Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 21: Quần Anh Bị Rách Rồi


Đọc truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh FULL – Chương 21: Quần Anh Bị Rách Rồi


Tử Sâm nhìn theo hướng cô chỉ thì đúng là có một đường rách khoảng mười phân, dọc đường may bên phải ống quần.

Tử Sâm có chút ngượng ngùng.
“Giám đốc! Cái này…!để tôi sửa giúp anh?” Tử Yên bỗng mạnh dạn đề nghị.
“Cô cũng biết làm mấy thứ này sao?” Tử Sâm trố mắt nhìn cô.
“Anh quên tôi là nhà thiết kế rồi à? Chuyện này là chuyên môn của tôi mà.

Nếu anh không ngại, mau thay đồ ra đây tôi sửa giùm cho”
Tử Sâm nhìn cô hết ngạc nhiên rồi lại thấy bật cười vì cô gái này quá thú vị đi.

Không ngờ cô ta lại dám đề nghị anh, giám đốc của mình một việc ngớ ngẩn như thế này.

Anh là ai chứ? Là giám đốc của một công ty thời trang đó.

Y phục của anh thiếu gì mà lại phải mặc lại một chiếc quần đã bị sút chỉ.

Nhưng anh thế lời đề nghị của cô nhân viên này cũng không tồi chút nào.

Để xem tay nghề cô ấy ra sao, cũng là một việc hay.
“Được rồi! Cô mau lên phòng tôi” Tử Sâm nói với Tử Yên.
“Hả…?” Tử Yên cảm thấy thật bất ngờ khi giám đốc của cô bỗng dưng lại kêu cô lên phòng mình.
“Chẳng phải lúc nãy cô vừa nói với tôi thay đồ cho cô sửa giùm sao?”
“À…!Vâng!”
Tử Yên hơi cúi đầu, có vẻ như bây giờ cô mới nhận ra lời đề nghị của mình hồi này có chút vấn đề.

Nhưng lỡ nói ra rồi nên đành phải giữ lời vậy.


Tử Yên lẳng lặng đi theo sau Tử Sâm lên phòng giám đốc.
“Cô đứng đây chờ tôi một lát” Tử Sâm quay lại nói với Tử Yên rồi vào phòng mình.

Một lát sau Tử Sâm mang chiếc quần ra đưa cho cô: “Làm phiền cô vậy”
“Dạ!” Tử Yên vội cầm lấy chiếc quần từ tay Tử Sâm rồi nhanh chân đi xuống phòng thiết kế.
“Chuyện gì vậy? Quần của ai đây?” Hi Văn kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc quần đàn ông trong tay Tử Yên.
“Cậu cầm lấy chia cho mọi người cùng ăn đi.

Tớ phải về phòng làm việc một chút” Tử Yên vội chìa hộp thức ăn cho Hi Văn rồi cầm chiếc quần trên tay mình chạy mất.

Hi Văn còn không kịp hỏi thêm câu thứ hai.
***
15 phút sau, tại cửa phòng giám đốc Hoa Tử Sâm.
“Cộc! Cộc” Tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Tử Sâm đang ký duyệt tài liệu.
“Ai vậy?” Anh hỏi vọng ra.
“Dạ! Thưa giám đốc! Tôi Lý Tử Yên ạ? Tôi mang đồ trả lại cho anh”
“À! Mời vào” Tử Sâm nghe thấy tên Tử Yên liền bất giác mỉm cười.
Tử Yên cầm chiếc quần của Tử Sâm có chút thẹn thùng đưa ra:
“Của anh”
“Nhanh thế sao?” Tử Sâm liếc nhìn Tử Yên xong liền cầm chiếc quần trên tay cô.
“Không tồi chút nào! Cảm ơn cô nhiều”
Tử Sâm nhìn Tử Yên có chút trêu đùa khiến Tử Yên hơi ngượng.

Hai má ửng hồng.

Tử Sâm càng nhìn càng thấy cô gái này thật xinh đẹp.
“Nếu không có việc nữa, tôi xin phép ạ” Tử Yên thấy Tử Sâm cứ chằm chằm nhìn vào mặt mình thì ngượng quá bèn tìm cách thối lui.

Chưa để cho anh kịp đáp lời, cô đã vội chạy một mạch về phòng thiết kế.
Lúc này, mọi người đã về phòng đông đủ rồi.

Ai nấy đều đang làm việc.
“Cô lại đi đâu vậy?” Hi Văn thấy mặt cô đỏ bừng bừng thì sinh nghi hoặc.
“Tôi có chút việc.

Có gì ăn không, tôi đói quá?”
“Hả? Cô chưa ăn gì sao? Tôi tưởng cô ăn rồi chứ?”
“Có mà ăn không khí ý…Tôi…” Đang định nói thì chợt nhớ ra mình vừa may lại chiếc quần cho giám đốc Tử Sâm.

Chuyện này nếu mọi người biết được sẽ nhìn cô bằng con mắt khác thường mất.

Kẻ bình thường thì không sao.


Người ghét cô thể nào cũng cho rằng cô đang cố tình tiếp cận giám đốc.

Chi bằng không nói ra thì hơn.
“Rốt cuộc cô làm sao?” Hi Văn sốt ruột hỏi lại.
“À…!Cũng không có chuyện gì quan trọng.

Thôi làm việc tiếp đi”
Tử Yên bỗng dưng lại chuyển đổi chủ đề nhanh chóng khiến Hi Văn càng khó hiểu.

Cô lắc đầu không thèm quan tâm nữa.

Đằng nào Tử Yên cũng sẽ không nói cho cô biết.
***
“Lý Tử Yên” tiếng gọi từ đằng xa khiến cả Tử Yên và Hi Văn đều giật mình quay lại.
“Giám đốc Hoa” Cả hai đều thốt lên rồi cúi đầu chào.
“Cô Tử Yên, tối nay cô rảnh không?”
“Dạ?” Tử Yên ngơ ngác nhìn anh.
Hi Văn thấy Tử Sâm hỏi Tử Yên như vậy thì cảm thấy hai người này đang có chuyện riêng liền ý tứ cáo lui.
“Tôi đi trước nha” Nói xong quay sang Tử Sâm cúi đầu chào “Xin phép giám đốc” rồi nhanh chân đi ra phía cổng của công ty.
Tử Sâm đưa cho Tử Yên một cặp vé xem hòa nhạc rồi nói:
“Có người bạn vừa về nước tổ chức buổi hòa nhạc này.

Không biết cô Tử Yên có thích không?”
“Tôi ư?” Tử Yên vẫn không khỏi ngạc nhiên.
“Cô không thích sao?”
“Không! Không phải vậy.

Tôi rất thích nghe nhạc cổ điển.

Nhưng…!Sao giám đốc lại mời tôi?”
“À, tôi muốn trả ơn cô về sự việc sáng nay”
“Sự việc sáng nay?”

“Cô quên rồi sao? Về chiếc chiếc quần…”
Vừa nói đến chiếc quần, Tử Yên bỗng ôm miệng cười
“Trời đất! Thì ra là chuyện đó sao?”
“Tôi cũng phải tìm cách để trả ơn cô chứ?”
“Ôi! Chuyện đó có gì đâu ạ! Giám đốc không cần để tâm”
“Không được! Tôi là người có ơn thì nhất định phải trả.

Huống hồ cô…”
“Sao ạ?”
“À, cũng không có gì.

Quyết định vậy nhé! 7 giờ tối nay tôi đến đón cô.

Cô cho tôi địa chỉ hay số điện thoại của cô đi”
“Hả?”
“Sao? Giám đốc xin số điện thoại của nhân viên cũng khó khăn đến vậy sao? Hay để tôi kêu người lấy hồ sơ lý lịch của cô ra để tra vậy”
“Không phải! Ý tôi là…”
“Vậy cô đưa điện thoại của cô đây cho tôi”
Tử Yên miễn cường đành móc điện thoại trong túi xách đưa cho Tử Sâm.
“Được rồi! Đây là số điện thoại của tôi.

Cô chuẩn bị sẵn sàng đi nhé!”
Nói xong, Tử Sâm còn không để Tử Yên còn cơ hội từ chối mà quay lưng bước đi luôn.

Giống như thể đây chính là mệnh lệnh của anh vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.