Đọc truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh FULL – Chương 41: Đồ Tạp Chủng
“Hóa ra là cô sao? Tôi còn tưởng là ai”
Bà Hoa xuất hiện bất thình lình từ chiếc xe ô tô sang trọng đi xuống khi hai mẹ con Tử Yên đang đứng mở khóa cổng.
“Bà…Sao bà biết tôi ở đây?” Tử Yên mở to mắt ngạc nhiên khi thấy bà Hoa xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà mình.
“Nếu tôi không tìm đến đây thì làm sao biết được đồ hồ ly nhà cô vẫn còn tìm cách dây dưa, quyến rũ con trai tôi”
“Bà đang nói gì tôi không hiểu”
“Cô không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt tôi.
Lòng dạ cô thế nào tôi hiểu cả rồi.
Đến giờ vẫn không chịu buông tha con trai tôi.
Tôi đúng là nhìn không ra cô là kẻ đu bám dai như vậy”
“Bà không có quyền xúc phạm tôi.
Tôi không có gì để nói với bà cả”
“Xúc phạm! Cô còn có nhân phẩm sao? Bị nhà chồng tống cổ ra ngoài vì tội ngoại tình.
Đến cha đẻ còn không thừa nhận.
Đồ tạp chủng như cô còn có tư cách để nói nhân phẩm với tôi sao?”
“Bà…!bà không được mắng mẹ con”
Tiểu Bảo thấy bà Hoa hung dữ luôn tục lớn tiếng quát vào mặt mẹ mình liền lên tiếng bênh vực.
Bấy giờ, bà Hoa mới để ý đến thằng bé “Còn có cả con trai cơ đấy.
Cô lại đi quyến rũ đàn ông nào để sinh ra cái đồ tạp chủng này nữa rồi.
Khá lắm! Biết học theo mẹ mình rồi đấy”
“Bà không có quyền mắng nó.
Nó chỉ là một đứa trẻ”
Tử Yên lôi Tiểu Bảo ra phía trước mình, ôm nó thật chặt, để nó quay mặt đi không trực tiếp đối mặt với vẻ mặt hung dữ của của bà chủ tịch.
Cô không muốn nói phải chứng kiến cảnh cãi cọ không hay ho này giữa những người lớn với nhau, càng không thể để nó nghe những lời xúc phạm nặng nề từ bà ta.
Nó không đáng để phải nghe những lời nhục mạ kia.
Tử Yên vội mở chìa khóa rồi đẩy cổng vào trong.
“Đứng lại! Tôi còn nói chưa xong cô đi đâu?”
“Tôi không có gì để nói chuyện với bà hết.
Xin bà về cho”
“Cô không được đi! Chừng nào chưa giải quyết dứt điểm mối quan hệ với con trai tôi thì cô không được đi đâu hết”
“Rốt cuộc bà muốn gì?” Tử Yên thấy bà ta rất cương quyết, chắc chắn không dễ dàng ra về như vậy liền hỏi.
“Cô thừa biết mà.
Ngay lập tức chuyển đi chỗ khác, cắt đứt liên hệ với Tử Sâm”
“Bà có quyền gì yêu cầu tôi như vậy?”
“Tôi là mẹ của Tử Sâm, tôi không muốn con trai tôi lăng nhăng với loại bà dơ bẩn như cô”
Nói xong bà ta còn nhìn sang Tiểu Bảo nhíu mày khinh bỉ ” lại còn đứa trẻ tạp chủng con ai đây nữa? Nhìn cái gì mà nhìn! Thật là mẹ nào con ấy”
Tử Yên thấy bà ta có vẻ rất khó chịu với Tiểu Bảo, luôn tuôn ra những lời lẽ rất khó nghe liền cúi xuống dỗ dành “Tiểu Bảo ngoan! Vào nhà trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với bà đây.
Xong mẹ sẽ vào ngay với con”
“Không! Con phải đứng đây để bảo vệ mẹ! Bà ấy không được ăn hiếp mẹ”
Tiểu Bảo vừa nói vừa quay ra nói với bà chủ tịch “Bà không được mắng mẹ cháu! Mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên đời này!”
Tử Yên không muốn tâm hồn trắng trong của một đứa trẻ lại bị vẩn đục vì chuyện của người lớn nên hết sức dịu ngọt dỗ con “Tiểu Bảo phải ngoan! Phải nghe lời mẹ chứ! Bà sẽ không mắng mẹ nữa đâu! Mau vào nhà đi”
Vừa nói cô vừa đẩy con trai mình vào nhà.
Thằng bé vâng lời mẹ đi vào nhưng mắt vẫn ngoái lại nhìn bà ta như cảnh cáo không được bắt nạt mẹ mình.
“Cô dạy con giỏi lắm! Còn dám cãi lại người lớn” Bà Hoa giọng khinh khỉnh.
“Bà không cần lôi một đứa trẻ vô tội vào việc của người lớn”
“Vô tội ư?” Bà ta bỗng cười sằng sặc “Phải rồi, một đứa trẻ thì làm gì có tội.
Nhưng cái tội lớn nhất của thằng bé này chính là đã đầu thai để làm con của một người đàn bà lăng loàn như cô”
“Bà…” Tử Yên tức giận đến tím tái cả mặt mày nhưng không dám lớn tiếng sợ con trai mình trong nhà nghe thấy.
“Bà nghe đây! Tôi chưa từng làm việc gì có lỗi với bà.
Càng chưa từng làm việc gì có lỗi với Tử Sâm cả”
“Tôi không cần biết.
Tôi chỉ cần cô buông tha cho con trai tôi ngay lập tức.
Con dâu và cháu tôi có việc gì thì chắc chắn tôi cũng sẽ không tha thứ cho cả hai mẹ con cô đâu?”
“Con sao? Tử Sâm có con rồi sao?”
“Sao? Cô ngạc nhiên lắm à?”
Tử Yên cảm thấy có chút thất vọng trong lòng.
Chuyện Tử Sâm kết hôn cô cũng có nghe qua.
Đám cưới lớn như vậy làm sao mà không biết được chứ.
Nhưng chuyện anh có con rồi thì cô chưa nghe qua.
Cô cũng không nghe anh nói là mình đã có con.
Tử Yên ngẩn người ra một lúc, không nói được gì.
“Tôi cảnh cáo cô, ngay ngày mai lập tức dọn đi khỏi khu vực này.
Đi càng xa càng tốt.
Nếu cô không chịu đi thì tôi cũng có cách khiến cô phải biến mất khỏi nơi đây.
Cô đừng quên Hoa Thần là một tập đoàn có ảnh hưởng như thế nào đối với các công ty thời trang.
Chỉ cần tôi nói một tiếng thì chắc chắn họ cũng sẽ tống cổ cô ra khỏi công ty”
Nói xong bà ta quăng cho Tử Yên một tấm card visit “Đây là nơi cô đang làm việc phải không?”
Tử Yên vô cùng ngạc nhiên khi bà ta lại có thể điều tra ra cả nơi cô đang làm việc.
Mọi thông tin của cô, bà ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nói xong bà ta liền bước lên xe đi mất.
Tử Yên đứng trân trân một lúc nhìn theo, lòng nặng trĩu rối bời.
Lẽ nào cuộc sống cứ mãi bất công với mẹ con cô như vậy sao?
***
“Bà ơi! Bà có biết mẹ con cô ấy đi đâu không ạ?”
Tử Sâm hỏi thăm một bà cụ hàng xóm nhà Tử Yên.
Anh đến đây từ chiều đến giờ vẫn không thấy mẹ con Tử Yên về.
Anh sốt ruột nhưng cô không nghe máy.
Gọi đến cuộc thứ hai thì điện thoại không liên lạc được.
Anh điên cuồng đi khắp xóm gặp ai cũng hỏi thăm.
Mọi người đều lắc đầu không biết Tử Yên đã đi đâu.
Tử Sâm như người điên dại, gặp người nào cũng kéo lại hỏi nhưng vô vọng.
Anh bất lực ngồi trước cửa nhà Tử Yên cả đêm không về nhà.
Sáng sớm, Tử Yên quay về lấy đồ bị bỏ quên thì bất ngờ thấy Tử Sâm vẫn đang ngồi trước cổng nhà mình, mặt gục xuống đất.
Cô liền kêu tài xế quay xe đi thì bất ngờ Tiểu Bảo la lớn
“Chú ơi”
Tử Yên vội vàng lấy tay bịt miệng nó lại rồi hối tài xế chở mình đi gấp.
Tử Sâm mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ai đó gọi liền giật mình tỉnh giấc.
Anh vô thức nhìn theo tiếng gọi thì thấy một chiếc xe taxi đang rời đi trước mặt mình.
Linh cảm đó chính là Tử Yên và Tiểu Bảo anh liền đứng dậy chạy thục mạng đuổi theo.
“Anh làm ơn đi nhanh lên giùm tôi”
Tử Yên quay lại thấy Tử Sâm đang chạy bộ đuổi theo hai mẹ con cô thì hối thúc tài xế.
Người tài xế nghe theo liền nhấn ga chạy nhanh hơn.Tử Sâm chạy càng chạy càng đuối sức, tay với theo, miệng gào lớn “Tiểu Bảo”.
Bất ngờ một chiếc xe ô tô lao ra trước mặt Tử Sâm, suýt nữa thì đâm trúng anh.
May mà tài xế đi chậm nên thắng kịp thời.
“Anh muốn chết sao?”
Người lái xe ô tô bực mình quát rồi lái xe đi mất.
Tử Sâm vừa bị hụt hơi, vừa bị chiếc xe ô tô cản lại bị ngã một cú.
Khi đứng dậy thì chiếc xe của Tử Yên đã đi khuất.
Anh bất lực đứng giữa đường, mắt vô vọng nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất tự lúc nào.