Đọc truyện Em Là Cánh Hoa Lưu Ly – Chương 7: Biết yêu
Bà Tuyết Liên biết thừa rằng cậu con trai bé nhỏ của mình có ý với Tử Di nên cũng không có ý ngăn cản. Đợi hai đứa nó lớn rồi gả luôn cho nhau, vừa đúng ý chúng, vừa thuận lòng hai nhà. Thế nhưng, số phận đâu thuận lòng người….
Mãi sau này Tử Di mới nghĩ, mình cũng muốn một cái kết đơn giản như thế.
***
Thời gian bị đình chỉ học ba ngày, Tú Long đều dành trọn cho việc chăm sóc Tử Di. Hết thời gian đình chỉ, anh trở lại trường nhưng yên xe sau lại không có người ngồi. Vết thương trên đầu Tử Di đã lành, nhưng vẫn chưa thể hoạt động mạnh.
Vừa đến lớp, người đầu tiên anh muốn tìm gặp là Ngọc Bích. Cô tiểu thư lá ngọc cành vàng đó đang loay hoay tô tô trát trát phấn son lên mặt vì nghe được tin hôm nay lớp trưởng sẽ đi học.
– Ra đằng sau trường, tôi sẽ gặp cậu ở đó. – Để lại cho cô nàng một câu nói vô tình, anh đút tay vào túi quần, quay người bước đi. Vẻ lãng tử ngự trên con người đó đã lạnh lùng giết chết bao trái tim mong manh mềm yếu.
Ngày qua tháng lại, cây hoa giấy mọc ở sân sau trường giờ đây đã là một cây cao to lớn, có tán lá rộng bao quanh một khoảng đất nhỏ. Nếu trời nắng, ra đó ngồi hóng gió thì vô cùng tuyệt vời.
Tú Long đứng bên cạnh cây hoa giấy, cơn gió hạ man mát khẽ thổi qua làm bay bay mái tóc nâu, khiến nó như đang bồng bềnh trôi trong gió. Chiếc áo đồng phục trắng phẳng phiu trên người lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho ‘’ lãng tử số một ‘’ của trường.
Ngọc Bích đi đến gần, lướt qua người anh rồi ngồi xuống ghế đá. Đập đập tay xuống chỗ ngồi còn trống bên cạnh:
– Ngồi xuống đây rồi từ từ nói chuyện. Một ngồi một đứng trông kỳ lắm!
– Ừ, tôi sẽ ngồi khi cậu đứng lên. Nhưng đáng tiếc, tôi là con trai, cậu là con gái, cho nên cậu cứ ngồi im đó!
– Mặt cậu trông căng thẳng quá đấy! Nói chuyện với tớ cần khó chịu thế không?
– Tôi đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhé! Chuyện về cái bóng đèn đó! – Nói đến đây, Tú Long nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Ngọc Bích. Mặt cô ta chợt biến sắc, không dám đối diện với anh, cúi gằm mặt xuống đất.
– Là cậu làm? Em ấy đã đắc tội gì với cậu?
Ngọc Bích không trả lời, trên mặt đất xuất hiện hai ba chấm nhỏ, trời làm gì có mưa, tại sao lại có nước dưới đất thế kia? Thì ra, cô ta đang khóc.
– Nói mau! – Tú Long giục, sức chịu đựng của anh có hạn.
Cô ta bỗng đứng phắt dậy, nói trong ấm ức:
– Tớ thích cậu, thích cậu được chưa!! Mà không đơn giản là thích, là yêu, yêu đó!
– Tôi biết!
– Biết nhưng sao cậu lại vô tình với tôi như thế?! – Cô ta bước lại gần Tú Long hơn, anh lùi về phía sau một bước.
– Đừng nói tôi vô tình khi tôi chưa từng cho cậu cơ hội.
– Vậy vì sao, cậu luôn ân cần giảng bài, luôn giúp đỡ tôi trong học tập?
– Vì, Tử Di không có chị gái. Cô ấy từng nói, rất muốn có chị gái. Nhân cơ hội cô làm quen với cô ấy, định bụng sẽ giúp hai người thành chị em tốt.
– Đó là lí do cậu tốt với tôi? Nước mắt ngừng rơi, Ngọc Bích cười khểnh, đau đớn nhìn Tú Long.
– Còn chuyện cậu hại cô ấy, tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng từ nay về sau, cấm cậu bén mảng gần Tử Di, nếu không đừng trách tôi!
– Cậu có thể làm gì tôi? Đánh tôi ư?
– Tôi không đánh con gái.
Anh cúi người xuống nhìn Ngọc Bích:
– Cậu nhìn tôi giống mấy thằng lưu manh như thế sao?
Rồi bước đi lạnh lùng, không quên để lại một câu:
– Cậu nên cảm ơn cô bé, chính cô bé là người đã xin tôi tha cho cậu! Cô ấy nói, đừng nên để tình yêu trong tim làm phai mờ lý trí của cậu.
Ngọc Bích nhìn theo bóng Tú Long khuất dần sau hàng cây mà đau đớn, nước mắt tuôn rơi lã chã. ‘’ Chẳng lẽ, yêu là sai?’’
Nhưng cô không biết, khiến người mình yêu đau đớn, thì thà đừng yêu người đó thì có lẽ còn khiến người đó hạnh phúc hơn.
~๑๑~
– Em sao rồi? Đỡ đau chưa?
– Ôi giời, đau gì chứ. Lúc cái bóng đèn rơi vào đầu, em còn không có cảm giác gì, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi tanh ngòm, đầu hơi choáng vì say máu một chút thôi. Năm ngoái em bị ba nuôi đánh còn dã man hơn, thế này đã nhằm nhò gì.
– Dã man hơn? Em đùa à?
– À không, nói đúng hơn là đánh nhiều quá đau thành quen rồi. Không sao đâu, anh đừng lo!
Cô đưa mắt nhìn anh rồi cười hì hì, giơ ngón tay mình lên kéo giãn lông mày của anh ra và lại cười tiếp.
– Thời gian này anh bận học, em chơi một mình không buồn chứ? Anh hứa khi đỗ cấp ba, sẽ bù đắp cho em!
Tay anh vuốt nhẹ tóc cô, tỳ nhẹ cằm mình lên đầu cô, trông rất dịu dàng.
– Oài, anh nói rồi đấy nhé. Mà em chơi một mình cũng không buồn lắm, chỉ là hơi nhớ mẹ.
Đúng rồi, chỉ cần có anh ở cạnh bên là nỗi nhớ mẹ sẽ vơi bớt một nửa. Vì anh lúc nào cũng dịu dàng, ấm áp, đôi khi lại rất hài hước, và luôn luôn đẹp trai.
Mấy tháng sau nghe tin anh trúng tuyển vào cấp ba, cô vì quá vui mừng mà nhảy cẫng lên ôm lấy cổ anh. Thậm chí, còn sung sướng hơn cả anh.
~๑๑~
Tú Long chuyển cấp, chỉ còn Tử Di ở lại trường. Cô không buồn vì từ nay được tự do thoải mái, chẳng còn ai ở bên cạnh léo nhéo, căn dặn đủ điều, lúc nào cũng nhắc cô không được chạy nhảy lung tung.
– Em cười cái gì từ nãy giờ thế?
– Cười vì từ nay em không còn cái đuôi nào bám theo sau nữa rồi! – Nói rồi cô quay ra chỗ khác, ngửa mặt lên trời cười hả hê.
– Ờ, đúng rồi! Nhưng người đưa đi đón về vẫn là anh! Em cứ đợi đấy!
Mặt cô méo xẹo sang một bên, nụ cười rạng rỡ đang nở trên môi bỗng biến mất, bao âm mưu ‘’đen tối’’ được lên kế hoạch từ lâu cũng mọc cánh mà bay xa.
Từ năm mười ba tuổi, cô đã bắt đầu thích anh, nhưng hoàn toàn không nhận ra.
Chỉ là mỗi khi buồn bực, nhìn thấy anh lại cười tươi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là mỗi khi anh buồn, lại âm thầm ngồi lại bên cạnh anh đến khi ngủ thiếp đi trên vai anh.
m
Chỉ là mỗi khi thiếu vắng anh, lại thấy trong lòng vô cùng trống rỗng.
Đến năm cô học lớp tám, việc người khác tấn công Tú Long liên tục mới thực sự là điều cô đặc biệt quan tâm.
– Cậu là em gái anh Tú Long học lớp mười một trường cấp ba Kim Nam phải không?
Cô chưa kịp phủ nhận thì đã bị một cô bạn khác lớp đó ôm lấy cánh tay mình, mắt cô ta nhìn Tử Di đầy sung sướng:
– Cậu thật là hạnh phúc đó nha! Có người anh đẹp trai học giỏi như vậy!
Mấy cái này thì cô biết rất rõ vì trước nay cô hay gặp nhiều rắc rối từ những điều ‘’tuyệt vời’’ đó của anh.
– Chị mình học cùng khối với anh ấy, đã ấn tượng với anh ấy từ năm lớp mười nhưng không dám tới làm quen, nay muốn cậu gửi lời đến anh ấy hộ!
Cô ngẩn người, làm quen gì ở đây? Ai cho làm quen mà làm quen, vớ vẩn quá! Nhưng bản tính muốn giúp người trong cô vẫn hối thúc cô, cô đành mở miệng:
– Chị cậu tên gì? Học lớp nào?
– Minh Vân! Lớp 11A1!
Tối hôm đó sang nhà anh, cô bước chân thật nhẹ, không để anh biết mình đến, gần tới cửa, một tiếng hát nhè nhẹ ấm áp như giọng của Châu Kiệt Luân vang lên.
– Sương mù phủ đầy khung kính như che giấu một ai đó đi ngang qua
Cảm xúc trên khuôn mặt em
Vẫn như cơn mưa ngày nào…
Không đợi anh hát hết bài, cô mở cửa bước vào, nghe tiếng mở cửa, anh cũng ngừng hát. Cô chợt ngẩn ngơ, tiếc nuối vì không được nghe nữa liền nói với anh:
– Hát hay thế sao chưa từng hát cho em nghe?
Anh nhìn cô đầy bối rối, trong đầu vang lên một giọng nói thanh thoát như tiếng gió thoảng: Chỉ được hát cho mình em nghe thôi, nhớ chưa chàng ngốc?
– Anh… sợ em chê anh hát dở!
– Em đâu có chê!
Hai người cứ đứng đó nhìn nhau trân trân, mãi lâu sau cô mới mở lời:
– Chị Minh Vân lớp 11A1 muốn làm quen với anh, nếu anh đồng ý thì em sẽ nói cho chị ấy biết!
Anh lắc đầu.
– Không muốn!
– Suy nghĩ kĩ đi! Nghe nói chị ấy rất xinh và dễ thương!
Anh vẫn lắc đầu.
Cô nhìn anh mỉm cười xoay người bước đi, trong lòng có chút thất vọng. Hóa ra từ trước đến nay, trong lòng anh cô vẫn không phải là quan trọng nhất. Những điều bí mật của anh vẫn không phải chỉ có mình cô biết. Nỗi buồn không tên lại bất ngờ ập đến, làm đau trái tim bé nhỏ của Tử Di.
Tử Di vô duyên vô cớ bị gắn mác em gái của hot boy, cô thường giãi bày chuyện này với anh, nói rằng mang trên mình cái mác đó rất khó chịu, ngày nào cũng phải đối mặt với vài chục gương mặt quen thuộc và hàng chục câu hỏi quen thuộc:
– Anh cậu đã có bạn gái chưa?
– Cho mình xin số anh cậu!
– Người sáng nay đưa cậu đi học là anh ấy đúng không?
Tất nhiên cô đều phớt lờ những câu hỏi đó.
Từ ngày biết Tú Long hát hay, ngày nào cô cũng bắt anh hát cho mình nghe. Lần đầu khi anh cất giọng hát, tuy có miễn cưỡng nhưng cô vẫn vui vẻ.
Anh nói với cô ước mơ của anh, rằng anh muốn ca hát. Cô hỏi anh:
– Tại sao không phải là con đường khác?
Anh trầm ngầm một lúc, ánh mắt mông lung mờ ảo, như đang hồi tưởng một thứ gì đó rất xa xôi:
– Chỉ có cách ấy mới tìm được cô ấy… Anh thật sự không còn con đường nào khác!
Cô giật mình thảng thốt:
– Tìm ai?
Anh cũng như tỉnh mộng, mặt thoáng chút xót xa, khẽ vuốt nhẹ tóc cô, ôm cô vào trong lòng:
– Không có gì, em đừng để tâm.
Cô không hỏi anh nữa, tuy nhiên cô rất để tâm. Bàn tay cô níu chặt áo anh, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, anh không biết trong khoảnh khắc ấy có một giọt nước mắt đã nhẹ rơi… Cô sợ mất anh, mất anh hơn bao giờ hết. Từ đó, cô đã không ngừng tự hỏi mình: Làm thể nào để có thể giữ anh ở mãi bên cạnh? Thế nhưng, câu hỏi của cô không ai có thể giải đáp, ngoại trừ anh.