Đọc truyện Em Là Cánh Hoa Lưu Ly – Chương 22: Ngoại truyện 2: Nên nhớ hay là quên?
Tử Di. Ngay lúc bế em trên tay, em có biết tôi đã nghĩ gì không? Tôi chỉ mong có thể đường đường chính chính mang em rời khỏi nơi đây, bảo vệ, chăm sóc em và cho em một cuộc đời ấm no. Nhưng tất cả chỉ có thế, tôi chỉ có thể đứngtừ xa nhìn em hạnh phúc.
Ngồi trên ghế sô pha, ôm chặt em trong lòng mà trái tim không ngừng rỉ máu. Trong lúc hôn mê mà em vẫn thì thầm tên tôi, từ đôi mắt nhắm nghiền khẽ chảy ra một giọt lệ, long lanh, trong suốt.
Bạn em quay trở lại, tôi đặt em trên ghế sô pha sau đó đứng ở một góc khuất, để cô bạn Hà Khanh và anh chàng Thiên Long dìu em đi khỏi quán mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Long chắc hẳn là người thích em nhiều lắm. Bởi lúc nào anh ta cũng quẩn quanh bên em, cản trở công việc tôi ngắm nhìn em hàng ngày. Tôi biết tôi không có quyền gì cấm cản cả, nhưng sao tôi thấy cả người nóng ran thế này. Anh đang ghen đấy Tử Di à…
Hôm ấy trở về nhà tôi đã uống rất say, ôm chầm lấy Thiên Thiên và hôn cô ấy thắm thiết, và đó cũng chính là lần đầu tiên tôi thân mật với cô ấy như vậy. Tất cả là do Thiên Thiên nói cho tôi biết. Không chỉ dừng lại ở đó, cô ấy còn khóc nấc nghẹn ngào và hét lên: Nếu đêm qua anh chỉ ôm và hôn em thôi thì em đã rất hạnh phúc, nhưng sao anh lại không cho em hạnh phúc lấy một lần? Lại gọi cái tên Tử Di khi ở bên em? Con hồ ly đó là ai? Là ai?!
Tôi sững sờ, thầm nghĩ tại sao bản thân lại bì ổi đến thế? Tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy khóc, lặng lẽ nhìn cô ấy xối xả mắng vào mặt mình. Bỗng nhiên Thiên Thiên lao đến ôm tôi, càng khóc to hơn: Tú Long, anh biết em yêu anh nhường nào mà, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, anh đừng bỏ em, đừng yêu ai khác ngoài em cả. Dạo gần đây anh rất khác, thỉnh thoảng thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc thì lại ngồi cười một mình, đôi mắt anh nhìn em lại không ấm áp như trước. Anh làm sao thế? Nếu em phát hiện ra ngoài em anh còn có ai khác. Em sẽ rất rất đau…
Tôi cười khểnh, tôi có thể bỏ cô ấy được sao? Nếu làm được chuyện đó trái tim tôi sẽ chẳng phải rối bời như bây giờ. Chuyện kết hôn với cô ấy đã được gia đình hai bên định sẵn, thậm chí là định sẵn từ khi chúng tôi còn nhỏ. Việc cô ấy xuất hiện trước mặt tôi sau bao năm cũng chỉ là do đến lúc cần xuất hiện mà thôi.
Ông tôi và ông cô ấy vốn là bạn hữu thân thiết, năm xưa trước khi ông cô ấy ra đi, đã nhắn nhủ rằng rất muốn hai nhà trở thành thông gia với nhau. Ông tôi vốn là người trọng chữ tín, từng ấy năm chưa bao giờ quên, khi tôi sinh ra, hai năm sau Thiên Thiên xuất hiện, việc đính ước được thực hiện nhanh chóng.
Tôi choáng váng, nghiêm túc hỏi ông nội rằng việc kết hôn với cô ấy có thể hủy được không? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm trái ý ông, đây là lần đầu tiên. Sự thất vọng dâng đầy trong mắt ông, ông nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc lâu, sau đó lại quay đi không nói một câu nào.
Không lâu sau ông lâm bệnh nặng, gần như muốn buông xuôi tất cả. Trong lúc hôn mê, ông nói với tôi rằng, nếu tôi không chịu kết hôn với cô ấy, ông sẽ không thiết sống nữa. Tôi là phận con cháu, đâu có thể vì chuyện riêng mà bất hiếu với ông, đành gật đầu dứt khoát, hứa với ông sẽ làm tròn bổn phận của mình.
Đó là đầu đuôi câu chuyện, nếu tôi có thể làm chủ được số phận của mình, tôi đã không phụ em lâu như vậy, đã không để em đau lòng như vậy. Tử Di, lời hứa năm xưa em hãy quên đi, bởi có lẽ cả đời này anh sẽ vĩnh viễn chẳng thực hiện được.
***
Muốn quên đi một người đâu phải chuyện một sớm một chiều, huống chi là tình cảm dành cho em lại sâu đậm đến thế. Tôi phải dành bao lâu đây?
Rời xa nơi có em, trở về đúng với vị trí của mình. Tôi lại biến thành một người lạnh lùng, lãnh đạm. Thiên Thiên vẫn quẩn quanh ở bên. Cuộc sống ảm đạm cứ thế mà trôi qua.
Rồi một ngày lại nhận được tin, có show diễn gần nơi em ở. Lúc đầu tôi thấy rất vui, vui vì lại được nhìn thấy em rồi. Nhưng lập tức lại cười buồn, nhìn thấy nhưng em đâu có thể là của riêng tôi.
Và ngày ấy trời đổ mưa rất to, sau khi biểu diễn xong, tôi lập tức lên xe về khách sạn. Giờ này em đang làm gì nhỉ? Liệu có nhớ tôi như tôi nhớ em không? Tôi ngả đầu trên ghế, nhắm mắt lại, nghe thấy bên tai tiếng em thất thanh gọi tên. Haha, tôi nhớ em đến nỗi bị ảo giác rồi sao?
Tú Long, Tú Long
Ảo giác nhưng sao lại sống động như thật vậy? Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy sau lưng là màn mưa trắng xóa.
***
Thiên Thiên tìm thấy album ảnh của em, cô nàng gần như phát điên. Đồ đạc trong phòng tôi đều bị đập hỏng, những tấm hình trong album đều bị xé tan. Tôi vừa về đến nhà liền bị cảnh này làm cho thất kinh. Nhanh chóng sai người kéo cô ấy ra khỏi phòng mình. Thiên Thiên vẫn không ngừng đấm đá, gào thét ở ngoài.
Anh có ra đây cho tôi không? Con hồ ly đó có phải là Tử Di của anh? Anh yêu nó, anh si mê nó đến vậy cơ à? Anh không đếm xỉa đến tình yêu của tôi? Được thôi, cứ tiếp tục đi, nhưng hai người sẽ không bao giờ đến được với nhau đâu! Tú Long à, anh sắp là chồng của tôi rồi, sắp là cha của con tôi rồi! Tử Di à, cô cứ ngồi đó chiêm ngưỡng hạnh phúc của chúng tôi đi. Hahaha.
Cô ta điên thật rồi.
Tôi giam mình trong phòng cả ngày, lấy băng dính dán lại tất cả những tấm hình bị xé vụn. Khẽ chạm lên khuôn mặt đáng yêu ấy, lên đôi môi phớt hồng như cánh anh đào ấy mà tim đau khôn tả.
Và càng đau hơn nữa khi chính tay tôi đốt những tấm hình ấy, ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, chiếm trọn nụ cười em, phút chốc biến thành tro tàn. Tôi mở cửa phòng, Thiên Thiên đầu tóc rối bù, gương mặt lấm lem nước mắt xông vào phòng, nhìn thấy đám tro trên sàn nhà liền cười phá lên: Sao anh phải vất vả ngồi đốt thứ này trong phòng cả ngày? Có mệt không? Chúng ta cùng xuống nhà ăn cơm nào. Nói rồi cô ta ôm lấy cánh tay tôi, trưng bộ mặt ngây thơ hiền lành nhìn tôi.
Tôi rút tay mình ra khỏi tay cô ta, lạnh lùng nói: Hãy để cô ấy được yên. Nếu tôi không đốt những tấm hình ấy, chưa biết Tử Di sẽ gặp phải chuyện gì từ Thiên Thiên.
Cũng may việc này không đến tai ông nội. Thì ra cô ta cũng biết nghĩ cho tôi một chút.
***
Hôm qua tôi với Thiên Thiên lại cãi nhau, cô ấy rất tức tối vì tôi quyết định thay đổi ngày đính hôn. Buổi chiều đang trong giờ làm, lại nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ: Cậu chủ, cô chủ hôm nay chạy lung tung ra ngoài đường tính tự sát, may có một cô gái ra tay cứu giúp, may mà không bị làm sao ạ. Tôi thở phào: Giữ ân nhân lại, chiều nay mời cô ấy về nhà ăn cơm cùng chúng ta.
Nắng xế chiều sao mà chói chang quá, tôi bước xuống xe, để Thiên Thiên ôm lấy cổ mình rồi thân mật đi vào. Thoáng thấy cô gái ân nhân ngồi trong nhà, cô ấy quay lưng lại phía chúng tôi, mái tóc dài qua lưng mượt mà óng lên dưới nắng. Dáng vẻ xem chừng nhỏ bé vậy mà lại cứu được Thiên Thiên.
Tiếng giới thiệu của Thiên Thiên lảnh lót vang lên. Cô ấy quay người lại. Đôi mắt buồn vô tình làm trái tim tôi xốn xang. Tôi đã nghi ngờ ngay từ đầu, thầm mong người này không phải em, nhưng tuyệt nhiên lại là em.
Em làm gì ở đây? Sao lại đến một nơi xa xôi thế này?
Tử Di lặng nhìn tôi, đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng thốt ra một câu: Chào anh, Tú Long.
Giọng em nghe vừa thân thương, vừa xa lạ, khẽ đánh thức tâm trí tôi. Tôi cũng chào lại em. Đưa tay ra bắt tay em, bàn tay nhỏ nhắn ấy nằm trọn trong lòng tay tôi như những năm về trước, vườn hoa lưu ly bỗng dập dờn hiện về trong kí ức… Em vẫn là cô bé Tử Di đáng yêu ngày nào còn tôi vẫn chỉ là một chàng trai mới lớn thầm thương trộm nhớ em mà thôi…