Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 24: Mù quáng


Đọc truyện Em Là Cánh Hoa Lưu Ly – Chương 24: Mù quáng

Về tới thành phố, điện thoại lại reo lên liên tục, tiếng Diễm Oanh lại sang sảng dội vào tai:

– Tử Di! Nếu cô không đến đây trong năm phút nữa, tôi thề cô sẽ không thể sống sót qua ngày hôm nay!

– Nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô để tôi còn đến! Sao cô cứ chửi té tát vào mặt tôi thế? Tôi đã làm gì nên tội? – Cô bực bội không thể kiềm chế.

– Có chuyện gì à? – Tú Long hỏi.

– À ừm, một người quen của em có chuyện. Anh có thể đưa em đến thẳng địa chỉ này được không? – Nói rồi cô chỉ vào chấm đỏ trên bản đồ điện thoại.

Tầm ba mươi phút sau, xe anh đỗ trước một căn biệt thự sang trọng, cô nheo mắt nhìn lại số nhà. Đây chính là nơi ở của Thiên Long ư? Toàn siêu xe đắt tiền đỗ hàng loạt trên sân, phải chăng đây chính là thú vui tao nhã của các đại gia? Bấy giờ cô mới được chứng kiến tận mắt.

Cô vươn người bấm chuông cửa, mấy giây sau đã có một bóng người lao nhanh từ trong nhà ra, mở tung cổng túm tay cô lôi xồng xộc đi. Tử Di chưa kịp phản ứng, Tú Long từ sau lưng lạnh lùng lên tiếng:

– Dừng lại.

Diễm Oanh cau mày lại nhìn Tú Long, trong ánh đèn đường lờ mờ không thể nhìn rõ khuôn mặt điển trai của anh, nhưng thân hình to cao lấn át người khác của anh đã khiến khí thế bừng bừng Diễm Oanh giảm đi đôi phần:

– Thứ gì đây?

Cô quay người lại nói với Tú Long:


– Cảm ơn anh đã đưa em về nhé! Tạm biệt và hẹn gặp lại anh.

Sau đó cô cùng với Diễm Oanh đi vào trong nhà, để mặc Tú Long đứng sững như trời trồng giữa cổng. Tử Di còn rất lưu luyến anh, đi vào nhà còn ngoảnh lại xem anh còn ở đó không nhưng hình dáng anh đã mất dạng dưới bóng đêm. Cô chợt thấy trong lòng vô cùng trống trải.

Diễm Oanh mặt nặng mày nhẹ dẫn cô lên tầng hai, chỉ vào một căn phòng đóng kín:

– Anh Thiên Long tự nhốt mình trong này từ chiều đến giờ, có gọi thế nào anh ấy cũng không chịu ra, chỉ nói rằng nếu tìm được cô về đây, nói gì anh ấy cũng đồng ý!

Cô nhẹ nhàng bước đến gõ cửa, gõ đúng hai tiếng, cánh cửa bật mở, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay cô kéo vào trong. Hôm nay thật lạ, sao ai cũng muốn lôi lôi kéo kéo cô thế?

Trong phòng sộc mùi rượu, thuốc lá. Cô bị anh đem áp lên cánh cửa phòng lạnh ngắt, hai tay Thiên Long chặn hai bên không cho cô thoát, anh nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt chứa đầy lửa giận:

– Sao giờ em mới đến? Em có biết anh đã tìm em khắp nơi không? Người đàn ông đó là ai? Là ai?! Sao vừa nói chia tay với anh xong, em đã vội vã đi tìm người mới? Thật đê tiện!

Anh dùng tay nâng chiếc cằm của cô lên, muốn hôn cô nhưng đã nhanh chóng bị cô đẩy ra, sức cô yếu ớt, đâu kháng cự được người đàn ông cao lớn này. Hành động khước từ của cô vô tình châm lên ngòi lửa đang chực cháy trong lòng anh. Thiên Long thô lỗ kéo Tử Di ôm chặt vào lồng ngực, ép cô ngẩng đầu để hôn anh, anh ngấu nghiến đôi môi mỏng manh của cô như thú dữ khát mồi bị bỏ đói lâu ngày. Tim anh đập thình thịch không ngừng, tình yêu anh dành cho cô không ngừng chảy bỏng. Anh như mất hết lí trí, chẳng để cho cô thở lấy một hơi, chẳng khác nào vũ bão chiếm lấy khuôn miệng bé bỏng của người anh yêu. Rất lâu, rất lâu sau đó, anh mới buông cô ra.

Tử Di yếu ớt khụy người xuống sàn nhà, nhưng Thiên Long đâu có cho, anh lại ôm lấy cô đứng dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của cô:

– Nói đi. Chỉ cần hứa sẽ ở bên anh, yêu mình anh. Bằng không, anh sẽ không bao giờ buông tha cho em!

Cô thở hắt ra một hơi, sững sờ nhìn người mà mình đã từng tin tưởng rằng tốt nhất trên đời, lặng căm không thốt ra câu nào.

Thiên Long càng điên tiết, thô bạo bế cô lên rồi ném xuống giường. Cô hoang mang bật dậy chạy ra ngoài thì cửa đã bị khóa trái. Anh nói vọng ra ngoài:

– Diễm Oanh, cảm ơn em!

Cô sốc.

Thật sự sốc!

Anh em nhà này cấu kết với nhau để hãm hại người khác sao?!

Tử Di bàng hoàng nhìn Thiên Long đang từ từ cởi từng chiếc cúc áo trên người, cô run rẩy:

– Không, không thể! Anh không thể làm thế với em. Em không tin anh là con người như thế!


– Chính em đã biến anh thành con người như ngày hôm nay. Mọi chuyện bắt đầu từ em, cũng phải kết thúc từ em! Cuộc đời này ngoài em, anh sẽ không cưới ai khác!

Anh nói trong men rượu khi đã ngà ngà say, anh say, say thật rồi!

Thiên Long rút từ trong ngăn kéo ra một sợi dây thừng nhỏ, buộc chặt đôi bàn tay bé bỏng của Tử Di vào thành giường rồi cười lớn:

– Từ hôm nay, em sẽ chính thức là người đàn bà của anh?

Cô thảng thốt! Không thể được! Cô không thể từ con gái trở thành đàn bà nhanh như vậy được!

Điện thoại trong túi bỗng rung liên hồi, nhưng cô làm sao nghe máy?!

Alô! – Thiên Long điềm nhiên nghe máy của cô.

Anh là ai? Tú Long à? Cô ấy đang ở chỗ tôi.


Cô giật mình, hét lên:

– Trả máy lại cho tôi! .

Thiên Long nhìn cô, lạnh lùng tắt máy:

– Em và hắn ta có quan hệ gì?


– Không liên quan đến anh, chúng ta đã chấm dứt rồi.


Chấm dứt? Chấm dứt ư? Em nghĩ tôi cho em cái quyền chấm dứt với tôi?


Thiên Long bóp mạnh cằm cô, hôn cô nhưng cô mím chặt môi, quyết không để anh du ngoạn trong khuôn miệng mình lần nữa.

Có thứ âm thanh hỗn loạn dưới tầng, đang xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Long không để tâm, đôi tay thoăn thoắt mở những chiếc cúc trên ngực cô rồi nháy mắt với cô:

– Cô gái của anh, em rất nóng bỏng!


Thiên Long nắm lấy đôi bàn chân không yên vị của cô rồi lắc đầu:


– Xem em hư chưa này! Sao từ nãy giờ cứ đạp anh liên tục thế? Hình như anh đã chiều hư em rồi!

Thiên Long vươn tay xé toạc những chiếc cúc còn lại trên người cô, cúc áo bắn tung tóe trên sàn nhà. Cô kinh hãi hét lên một tiếng to, bờ môi bị cắn chặt đến mức bật máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.