Đọc truyện Em Là Cả Thế Giới Của Anh – Chương 19: Ai là hội trưởng?
Mới sáng ra chưa kịp bước vào lớp Phương Ly đã bị một đám người chặn đường
– Chị Lạc Anh muốn gặp cậu.
Chị Lạc Anh, chị Lạc Anh là ai?
Chưa kịp phản ứng thì đã bị họ lôi đi. Sao những ngày tháng của cô chẳng phút giây nào là yên bình thế này.
– — Văn phòng hội học sinh —-
– Chị tên Lạc Anh, em ngồi đi, chị muốn nói chuyện với em một lát.
Người con gái trước mặt cô trông thái độ rất hòa nhã, không giống như là người xấu. Gương mặt cực kì xinh đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa của tiểu thư quyền quý nhưng lại lạnh như băng, cho dù là nở nụ cười cũng khiến cho người khác có giảm giác đó.
Vẻ đẹp và loại khí chất này đúng là rất ít người có được.
Ngay sau khi Phương Ly ngồi xuống ghế đối diện, Lạc Anh nhấp môi ly trà trên bàn, đôi môi đỏ cong lên
– Hôm nay chị gọi em đến đây là muốn em suy nghĩ về việc gia nhập hội học sinh.
Hội học sinh, có nghe lầm không, khỏi hỏi cũng biết Phương Ly cô “nổi tiếng” như thế nào trong trường, bình thường còn chẳng ai ngó tới, giờ lại được hội học sinh mời vào.
– Tại sao lại là em ạ?
Lạc Anh điềm đạm nói tiếp
– Dạo này chị nghe một số tin tức không hay về em, cải thiện hình ảnh của trường cũng là mộ trong những nhiệm vụ của hội học sinh. Tuy ở đây chỉ toàn học sinh ưu tú nhưng chị sẽ ưu tiên kết nạp em vào để mọi người có cái nhìn tốt hơn về em. Chị là đang nghĩ cho danh tiếng trường và cũng muốn giúp đỡ em.
Thấy thái độ lưỡng lự của Phương Ly, Lạc Anh lại tiếp tục
– Đây là cơ hội không phải ai muốn cũng có đâu, ở trong hội học sinh em sẽ học hỏi được nhiều thứ khác, cả những kĩ năng và kinh nghiệm cần thiết cho cả sau này nữa.
Phương Ly ngẫm lại những lời mà người chị trước mặt nói đều rất có lý.
– Dạ, em…chị có thể cho em thời gian suy nghĩ được không ạ!
– Không thành vấn đề, nhưng vì hội đang cần người nên sáng mai em hãy cho chị câu trả lời nhé.
– Ơ, dạ. – Phương Ly gật nhẹ đầu
– Mà chuyện này nhớ là đừng nói cho ai, nếu để như giả sử em không tham gia thì người khác sẽ nói ra nói vào mất. – Lạc Anh thận trọng căn dặn
– Em biết rồi chị.
Phương Ly nói xong thì bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, nào ngờ vài phút sau có một bóng dáng cao ngạo mở cửa bước vào.
– Thế nào chị, con nhỏ đó có chịu không? – Phương Du cất giọng hỏi
– Tôi đã ra tay mà còn có thể không à. – Lạc Anh đắc ý nói
– Vậy thì quá tốt rồi. – Phương Du hí hửng
Lạc Anh nhìn trừng trừng Phương Du
– Có đúng nó quyến rũ anh Giang Tuấn không? Nếu tôi biết cô đưa tin giả thì không xong với tôi đâu.
Phương Du cười đắc thắng
– Vào hôm em và anh Minh Khải hẹn hò, hai người họ cũng tách ra hẹn hò, đến khuya anh Giang Tuấn đưa nó về đến tận nhà em. Em có thể thề.
RẦM
Tiếng đập bàn của Lạc Anh khiến cho mọi người người xung quanh sững sờ, ai nấy đều sợ đến mức không dám cử động, hít thở cũng không.
– Chết tiệt, tao sẽ cho mày có vào mà không có ra.
Lạc Anh tiểu thư điện máy Lạc Thị, còn được mệnh danh là nữ hoàng băng giá, là hoa khôi suốt nhiều năm nay của An Hoa, vừa xinh đẹp vừa sắc sảo.
Tuy nhiên sự kiêu ngạo của cô lại được che giấu rất kĩ, không dễ dàng phơi bày ra một cách ngu ngốc giống Phương Du, thậm chí đến việc “xử lí” một ai đó cũng chưa bao giờ đích thân ra tay.
Tất cả các cô gái khiến cho Giang Tuấn để mắt tới, cô không thể nào không “ chăm sóc”, lần này chẳng qua cũng chỉ là một con nhỏ giúp việc bình thường, muốn giải quyết cũng nhanh thôi, chỉ là nổi hứng muốn chơi đùa với nó lâu hơn một chút. Để xem nó có bản lĩnh đến mức nào.
…………………
Ngày đầu tiên Phương Ly đến nơi, cả phòng đều ngồi kín người không có một chiếc ghế nào cả, cô bắt đầu cảm thấy có điều bất ổn.
– Đến trễ mà còn đứng đó nhìn sao bạn mới tới, còn không mau qua bên kia bưng nước cho mọi người đi chứ. – Một cô gái ngồi cạnh Lạc Anh tên Tú Lan lên tiếng.
Thật ra cô không đến trễ, là họ thông báo cô tám giờ có mặt mà.
Cô dùng khay bưng nước để từng ly trước mặt từng người sau đó lại quay về vị trí cũ đứng tiếp.
Đứng được khoảng ba mươi phút chân cô bắt đầu bủn rủn ra.
Cô cũng chẳng biết là bọn họ đang bàn cái gì và họ cũng chẳng thèm để ý đến cô. Trong khi bọn họ họp, cô phải đứng, thời gian không đứng thì sẽ làm những công việc chạy vặt khác: photo giấy tờ, pha cà phê, đi mua nước cho cả hội.
Nhìn thấy mọi người trong phòng bọn trông có vẻ hả dạ lắm, cứ đứng cười khúc khích không thôi.
Bao nhiêu lời “thề thốt” hôm trước của Lạc Anh dành cho cô đều tan biến, vẻ mặt Lạc Anh bây giờ có thể dùng hai từ để diễn tả – thỏa mãn.
Cuối cùng cũng họp xong, Phương Ly tưởng đâu mình có thể thoát thì
– Giờ bọn mình ra về, bạn ở lại dọn dẹp phòng rồi đóng cửa nhá, nhớ phải dọn cho thật “sạch sẽ” vào. – Tú Lan cố ý nhấn mạnh hai từ sạch sẽ
– Bạn nhớ lau cả bàn ghế nữa nha. – Một bạn nói
– Xong rồi thì lau thêm cửa sổ nữa. – Một bạn khác nói
– Nhưng tại sao? – Phương Ly cực kì thắc mắc
– Hội học sinh mỗi ngày họp xong đều phải cử người dọn dẹp, bạn mới vào không biết cũng đúng thôi.
Sau đó tất cả nhanh chóng rời khỏi phòng để lại một mình cô.
Không đúng, căn phòng này làm gì mà mỗi ngày đều dọn dẹp, phải là rất lâu rồi chưa có người dọn dẹp, bụi bám không nói, ở những góc khuất còn thấy rác nữa, rất nhiều là đằng khác, hơn nữa hết thảy rác đều mới tinh cứ như vừa mới được vứt vào vậy.
Họ nói với cô là sẽ có người thay phiên nhau dọn dẹp nhưng đến hai, ba ngày sau lại lần lượt khoái thác nhiệm vụ, người này bảo bận cái này, người kia bảo bận cái kia.
Phương Ly chỉ làm ba ngày đầu, còn những ngày sau không dọn nữa, cô muốn ra khỏi hội thì họ bảo là theo quy định hội học sinh một khi đã vào thì phải hết năm mới được phép rút khỏi nếu không thì sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm.
Thế là giờ tan họp cô đôi co với họ một hồi.
– Nếu cô cứ phàn nàn về hội thế này thì đi tìm hội trưởng mà nói chuyện đi, anh ấy sẽ giải quyết cho cô.
Tú Lan hất mặt lên nói, xong rồi lại lấy tay che miệng trợn mắt mình vì lỡ lời.
Phương Ly ngẩng người suy nghĩ.
Hội trưởng, phải há, từ khi cô vào hội đến nay chưa từng nghe họ nhắc đến hai từ này, cô chỉ biết có mỗi hội phó tháng sau sẽ đi du học nên cũng đã từ chức, hội học sinh bây giờ đều do Lạc Anh quản lý.
Thế trong lúc rối ren vầy tên hội trưởng “mất xác” ở đâu rồi.
– Thế cậu nói đi, tôi phải đi đâu tìm hội trưởng? – Phương Ly hỏi
– À…à…à…cái đống hồ sơ này, cô về sắp xếp đi mai giao lại cho tôi để họp gấp, chuyện này bàn sau. – Tú Lan ấn mạnh vào tay cô nguyên xấp giấy rồi nhanh chóng chạy đi
– Bạn ơi cho hỏi tôi phải đi đâu để tìm được hội trưởng? – Phương Ly lại hỏi một người khác
– Xin lỗi nhưng tôi có việc phải làm, nói chuyện sau đi. – Bạn này nói xong cũng hớt hơ hớt hải chạy ra ngoài
Cô hỏi thêm vài người nữa thì cũng nhận được thái độ và câu trả lời tương tự.
Chuyện gì vậy? Đừng có nói với cô tên hội trưởng gì gì đó cũng là ma nhé. Sao hỏi ai cũng bảo không biết thế này?
…………………
Cùng lúc đó trong nhà vệ sinh
– Chị ơi khi nãy nó hỏi em đi đâu để tìm hội trưởng đấy? – Tú Lan trông khá hoảng sợ
– Đã nói là không được nhắc tới anh ta rồi mà. – Lạc Anh đang đứng trước gương chỉnh trang lại tóc liền dừng tay, sắc mặt giận dữ vô cùng
– Tại…em lỡ miệng. – Tú Lan lí nhí – Nhưng em chưa có nói ra anh ấy là ai cả.
– Căn dặn mọi người ai hỏi tới thì nói là nó năn nỉ xin vào hội học sinh. – Lạc Anh tức tối
Ở An Hoa này Lạc Anh cô chỉ sợ duy nhất hai người. Một trong hai người đó là hội trưởng. Anh ta vắng mặt thì không sao, một khi trở về thì…e là những ngày tháng êm đẹp của cô xem ra chẳng còn nữa.
– Hồi nãy cái hồ sơ quan trọng của hội em còn lỡ đưa nó cầm về, hội trưởng mà biết là chết luôn. – Tú Lan nhớ lại thấy sợ hãi
Lạc Anh trấn an cả bọn
– Đừng lo lắng, nó cũng không có cơ hội nói chuyện với anh ấy, mà cho dù có anh ấy cũng không nghe nó nói đâu.
“Phương Ly xem ra tao phải nhanh chóng kết thúc mày thôi. Ngày mai cũng là một ngày rất thích hợp.”