Đọc truyện Em Là Cánh Hoa Lưu Ly – Chương 16: See you again
Tử Di, mau ra đây với anh nào, anh có một thứ rất hay muốn cho em xem!
Tử Di, có chịu nghe lời anh đội mũ vào không hả? Trời thì nắng chang chang mà em lại đi đầu trần.
Hãy ở lại bên anh, đừng rời xa anh, có được không cô bé?
Dù cuộc đời có ra sao, anh vẫn muốn có em ở bên.
Nửa đêm nóng bức, Tử Di giật mình tỉnh dậy trong bao nhiêu kí ức. Đó là kí ức ngọt ngào hay xót xa? Nước mắt chảy dài hai bên má, cô thẫn thờ nhìn mình trong gương rồi tự hỏi, rốt cuộc những giọt lệ này bao giờ mới ngừng rơi vì anh?
Thì ra tất cả đều là những lời nói gió bay, cô không nên nhớ lại, bởi vì khi nhớ lại, trái tim cô sẽ rất đau.
***
Những ngày tiếp theo, trên báo liên tục xuất hiện hình ảnh của anh và cô gái đó. Nhưng lần nào tấm ảnh của các tay săn báo chụp được cũng chỉ là nửa khuôn mặt của cô gái, không được chính diện.
Cô không muốn trở thành người lụy tình sau khi mất anh cho nên cô sẽ cố gắng sống tốt. Dù có yêu anh nhiều đến mức nào, bản thân cô cũng phải mạnh mẽ. Bởi không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai xem?
Cuộc sống hiện tại của cô cũng không quá buồn chán. Ban ngày thì đi học, chập tối thì đi làm thêm, buổi đêm thì ôn bài, ngày nghỉ cuối tuần thì lên mạng xem phim, chơi game. Lâu lâu Hà Khanh cũng cất công lôi cổ cô ra ngoài bằng được, có điều cô không hứng thú với việc lang thang ngoài đường cho lắm.
– Này này, cậu nhìn xem đằng trước có anh chàng nào đẹp trai chưa kìa!
Theo hướng tay của Hà Khanh, đúng là đằng trước có một anh chàng cao ráo, trắng trẻo, rất ưa nhìn. Cô chỉ liếc mắt qua đó vài giây rồi lại ngó lơ đi chỗ khác. Ờ, đẹp trai thế nào cũng không bằng anh, cô tủm tỉm cười.
– Ồ, ăn mặc rất chất, phong thái rất ung dung, đĩnh đạc. Có vẻ anh ta còn độc thân, bên cạnh không có cô nàng nào. – Hà Khanh thầm khen ngợi.
– Này, chẳng phải cậu đã có Đỗ Ninh rồi đó sao? Còn định mơ tưởng đến anh chàng nào khác?
Hà Khanh véo nhẹ vào eo Tử Di một cái:
– Tớ đang định làm mối cho cậu, thấy cậu sắp mắc bệnh tự kỷ đến nơi rồi, suốt ngày tự giam mình trong phòng trọ, chẳng có tí thú vị nào!
– Hừ, mặc kệ tớ!
Hai cô gái đang đi ngáo ngơ trên vỉa hè, bỗng từ đầu xuất hiện một tên côn đồ, trên tay có cầm một con dao găm, chạy nhanh như điện xẹt qua người Tử Di. Loáng một cái, túi xách trên tay cô đã biến mất. Sau vài giây bất ngờ, cô mới định hình lại được tất cả mọi chuyện đang diễn ra:
– Cướp! Mau đứng lại!
Cô hét lên rồi nhanh chân đuổi theo tên trộm. Anh chàng mà vừa nãy Hà Khanh khen đẹp trai cũng chạy cùng phía với cô, vì chân anh ta dài hơn nên nhanh chóng đuổi sát nách tên trộm. Bất ngờ tên trộm chạy vào một con ngõ nhỏ tối tăm, cô cũng chạy vào đó không chút sợ sệt vì phía trước còn có một thanh niên trai tráng.
Khi cô đến nơi thì đã thấy anh chàng kia đè tên trộm xuống đất, bẻ ngoặc tay hắn ra phía sau. Cô vui mừng chạy đến nhặt túi xách nằm lăn lóc trên đất, cũng may không mất thứ gì. Cô đang định mở miệng cảm ơn thì anh chàng tốt bụng kia đã lên tiếng:
– Mau gọi điện thoại cho cảnh sát!
Cô gật đầu, rút điện thoại ra và nhanh chóng cung cấp địa chỉ hiện tại cho cảnh sát. Không lâu sau đó, họ đến và áp giải tên cướp về đồn. Lúc bấy giờ khi ra khỏi con ngõ nhỏ không chút ánh sáng, Tử Di mới nhìn rõ trên cánh tay phải của anh ta có vết thương đang chảy máu. Chắc là trong lúc vật lộn với tên trộm, hắn đã dùng con dao găm để đâm anh.
– Ồ, tay anh bị thương rồi!
Anh chàng liếc mắt về phía cánh tay của mình rồi nhìn Tử Di:
– Tôi không sao!
Nói rồi anh ta lại lấy lại vẻ điềm tĩnh, sải bước về phía trước. Cô lật đật chạy theo, đi ngang hàng với anh ta rồi nói:
– Anh bị thương là do lấy lại chiếc túi xách giúp tôi. Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn anh. Hay là như thế này, anh ngồi ở chiếc ghế đá này đợi tôi năm phút, đừng chạy mất đấy nhé!
Anh chàng ngạc nhiên nhìn hình dáng nhỏ bé của Tử Di chạy thoăn thoắt qua đường rồi biến mất trong đám đông. Anh không nói gì nhưng vẫn ngồi xuống chờ Tử Di quay về. Cô về muộn một phút, tay cầm bông băng và thuốc khử trùng, trên trán bịn rịn mồ hôi. Khỏi cần hỏi cũng biết cô định làm gì, anh để mặc cho cô chăm sóc cho vết thương của mình. Ừm, bàn tay cô ấy rất mềm mại, cách thức quấn băng cũng rất thành thục và cẩn thận. Bất ngờ anh phát hiện ra mình đang dán chặt mắt vào khuôn mặt cô gái ngồi bên cạnh. Ồ, đúng thật là mỹ nữ. Thế nhưng mắt cô ấy buồn quá, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm tưởng chừng như trong đó chất chứa một nỗi đau tuyệt vọng, hành hạ tâm can cô ấy.
– Em tên gì thế cô bé?
Tử Di bỗng chốc ngây người, lần đầu tiên gặp Tú Long, anh cũng hỏi cô một câu y hệt, không sai một từ.
– Em tên Tử Di.
Sau khi băng tay xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh chàng cười vui vẻ:
– Thế anh tên gì?
– Thiên Long!
Cô giật mình, lại gặp một người tên Long nữa rồi! Bỗng anh chàng đứng dậy, hỏi mượn di động của cô để gọi xem máy mình đã rơi vào xó xỉnh nào, mấy giây sau, trong túi của Thiên Long vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô bật cười, chắc anh ta bị đãng trí rồi. Anh chàng cũng nhìn cô cười, lộ ra chiếc răng khểnh, trông rất duyên:
– Liệu anh có thể đưa em về nhà không?
Người qua đường, sao có thể làm phiền nhau? Cô từ chối một hồi, anh ta mới từ bỏ ý định, trước khi biến mất khỏi tầm mắt cô, Thiên Long nói to:
– See you again!
Anh ta có ý gì? Còn có thể gặp lại nhau nữa sao? Ồ, thế nào cũng được. Điện thoại trong tay bất ngờ rung lên, cô bắt máy, giọng nói lanh lảnh của Hà Khanh dội thẳng vào tai:
– Sao bây giờ mới chịu nghe máy? Cậu có biết tớ lo cho cậu như thế nào không? Về nhà ngay!
– Tớ để điện thoại trong túi xách, không để ý. Được rồi đừng nóng, tớ về ngay đây.
Sau khi về đến nhà, Tử Di lập tức thao thao bất tuyệt về những chuyện vừa xảy ra, Hà Khanh tròn mắt ngạc nhiên. Lập tức hỏi Tử Di cảm giác được tiếp xúc với trai đẹp có thích không? Đã xin số anh ta chưa hoặc anh ta có xin số cậu không?
Tử Di thở dài, lặng lẽ cầm cái gối bông phi vào mặt Hà Khanh:
– Cậu im ngay cho tớ, có gì mà phải xúc động như thế chứ?
Thật ra nếu không gặp Tú Long, Thiên Long nhất định sẽ làm cho cô trao đảo tinh thần. Nhưng hiện giờ trái tim cô đã tràn đầy hình bóng anh, đương nhiên không thể có thêm người khác.
Ngu ngốc! Thật hết sức ngu ngốc, Tú Long đâu có yêu cô mà cô cứ nhất nhất hướng về anh? Đó chẳng phải là tự mình đa tình đó sao? Cô cười, một giọt lệ đắng tràn qua khóe mi. Tú Long, anh hãy nói cho em biết, em nên tiếp tục yêu anh hay dừng lại đây?