Đọc truyện Em Là Cánh Hoa Lưu Ly – Chương 32: Vẫn cứ là anh
Nụ cười trên môi anh chợt cứng ngắc, anh nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia mất mát. Từ khi nào cô đã giữ khoảng cách với anh như thế?
Tử Di ngáp ngủ vài cái, uể oải nói:
– Anh gọi em dậy sớm quá, giờ em buồn ngủ ghê ấy. Em đi ngủ cái đã nhé, anh cũng nghỉ một lát đi.
– Anh ngủ cùng có được không? – Tú Long cười đùa.
– Ok, nếu anh muốn em bị chị dâu Thiên Thiên xé ra thành ngàn mảnh. – Tử Di mỉm cười, đóng sập cửa.
Tử Di nằm trên giường ngắm nhìn căn phòng mới, trong phòng còn ngai ngái mùi sơn tường, cô thấy khó chịu liền đứng dậy mở tung cửa sổ, phòng cô nằm ở tầng một. Ngay lập tức, ùa vào trong phòng là cơn gió xuân mang theo hương đồng cỏ thơm ngát dễ chịu. Tú Long biết cô yêu thiên nhiên nên đã cố ý để cô ở phòng này, anh đoán cô sẽ rất thích và quả đúng là như vậy.
Cô ngó đầu ra ngoài thì thấy ngay bên dưới bản lề cửa sổ có treo vài giỏ hoa nhỏ xinh xắn, những mầm cây nhỏ xíu còn chưa nhú hết ra khỏi mặt đất. Cô mới chạy ra khỏi phòng tìm Tú Long, anh đang nằm ở ghế sofa ngoài phòng khách đọc báo.
– Anh trồng cây gì trong giỏ hoa thế? – Cô tò mò.
Tú Long thấy cô hớt hải chạy ra liền cười tủm tỉm, bỏ kính cận ra và nói:
– Em đoán xem?
– Forget me not?
Tú Long chỉnh lại kính, gật đầu. Tử Di thừ người ra trong chốc lát rồi lững thững đi về phòng. Nhưng Tú Long lên tiếng gọi cô lại:
– Em có đói không?
Cô xoa xoa bụng, nhìn anh:
– Anh nấu cho em ăn nhá?
Mười phút sau anh nhanh chóng bưng lên hai bát mì tôm khói bay nghi ngút đặt trước mặt cô.
– Anh vẫn đảm đang như vậy nhỉ?
– Anh đã nói là sẽ chăm sóc cho em. Cô bé ạ!
Cô cầm lấy đũa và chăm chú ăn mì, không để ý đến người ngồi trước mặt đang chăm chú nhìn mình. Anh thì thầm một mình:
– Cái miệng khi ăn vẫn nhỏ nhẹ, mũi vẫn thi thoảng chun lại. Em chẳng khác gì nhỉ?
Vì anh nói quá nhỏ, cô không nghe thấy nên hỏi lại. Anh lắc đầu cười, bảo cô ăn tiếp đi, anh chỉ nói nhảm mà thôi. Nhưng có lẽ cô không thể biết, mọi điều về cô anh đều nhớ rõ mồn một, chỉ là anh sẽ mãi mãi ở vị trí một người anh trai, không hơn không kém.
Ăn sáng xong cô sửa soạn rồi ra đường bắt xe buýt đến trường. Cô không muốn anh đưa đi để rồi trở thành tâm điểm của sự chú ý và “con mồi” cánh nhà báo.
Đỗ trước cổng trường là chiếc xe Ferarri sang chảnh, cô định đi qua thì bị người trong xe gọi giật lại:
– Này Tử Di, đợi tao với! – Tiếng Hà Khanh lảnh lót vang lên.
Cùng lúc đó, người mà ai cũng biết là ai đấy bước ra từ trong xe, mở cửa cho Hà Khanh và hai người trao cho nhau những cử chỉ hết sức âu yếm rồi cuối cùng là tạm biệt nhau.
– Mày mới từ dưới quê lên à? – Hà Khanh chạy đến bên cạnh Tử Di.
– Ừ, tao mới lên. Thế nào, ở với bạn trai có hạnh phúc không?
Mặt cô bạn rạng rỡ lạ thường, cười tủm tỉm vui sướng:
– Anh Thiên Long tốt với tao lắm, tao cảm giác như đang được sống trong một tòa lâu đài và tao là một nàng công chúa ấy haha!
Tử Di cũng thấy mừng cho Khanh, có lẽ hai người này yêu nhau mới là hợp lí, còn cô đối với anh chàng Thiên Long chỉ là người qua đường mà thôi.
– Tao biết giữa mày và anh ấy có quá khứ không đẹp và tao cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì khi đi yêu người yêu cũ của bạn. – Hà Khanh nói. – Nhưng mày hãy hiểu cho tao, tao thật lòng yêu anh ấy.
Tử Di nheo mắt nhìn cô bạn:
– Con điên này, tao có nói gì đâu mà mày phát biểu thế hả? Với lại tao cũng có đối tượng mới rồi!
Hà Khanh trố mắt:
– Đối tượng sống ở quê nhà mày hả? Tao muốn gặp xem đó người như thế nào quá.
– Nhưng anh ấy có vợ chưa cưới rồi mày ạ. Tao biết tình yêu này là sai lầm nhưng không thể nào dừng lại được.
Hà Khanh trợn tròn mắt:
– Mày đang đùa tao phải không? Người như mày thiếu gì người để yêu? Sao phải đâm đầu vào người sắp có vợ? Mày bị điên rồi!
Tử Di nhìn xa xăm, không nói gì thêm nữa, bỏ lại Hà Khanh với ngàn dấu chấm hỏi.
“Có một loại tình yêu không thể dừng được, cũng không thể đến được.” Cô đã nghe câu nói này ở đâu đó, và càng nghĩ lại càng thấy cuộc đời sao mà đắng cay.
Buổi chiều đi trên con đường ven cánh đồng cỏ, gió xuân thổi bay bay làn tóc dài. Cô cuộn tóc lại rồi nhét vào sau áo, mái tóc này cô nuôi từ khi gặp anh, trải qua bao năm tháng và nay đã dài qua lưng. Tử Di chưa bao giờ có ý định cắt tóc đi, cô yêu tóc dài, yêu những năm tháng được anh chải tóc, bện tóc cho, đó là những kỉ niệm mà suốt đời này cô vĩnh viên không quên.
Tử Di mở cửa bước vào nhà, từ ngoài đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, hình như có ai đó đang nấu ăn ở dưới bếp.
– Em về rồi à?
Tú Long đeo tạp dề, tay cầm muôi đảo thức ăn, nhìn anh như một người chồng chính hiệu, ở nhà nấu ăn ngoan ngoãn đợi vợ đi làm về. Nghĩ đến đây cô mỉm cười nhưng sau đó lại nhanh chóng tắt lịm. Người vợ mà anh chờ sau này, chỉ có thể là Thiên Thiên mà thôi.
– Vâng, em về rồi. Anh đang nấu món gì thế? Sườn sào chua ngọt đúng không anh? – Cô hít hít mùi thức ăn trong không khí.
– Vẫn thính như ngày nào nhỉ.
Tử Di tới gần, giơ tay định bốc thử một miếng trong chảo thì bị Tú Long chặn lại:
– Để anh gắp cho em ăn.
Cô thưởng thức miếng thức ăn, hương vị béo ngậy tràn ngập trong miệng, ồ, lại còn là miếng sườn có sụn nữa. Đúng gu của cô rồi! Cô nhìn anh bất ngờ, sao anh vẫn còn nhớ sở thích này của cô?
– Em vào thay quần áo đi rồi ra ăn cơm tối.
– Vâng. – Cô ngoan ngoãn xách cặp đi về phòng.
Tử Di cảm thấy mình như được trở lại những năm tháng của quá khứ, được trở về năm mình mười hai tuổi, được anh chăm sóc và yêu thương vô bờ bến.
“Anh, vẫn là anh của ngày xưa. Đúng không, Tú Long?” Cô thầm hỏi.