mình trước gương. Cô đang đeo cặp kính sát tròng. Cô mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng học sinh của trường, chiếc quần jeans xước ống đơn giản. Vóc dáng cô nhỏ bé hẳn khi mang đôi giày búp bê. Nhưng biết làm sao giờ? Cô không có quần áo như những người khác. Thuận Bảo không có ở nhà, có lẽ cậu đã đến công ty của mình. Sự việc rồi cũng bị bại lộ nhưng cậu rất nghe lời cô, chắc chẳng sao.
Bắt chiếc taxi đến nơi thử vai. Tôi hít thở 1 cái thật sâu ình bình tĩnh. Người tài xế nhìn tôi cười:
– Trông cô rất giống diễn viên Hải Băng!

– À, dạ.- Tôi gật đầu mỉm cười, mẹ tôi cơ mà. Điều này cũng khích lệ tôi không ít. Người chú đó nói tiếp:
– Tôi rất hâm mộ cô ấy, nhưng đột nhiên cô ấy lại biến mất tăm. Bây giờ có lẽ đã yên bề gia thất bỏ lại thế giới showbiz rồi.
– Bác nói đúng. Cháu là con cô ấy!
Nét mặt ông ngạc nhiên nhìn qua kính để nhìn tôi. Ông gật đầu cười:
– Thật vinh hạnh quá đi. Cô có thể xin chữ ký của cô ấy giúp tôi không?
– Được ạ. Nhưng 3 tháng nữa cháu mới đưa cho chú được, mẹ cháu đang du lịch ở nước ngoài ạ.- Tôi mỉm cười nhìn ông ấy, đến nơi. Tôi gửi tiền nhưng chú không nhận, chú nói tiền đó là tiền chữ ký của mẹ tôi. Tôi không ngờ mẹ mình đến giờ vẫn có người nhớ đến.
Tôi nhìn xung quanh, mọi người đang trang điểm lại. Tôi bĩu môi, mình thì làm gì có son phấn như họ chứ? Thảo Nhi cũng phải dự thi, tôi đến ghế ngồi cạnh cô ấy. Cô nhìn tôi ánh mắt khinh thường rồi chăm chú vào điện thoại. Ai ai ở đây cũng đều xinh đẹp, tôi cảm thấy tự ti sao sao ấy. Đã đến giờ lên… thớt, từng người bắt đầu vào và ra. Hình như họ sắp theo chữ cái đầu của tên hay sao mà tên người thứ 5 là tôi.
– Trịnh Thiên Ân.- Tên tôi được xướng lên, tôi đứng dậy bước vào phòng. Đột nhiên Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, tôi không hiểu chuyện này, hoàn toàn không, có gì ngạc nhiên chứ? Chen chân vào showbiz?
Tôi bước vào cúi đầu chào 3 người giám khảo rồi ngồi vào ghế. Họ cũng ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mỉm cười giới thiệu:
– Tôi tên Trịnh Thiên Ân. Học sinh lớp 11 trường Minh Đăng.
– Ô, trường đào tạo diễn viên.- 1 người trong số họ gật đầu. Người con gái duy nhất trong đó, tôi nhận thấy cô ta có 1 khí chất gì đó khác thường, rất đẹp, rất quý phái.
– Nhìn cô tôi còn tưởng được nhìn thấy Giang Hải Băng, người tôi từng đối đầu 10 năm trước.
– Tôi là…- Trong phút chốc tôi định nói mình là con của mẹ nhưng tôi nghĩ chưa đến lúc. Tôi cười.- Tôi muốn có được vai diễn này!
– Ánh mắt cô rất đẹp. Rất hợp với vai diễn. Nhưng cách cô biểu đạt thì sao? Ánh mắt hiền từ đi.
Tôi mím môi, hiền từ sao? Tôi khẽ nhoẻn miệng cười tít mắt. Ông ấy gật gù, tôi biết, khi cười, mẹ tôi trông hiền từ như thế nào. Tôi phải tận dụng lợi thế của mẹ cho. Người con gái ấy lên tiếng:

– Khóc thử đi!
Tôi nhíu mày, tôi nên nghĩ đến chuyện buồn chăng? Tôi gượng gạo hẳn. Tuy vậy, tôi nhớ đến lần bật khóc trước mặt hắn. Tôi cúi đầu nghĩ đến… ba mẹ. Đúng vậy, nước mắt tôi rơi xuống trước sự bất ngờ của 3 vị giám khảo. Tôi ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên lau sạch. Người còn lại lên tiếng:
– Ngay cả khóc cũng rất giống diễn viên Hải Băng. Nhiêu đủ rồi, cô về đi. Kết quả sẽ có sau!
Tôi cúi đầu chào 3 người rồi thở phào nhẹ nhõm. Tôi sẽ làm được. Thảo Nhi chặn tay trước mặt tôi. Cô ta nhìn kĩ vào mặt tôi rồi hất vai tôi đi ra chỗ khác. Cô ta bị điên à? Tôi tự nghĩ rồi đi tiếp, tôi đụng vào ai đó. Tôi ngẩng đầu lên, Thuận Bảo. Tôi cười méo xệch:
– Chị…đi casting.
– Ừ.- Nó ừ nhẹ.
– Em chấp nhận?- Tôi mở to mắt nhìn Bảo. Nó chỉ chép miệng:
– Em đã nói tùy chị rồi mà.- Hình như nó có nói thật, dạo này nó rất lạ, không cấm đoán tôi làm diễn viên mà còn ủng hộ. Tôi ra về. Có chuông điện thoại. Tôi áp tai nghe:
– A lô… ai…
– Nam Phong, đến công ty của tôi làm phục dịch đi!- Hắn cắt ngang câu hỏi của tôi. Nghe giọng nói của hắn làm máu tôi không cần đun mà sôi lên tận não. Tôi thét qua điện thoại:
– TÔI LÀ PHỤC DỊCH CỦA ANH BAO GIỜ?
– Nói khẽ thôi, tôi không điếc. Vậy thì làm trợ lý.- Hắn hạ thấp giọng cho tôi thấy mình vừa nói lớn như thế nào. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này nên đáp thẳng thừng:
– Tôi chưa ký hợp đồng cho nên…
– Hợp đồng đã ký rồi có thể hủy.- Tôi vừa nghe đã biết ngay hắn hăm dọa chuyện của Thuận Bảo. Tôi đành hậm hực mà đến công ty hắn. Hắn muốn giữ con nhỏ này bên cạnh đúng không? Tôi cho hắn xem…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.