Đọc truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh – Chương 48: Giấu giếm (8)
Chỉ có như vậy, anh mới không có khúc mắc với cô, không quá phí tâm vì cô và cô mới có thể thuận lợi thoát khỏi anh.
Lúc Lương Thần đến tìm Tòng Dung, Tòng Dung đang làm spa trong “Kim Sắc Niên Hoa”.
Lương Thần đang bừng bừng lửa dục không nơi phát tiết, thế là cũng dứt khoát đi “Kim Sắc Niên Hoa”.
Người làm spa cho anh là một cô gái rất xinh đẹp khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, kỹ thuật rất tốt, lực tay cũng rất vừa phải nhưng tâm trạng Lương Thần vẫn rất khó chịu. Anh bắt bẻ thợ massage ấy từng chút một, đến mức khiến người ta suýt khóc.
Cuối cùng, ông chủ của “Kim Sắc Lưu Niên” phải đích thân tới xin lỗi anh, còn thay cho anh một thợ massage có kinh nghiệm khá lâu năm và một tấm thẻ sử dụng dịch vụ miễn phí cả năm.
Tòng Dung vừa nằm hưởng thụ dịch vụ spa mỹ mãn, vừa quan sát tấm thẻ kia, sau đó nghiêng đầu nhìn Lương Thần đang nhắm mắt nằm bên cạnh. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không nói gì của anh, Tòng Dung biết ngay đêm nay tâm trạng Lương Thần không tốt. Anh ta ném tấm thẻ kia qua một bên, hỏi: “Sao? Ai đắc tội cậu mà anh cậu cái bản mặt bị mần mà chưa đủ sướng đó vậy?”
Lương Thần nhướng mi, liếc xéo Tòng Dung, Tòng Dung lập tức xua tay, sửa miệng: “Là bản mặt mần ai đó nhưng chưa sướng.”
Lương Thần quay đầu nói “phiền” rồi trở mình, vẫy tay ý bảo thợ massage rời đi, sau đó mới ngửa đầu nhìn trần nhà, lại nói: “Phiền quá!”
“Ồ… có vẻ đúng là rất phiền nhỉ…”
Tòng Dung cũng vẫy tay bảo thợ massage của mình rời đi rồi nhìn Lương Thần hỏi: “Trước đây, mỗi lần có chuyện gì buồn phiền, cậu đâu có nói ra, thế mà lần này lại nói liên tiếp những hai lần. Đúng là lạ đấy! Nói đi, rốt cuộc cậu phiền chuyện gì? Biết đâu tôi có thể giúp cậu thì sao?”
Tòng Dung hơi dừng lại một lúc, chưa đợi Lương Thần lên tiếng đã hỏi thêm: “Chắc không phải vì gái chứ?”
Câu “một người con gái” chực thốt bên môi Lương Thần đã bị câu của Tòng Dung ép trở về.
“Ôi chao, bị tôi đoán đúng thật à?”
Tòng Dung nhìn Lương Thần hệt như phát hiện ra châu lục mới.
Lương Thần hơi mất tự nhiên quay đầu đi: “Vớ vẩn!”
“Ồ … quả nhiên đoán đúng!”
Là bạn thân từ thời cởi truồng quậy phá cho đến lớn, Tòng Dung cực kỳ hiểu Lương Thần, anh càng có vẻ không tự nhiên thì càng chứng tỏ anh nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tòng Dung đắc ý nói: “Cây vạn tuế già sắp nở hoa rồi…”
“Nở ông nội cậu!”
Lương Thần vơ lấy cái gối dưới đầu mình, không thèm nhìn mà ném chuẩn xác ngay mặt Tòng Dung khiến anh ta kêu la một tiếng rồi nằm bẹp trên giường, ló đầu qua hỏi: “Là cô gái nhà ai có thể khiến “thiếu niên thiên tử” vốn không gần nữ giới của chúng ta biết động lòng?”
“Động lòng?”
Lương Thần không biết vì sao mình lại trở nên vô cùng nhạy cảm với hai chữ này. Anh cong môi nở nụ cười trào phúng, nói: “Đùa gì chứ, tôi mà động lòng sao?”
Nói rồi, anh quay đầu đi như tự khẳng định, rồi lại thầm nhủ với bản thân: Mình tuyệt đối không động lòng.