Đọc truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh FULL – Chương 1: Vụng Trộm
Tiếng cửa phòng cọt kẹt, Tử Yên mệt mỏi nhấc chân cởi bỏ đôi giày cao gót đã đi cả ngày khiến cổ chân cô đau nhức.
Cô cúi xuống xoa xoa chân mình rồi vắt chiếc túi lên chiếc giá treo.
Cô ngẩn người ra giây lát mới chợt nhớ ra đèn điện vẫn đang bật sáng.
Bình thường tất cả mọi bóng điện trong nhà đều được tắt hết trừ khi có người đã đến đây.
Căn hộ này là của bố chồng tương lai cô mua tặng.
Người có chìa khóa của nó ngoài cô ra còn có Sơn Lâm, chồng chưa cưới của cô.
“Chắc là Sơn Lâm rồi”.
Tử Yên nghĩ thầm.
“Lại giống cô đi về muộn không dám về nhà đấy”.
Tử Yên lắc đầu cười một mình.
Cô tính đi tắm một cái cho thoải mái rồi ra sofa ngủ.
Dù hai người đã có hôn ước nhưng vẫn chưa chính thức là vợ chồng nên Tử Yên và Sơn Lâm cũng chưa từng có chung đụng xác thịt.
Căn hộ này được thiết kế dùng cho gia đình nhỏ.
Có hai căn phòng ngủ, 1 phòng khách và 3 phòng tắm.
Hai phòng tắm riêng ở trong hai phòng ngủ.
Một phòng tắm chung còn lại nằm tách biệt dùng chung cho các thành viên trong gia đình hoặc khi nhà có khách.
Tử Yên không muốn đánh thức giấc ngủ của Sơn Lâm nên lặng lẽ đi vào phòng tắm chung.
Vừa đi ngang qua căn phòng tân hôn của mình, Tửu Yên bất chợt nghe thấy tiếng thở mạnh.
“Hình như Sơn Lâm chưa ngủ”.
Cô tò mò dừng lại lắng nghe thử.
Có tiếng rên khe khẽ.
“Không lẽ anh ấy gặp chuyện gì sao?”
Tử Yên lo lắng nghĩ.
Cô liền áp tai vào cánh cửa nghe cho rõ.
Tiếng rên rỉ ngày càng lớn.
Tử Yên nghe thấy có cả tiếng của phụ nữ, thậm chí còn lấn át hơn cả tiếng của đàn ông.
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng mình, Tử Yên liền vặn thử chốt cửa.
Cửa phòng hoàn toàn không khóa.
Tử yên liền mạnh dạn đẩy cửa, cánh cửa mở toang.
Một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt cô.
Sơn Lâm và Yến Uyển không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau ngay trên chiếc giường tân hôn của cô.
“Hai người ….đang làm cái trò gì thế này?”.
Tử Yên la lên khiến hai con người trần truồng kia giật nảy mình quay lại.
Yến Uyển vội lấy tấm chăn quấn quanh cơ thể mình.
Sơn Lâm cũng vớ lấy chiếc quần vứt vương vãi dưới đất mặc vào.
“Sao cô lại đến đây giờ này?” – Anh ta buông ra một câu lạnh tanh như thể chuyện xấu xa đang xảy ra là một chuyện hiển nhiên.
“Anh…”
“Tôi làm sao? Có phải muốn nhìn thấy chúng tôi làm chuyện ấy?”
“Anh là đồ khốn! Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?”
“Này chị, chị không có tư cách mắng anh ấy đâu” – Yến Uyển xen vào.
“Chuyện này cũng không thể trách anh ấy được.
Có trách là trách bản thân chị đấy.
Quá ngu ngốc! chị tưởng anh ấy có hôn ước với chị là yêu chị sao? Người anh ấy yêu là tôi chứ không phải là chị.
Nếu không phải vì lời hứa hôn của người mẹ chết tiệc đã chết kia với gia đình anh ấy thì vị hôn thê của Sơn Lâm là tôi chứ không phải chị”.
“Cô…” – Tử Yên nổi giận định dang tay đánh em gái mình thì Yến Uyển đã ghé má sát vào tay cô, mặt câng câng thách thức:
“Dám đánh tôi sao?”
Sơn Lâm thấy vậy liền bắt lấy cổ tay Tử Yên, nói:
“Cô ấy nói không đúng à? Lại còn muốn đánh người của tôi sao? Cô cũng lớn gan lắm đấy! Có vẻ như không giống với cái bản mặt giả vờ ngây thơ hiền lành của cô lắm thì phải”.
Nói xong, anh ta liền bóp chặt cổ tay cô rồi mới buông ra.
Gương mặt tràn đầy vẻ khoái chí như vừa giành được một chiến thắng hiển hách.
Cổ tay nhỏ bé của Tử Yên bị bàn tay to lớn của Sơn Lâm bóp chặt đau nhói.
Cô nhăn nhó xoa xoa cổ tay mình nhưng trong trái tim cô vừa có một nỗi đau lớn hơn đang cào xé.
Người đàn ông vừa nói với cô những lời cay độc kia chính là chồng sắp cưới của cô.
Anh ta đã ngang nhiên lên giường với người đàn bà chẳng những không biết hối lỗi mà còn lên tiếng châm chọc, sỉ nhục cô.
Hoàn cảnh này, cô hay là gã đàn ông kia mới là kẻ phải xấu hổ, phải nhục nhã?
Nước mắt Tử Yên tuôn ra như mưa.
Cô lùi lại mấy bước, người xiêu vẹo muốn ngã quỵ.
“Sao? Giờ thì chị biết anh ấy yêu ai rồi chứ? Còn ở khóc lóc cho ai xem đây?”.
Yến Uyển chế giễu Tử Yên xong còn với tay ôm cổ Sơn Lâm hôn anh ta.
“Hay là còn muốn xem chúng tôi làm chuyện ấy? Xem ra cô rất có hứng thú về chuyện này thì phải? Thật tiếc nha! Vậy mà từ trước đến giờ tôi lại không nhận ra.
Nếu biết trước như vậy, có phải chúng tôi nên làm chuyện này sớm hơn không?”
Nói xong anh ta liền ghì chặt lấy cơ thể nửa kín nửa hở của mình vào cơ thể của Yến Uyển hôn lên cổ cô ta nhưng mắt vẫn liếc về phía Tử Yên theo dõi.
“Các người…Các người…”
Tử Yên lắp bắp không thành tiếng, hai tay ôm đầu hét lớn.
Trái tim cô như vừa bị ai đó xé vụn thành trăm mảnh, đau đớn khôn cùng.
Cô lùi ra khỏi phòng rồi quay đầu chạy biến.
“Tử Yên”.
Sơn Lâm bất giác gọi tên Tử Yên khi thấy cô hoảng loạn chạy đi trong đêm.
Trong lòng có chút hối hận.
“Anh nói cái gì vậy” Yến vội kéo mặt Sơn Lâm, ghé sát môi vào môi anh ta thì thầm “Có em ở đây, không cho phép anh gọi tên cô ta”.
Sơn Lâm bị hơi nóng cuồng nhiệt của Yến Uyển cuốn vào mê muội, đầu óc chìm đắm trong hoan lạc.
Hai tay mạnh bảo vứt bỏ mảnh chăn đang quấn nham nhở trên người Yến Uyển, ghì chặt cô ta xuống giường.
Hai cơ thể trần truồng lại quấn lấy nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.