Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 46


Đọc truyện Em Là Cánh Hoa Lưu Ly – Chương 46

Thật may là trong quán hiện giờ không có ai, nếu không anh chỉ còn nước cắm đầu cắm cổ chạy. Hai cô gái kia vẫn nhìn anh chăm chăm không chớp mắt. Anh liền lên tiếng để phá tan bầu không khí ngượng ngập này:

– Hai cô có thể cho tôi biết bé gái trong video là ai không? – Rồi anh lấy tay xua xua trước mặt hai người.

Lúc này họ mới cố gắng trấn tĩnh lại và cùng trả lời:

– Bọn em không có thông tin gì về bé gái này đâu ạ, video này được đăng bởi một tài khoản trên youtube và không có tên tuổi nơi ở của người dùng.

Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ hụt hẫng, anh khẽ cảm ơn hai cô gái rồi bước ra khỏi quán. Ngoài đường xe cộ đi lại tấp nập, phố xá đông nghịt người qua lại, riêng anh đứng lẻ loi một mình với khuôn mặt mang đầy vẻ cô độc, một chút gió lạnh thổi qua cũng khiến trái tim anh buốt giá muôn phần. Cô đang ở đâu? Cô có biết rằng mấy năm qua chưa bao giờ lương tâm anh được thanh thản, tình yêu của anh dành cho cô chưa bao giờ lụi tàn trong trái tim anh…

Tử Di. Có phải bây giờ mọi thứ đã quá muộn rồi phải không em?


Có không giữ, mất đừng tìm. 

Anh đã biết câu nói này từ lâu nhưng bây giờ mới thực sự được thấm nhuần…

Tú Long trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng. Anh chưa kịp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì đã nghe thấy tiếng Thiên Thiên nói chuyện trong bếp:

– Anh phải cam đoan với em là con bé đó đã đi xa nơi này rồi. Anh Tú Long đang lùng sục khắp nơi để tìm con bé, anh mà để chồng em tìm được Tử Di thì em sẽ chấm dứt quan hệ với anh.

Tú Long chết sững người, Thiên Thiên đang có quan hệ ngoài luồng với người đàn ông khác sau lưng anh ư? Có phải kiếp này anh đã sống lỗi quá chăng, hai người phụ nữ trong cuộc đời anh, một người thì đã biến mất không một chút dấu vết, một người thì đang phản bội anh. Mà không, Thiên Thiên không hề phản bội anh. Cô ấy được quyền yêu người khác, vì trái tim anh cũng không dành trọn cho cô mà luôn hướng về phía Tử Di, mấy năm nay anh đối với cô chỉ là trách nhiệm cần có của một người chồng.

Thiên Thiên ra phòng khách thì thấy Tú Long nằm ngủ trên ghế, cô thoáng giật mình, không biết anh có nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện vừa nãy không? Chắc là không đâu, anh ngủ say thế kia…

Rồi Thiên Thiên lại nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa và đi đâu đó. Lúc này Tú Long mới mở mắt và thở dài, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má anh.

Làm sao để tìm được em đây. Tử Di?

Dạo gần đây Thiên Thiên rất khác, cô ấy không còn mải miết chăm lo cuộc sống gia đình nữa. Đều đặn mỗi tuần một lần cô đến spa để chăm sóc da, rồi cả chăm sóc tóc và xúng xính trong những bộ quần áo mới. Cô ấy tụ tập bạn bè nhiều hơn, không dành nhiều thời gian cho gia đình như trước kia nữa. 

Tú Long nhận ra điều đó, anh không trách móc gì cô bởi anh biết cô hi sinh cho anh và con quá nhiều rồi. Bây giờ anh sẽ thay cô làm những điều trước kia cô đã làm. Nhưng anh đâu biết rằng, cô làm những điều này chỉ mong anh chú ý đến cô hơn, yêu thương cô hơn. Nhưng hình như tất cả đều vô dụng, anh không để tâm đến những thay đổi trên thân thể cô.


Hai đứa con trai anh gửi nhờ nhà ngoại một thời gian, anh có việc phải đi công tác một tuần. Đi vì công việc thì ít, mà vì Tử Di là nhiều. Anh sẽ đi mọi nơi để tìm cô cho dù việc đó như mò kim đáy bể.

Suốt một tuần liền đi đến thành phố khác, anh dồn mọi thời gian để tìm cô. Anh đến những nơi hoa lưu ly được trồng nhiều nhất, đến những nơi có khả năng cô sẽ ở đó. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô. Phải chăng cả đời này anh sẽ mất cô vĩnh viễn?

Và anh quay trở lại thành phố Bạch Lăng với một tâm trạng rầu rĩ hơn bao giờ hết. Cảm giác thất bại này anh đã nếm trải không biết bao nhiêu lần. Anh muốn thoát khỏi cảnh u sầu này, anh bế tắc, anh không tìm thấy lối ra, suốt năm suốt tháng tâm trí anh chỉ có suy nghĩ đến việc đi đâu để tìm được người con gái anh yêu tha thiết.

Khi anh trở về nhà, cửa chính không khóa, bên ngoài còn có đôi giày đàn ông, và đó không phải là giày của anh. Trong lòng anh xuất hiện vô vàn nghi vấn, anh liền đẩy cửa và nhẹ nhàng bước vào trong. Đập vào mắt anh là bộ nội y màu đỏ chót và những chiếc áo quần nằm la liệt trên sàn nhà phòng khách, tiếng thở hổn hển trong phòng ngủ. Anh nắm chặt bàn tay. Tại sao lại dẫn người đàn ông khác đến đây và làm trò này ngay trong nhà?

Anh đứng chết sứng trước cửa phòng ngủ, cửa không đóng chặt nên để lộ một kẽ hở có thể nhìn vào trong. Thiên Thiên đang cùng một người đàn ông khác quấn quít trên giường, người đàn ông đó không ai khác chính là Thiên Long.

– Thằng Tú Long vẫn đi tìm con bé đó à?


– Vâng. Anh ấy nói đi công tác nhưng thực ra là đi tìm con bé đó. Em biết thừa, sao mà qua mắt được em!

– Ngày xưa vì nó cướp mất em nên anh cay cú nó, cưới bằng được con bé Tử Di đó, em biết anh phải khổ sở đóng kịch như thế nào không? Rồi đến khi nó có thai, anh biết vở kịch này nên kết thúc rồi. Cũng tội thật, con bé đó đi đẻ một mình không có ai bên cạnh, anh cũng không thể cưu mang nó được nữa, anh chán ghét mỗi khi nhìn thấy nó và chỉ muốn ở bên cạnh em thôi. – Nói rồi anh ta sà xuống thơm vào môi Thiên Thiên một cái.

– Anh nói dối. Có thật là anh không có tình cảm với nó không? Nếu không vì nợ em số tiền lớn như vậy, anh có chịu rời xa nó và hành hạ nó theo lời em không?

– Em nói gì thế? Trong lòng anh chỉ có mỗi em mà thôi…

Tú Long nghe thấy toàn bộ câu chuyện hai người bọn họ nói với nhau mà trái tim như bị hàng ngàn mũi tên đâm vào. Cô bé của anh, sao em đáng thương thế này!

Anh rút điện thoại ra và gửi một tin đến điện thoại của Thiên Thiên ‘’Ngày mai anh về!’’ Rồi anh bước ra khỏi nhà, nắng chiều có gì sao khiến nước mắt anh cứ rơi lã chã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.