Đọc truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh FULL – Chương 15: Đánh Ghen
Ánh sáng từ bên ngoài căn phòng xuyên qua cánh cửa sổ trong suốt hắt vào.
Tử Yên cảm thấy khó chịu vì bị chói, từ từ mở mắt ra.
“Mình đang ở đâu thế này?” Cô ngạc nhiên tự hỏi khi nhìn thấy xung quanh rõ ràng không phải căn phòng nhà mình.
Đầu óc ong ong vì dư chứng của thuốc mê hôm qua vẫn còn.
Cô cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua.
“Là hắn! Chính là hắn ta đã lừa mình” Tử Yên nhớ ra toàn bộ câu chuyện của Sơn Lâm từ hôm qua.
Hắn về nhà năn nỉ cô đi gặp hội bạn thân của mình vì trước kia không kịp dự lễ cưới của cô.
Tử Yên thấy hắn xuống nước năn ỉ nên mủi lòng đồng ý.
Thế mà đêm hôm qua, hắn nỡ bỏ cô một mình cho lũ bạn rồi ra về một mình.
Cô chỉ nhớ đến đoạn mình có uống một ngụm bia rồi bất ngờ bất tỉnh không nhớ ra gì nữa.
Mọi chuyện sau đó cứ mơ mơ hồ hồ chẳng rõ.
“Nhưng tại sao mình lại ở khách sạn này?” Tử Yên vẫn vô thắc mắc.
Ngó lại y phục vẫn gọn gàng y nguyên.
Chắc chắn chưa có chuyện gì xảy ra rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc vẫn không tìm được câu trả lời, Uyên Linh bèn vệ sinh cá nhân xong chạy xuống phòng lễ tân khách sạn hỏi.
“Là một chàng trai đã mang cô đến đây.
Hôm qua cô bị hôn mê bất tỉnh chắc không nhớ gì rồi” Cô nhân viên xinh đẹp trả lời.
“Người đàn ông ư?” Tử Yên ngạc nhiên “Có thể nói cho tôi biết anh ta là ai không ạ?”
“Xin lỗi chúng tôi không thể tiết lộ danh tính người này” Cô nhân viên cúi đầu lịch sự từ chối.
Hóa ra chính Tử Sâm đã yêu cầu cô không được nói danh tính của mình.
Cô nhân viên này là nhân viên của bạn thân anh, sao có thể không dám nghe lời được chứ.
Tử Yên trả phòng ra về, lòng đầy ngổn ngang.
Cô quyết định phải về nhà để hỏi cho rõ ràng chuyện này.
Sơn Lâm chắc chắn là người đã bày ra chuyện xấu xa này.
Nhưng người đàn ông bí ẩn đã đưa cô vào khách sạn đêm qua là ai? Hắn có phải là một trong số đám bạn của Sơn Lâm hay chỉ là người qua đường? Hắn là người xấu hay kẻ tốt? Tạm thời Tử Yên chưa tìm ra được.
Cô nhất định phải tìm Sơn Lâm để hỏi cho ra nhẽ.
Taxi dừng trước cổng căn nhà tân hôn của Tử Yên và Sơn Lâm.
Cô bước xuống xe, trả tiền taxi định mở khóa cửa bước vào thì bất ngờ có hai người đi tới.
Một bà già dẫn theo một đứa trẻ gái lại gần hỏi thăm cô:
“Cô cho hỏi đường Thanh Xuân ở đâu? Tôi nhà quê mới lên không biết đường.
Thành phố này loằng ngoằng quá.
Tôi thì lại già cả”
Uyên Linh thấy một cụ già và một đứa trẻ đang ngơ ngác giữa đường phố cảm thấy đáng thương liền quay lại chỉ đường.
Xong còn cầm mảnh giấy trên tay tận tình nói chuyện một lúc nữa.
Nhưng không hiểu sao, tự dưng đầu óc cô lại choáng váng, quay cuồng.
Hình hình trước mắt cứ mờ dần mờ dần, tiếng nói chuyện cũng chìm dần rồi lặng im.
Cùng lúc đó có một chiếc xe ô tô cũng vừa chạy đến.
Tử Yên được một người đàn ông cao to mặc đồ đen bế bổng vào trong xe đi thẳng.
***
Tiếng cửa phòng đập rầm rầm, xung quanh là những nhốn nhao của một đám người đang hò hét.
“Mở cửa ra cho tôi!Tôi phải cho mọi người thấy bộ mặt của đôi gian phu dâm phụ này.
Mau mở cửa ra”
Tiếng của Sơn Lâm đang hùng hổ lao vào.
Mấy tên lâu la cũng hùa nhau đập cửa.
“xin lỗi anh! Anh không được tự ý xông vào khách sạn” Người quản lý khách sạn luôn miệng van nài.
“Nếu các người không chịu mở cửa.
Tôi sẽ phá cửa xông vào.
Tôi còn báo cho tất cả mọi người biết, khách sạn các người chứa chấp gái bao”.
Yến Uyển cũng có mặt trong đám đông nói với giọng điệu cảnh cáo.
“Mau mở cửa ra!” Tiếng hô hùa nhau của của đám người lấn át cả bảo vệ lẫn nhân viên khách sạn.
Không để cho nhân viên kịp thời mở cửa, hai tên côn đồ đi cùng Sơn Lâm đã đạp tung cánh cửa ùa vào.
Một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra.
Tử Yên đang nằm trên giường ngủ say sưa, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng.
Bên cạnh cô là một tên đàn ông lạ hoắc cũng đang trần truồng ôm lấy chiếc gối che thân.
“Dậy cho tôi! Chị mau dậy cho tôi” Yến Uyển lao vào kéo Tử Yên ra khỏi chăn.
Cô ta vừa kéo vừa la thật lớn.
“Xem này! Chị đã làm cái trò đáng xấu hổ gì này?”
Đám đông đi cùng tranh nhau quay phim chụp ảnh.
Những âm thanh và ánh sáng từ máy ảnh phát ra nhằm về phía Tử Yên.
Cô giật mình mở mắt ra thì thấy một đám đông vừa hò hét vừa nhắm vào cơ thể của cô để chụp ảnh.
Tử Yên hoảng hốt ôm chiếc chăn quấn quanh cơ thể mình co người lại, chui vào một góc tường.
“Bốp” Một cái tát như trời giáng vào gương mặt đang ngơ ngác vô cùng sợ hãi của cô.
“Khốn nạn! Cô là loại đàn bà lăng loàn.
Vừa được gả vào nhà họ Mạc đã giở thói đồi bại này” Sơn Lâm cô ta căm phẫn.
Bàn tay vẫn còn nguyên sát khí đang lăm lăm về phía cô.
Má phải của Tử Yên in hằn năm ngón tay của Sơn Lâm.
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao Sơn Lâm lại đánh mình.
Tại sao lại có nhiều người ở đây quay phim chụp hình mình như vậy.
Những tiếng mắng chửi đang nhắm về phía cô.
Tử Yên quay cuồng bịt hai tai mình lại hét lớn.
“Không!”
Tiếng chửi rủa lao nhao bỗng im dần.
Hai người nhân viên mặc đồng phục bảo vệ khách sạn dìu cô đi ra.
Rất nhiều bảo vệ có mặt tại hiện trường đã dẹp loạn đám đông.
Tử Yên tạm thời được đưa vào một phòng khách thay quần áo tử tế.