Đọc truyện Em Là Cô Bé Của Anh – Chương 3030
Hôm nay thứ 5 trường tôi chỉ học 2 tiết là được về sớm. Tôi và em đang trên đường đi học về em nói với tôi.
– Anh tí nữa mình đi chọn quà nha anh….
– Ừ mà em định tặng nó cái gì hả em….
– Em cũng không biết nữa mà tí nữa mình đi rồi mình chọn anh ạk…..
– Ừ mà sinh nhật nó tổ chức mấy giờ vậy em….
– 5h anh ạk…..
– Thế thì ngủ một giấc rồi 3h đi, đi làm gì sớm hả em….
– Ứ em đi mua cái này nữa…..
– Ừ được rồi….về đến nhà rửa mặt mũi chân tay xong vì vẫn còn sớm tranh thủ lúc em về nhà em lấy gì đấy tôi lên phòng làm ván CF cho thoải mái. Đột nhiên một tiếng động phát ra từ đường kít…..Rầm…………
– aaaaaaaaaa…..là tiếng của em. Tôi chết đứng người chạy thật nhanh ra cửa sổ nhìn xuống đường. Đúng…..đúng là em em đang nằm ở trên bên một mép đường và có một cái xe máy đổ cùng với một thằng thanh niên. Tôi lao thật nhanh xuống nhà mẹ tôi cũng hớt hả chạy ra.
– Có chuyện gì vậy….mẹ tôi nhìn tôi hỏi.
– Nga Nga bị xe tông mẹ ạk….
– Nga….con Nga nó….mẹ tôi nghe thấy thế gần sỉu mất, mẹ ngã về phía sau nhưng tôi kịp đỡ mẹ.
– Mẹ mẹ tỉnh lại đi…..tôi lấy tay tát tát vào má mẹ.
– Nhanh……..nhanh ra xem nó bị như thế nào nhanh…..tôi và mẹ hớt hải chạy ngoài ra sự việc sảy ra từ khi tôi nghe thấy tiếng xe cho đến giờ không quá 30 dây. Ra ngoài tôi thấy em vẫn nằm đấy, chạy lại phía em tôi ôm em dậy.
– Nga Nga tỉnh dậy đi em, Nga…..tôi ôm em vỗ vỗ vào má em.
– Nga tỉnh lại đi con….mẹ tôi thì nắm lấy tay em mà khóc sướt mướt.
– Nga em tỉnh lại đi, đừng bỏ anh mà Nga….nước mắt tôi bắt đầu chảy….Nga em tỉnh lại đi huhu….mẹ tôi thì chạy vào nhà để gọi xe cấp cứu.
– Nga ơi Nga em tỉnh lại đi huhu…..tiếng khóc của tôi lớn dần tiếng khóc lớn đến nỗi tôi không thể nào mà nói được gì nữa. Tôi ôm em thật chặt vào lòng mà khóc em là người con gái đầu tiên mà tôi khóc vì em.
– Nga ơi,,,,huhu,…em tỉnh lại đi nước mắt tôi chẳy liên tục, chảy vì người con gái tôi yêu. Ôm em trong lòng mà khóc tôi cố gắng để cho nước mắt không tuôn mà nó cứ ra liên tục. Vietbook.mobi
– Nga ơi em tỉnh lại đi, Nga ơi…..tôi khóc nấc lên, xe cấp cứu tiến đến gần họ đưa em lên xe. Ngồi trên xe tôi nắm chặt tay em, tôi cố kìm cho nước mắt không chảy mà tôi không làm được. Nước mắt tôi cứ tuôn ra như suốt, tôi chỉ biết nắm chặt tay em mà khóc thôi. Em mở mắt ra nhìn tôi nói nhỏ nhỏ.
– Thằng hâm khóc gì thế…..chắc em đâu lắm nhưng em vẫn nở một nụ cười với tôi.
– Em có sao không…..
– Em không sao đâu thằng hâm……
– Dám nói anh là thằng hâm hả, em khỏe lại đi anh ột trận hịxhịx….mẹ tôi ngồi ở kế bên thấy em đang nói chuyên với tôi mẹ hỏi.
– Con có sao không Nga…..
– Dạ con không sao cả…..rồi em lại nhắm mắt lại. Tới bệnh viện họ đưa em vào phòng cấp cứu họ không cho tôi vào. Tôi đứng ở ngoài với mẹ, giờ tôi đã lấy được bình tĩnh lại tôi không khóc nữa nhưng nước mắt vẫn chảy nhưng không chảy nhiều nữa. Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu nói…….
__________________