Đọc truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh – Chương 291: Mất nhiều hơn được (3)
Editor: Nguyetmai
Vẻ mặt Thẩm Lương Niên vô cảm, chỉ lướt qua bình nước biển mà cô ta đang truyền, lạnh lùng nói: ” Nghỉ ngơi đi đã!”
Dù câu nói của anh không có vẻ quan tâm an ủi gì nhưng Kiều Ôn Noãn đã mãn nguyện rồi.
Cô ta ngoan ngoãn nằm trên giường, gật đầu nói: “Phải rồi, nghỉ ngơi đã, nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Thẩm Lương Niên không để tâm sự kích động của cô ta, anh cụp mắt, ngồi trên xô-pha xem tạp chí đặt sẵn trong phòng bệnh.
Cả phòng bệnh chìm vào sự tĩnh lặng. Cả hai đều không nói gì.
Kiều Ôn Noãn nằm trên giường bệnh, tuy đầu còn rất đau nhưng lại không muốn nghỉ ngơi chút nào.
Cô ta khẽ quay đầu ngắm nhìn Thẩm Lương Niên. Dù anh không nhìn cô ta lần nào, cô ta vẫn thấy hai người cứ yên lặng ở bên nhau như thế cũng rất dễ chịu.
Gần nửa tiếng trôi qua, có người gõ cửa phòng bệnh, sau đó một cô y tá bước vào: “Cô Kiều, cô tỉnh rồi à?”
Kiều Ôn Noãn gật đầu, y tá bước tới, chỉnh tốc độ chảy của bình truyền dịch chậm chút rồi nói: “Chị Kiều, lúc nãy cảnh sát có gọi tới hỏi về tình trạng của chị, còn nói, nếu chị tỉnh rồi thì muốn hỏi xem, chuyện hôm nay chị muốn giải quyết cá nhân hay theo trình tự pháp luật? Họ còn nói rằng đã lấy lời khai của người gây tai nạn là Cảnh Hảo Hảo, vì đây không phải trường hợp lái xe khi say rượu nên chỉ cần bồi thường. Họ muốn cô suy nghĩ xem cần bồi thường bao nhiêu tiền để thỏa thuận với cô Cảnh.”
“Cô nói người gây tai nạn là ai cơ?” Kiều Ôn Noãn còn chưa nói Thẩm Lương Niên ngồi bên cạnh chợt ngẩng đầu lên hỏi.
“Cảnh Hảo Hảo”
“Hảo Hảo tông xe vào cô à?”
Vẻ mặt của Thẩm Lương Niên có chút khó coi, quay qua nhìn Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn gật đầu.
“Sao vô duyên vô cớ cô ấy lại tông vào cô được?” Thẩm Lương Niên nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Có phải cô tìm gặp Hảo Hảo không? Cô đã làm gì mà Hảo Hảo phải tông xe vào cô?”
“Em làm gì cơ? Lương Niên, giờ là em bị cô ta tông phải chứ đâu phải em tông vào người cô ta.”
Thẩm Lương Niên bỏ ngoài tai những lời của cô ta, đi thẳng tới chỗ y tá hỏi: “Ở đồn cảnh sát nào vậy?”
“Đồn cảnh sát trên đường Học Viện.”
Y tá dứt lời, Thẩm Lương Niên đã cầm áo khoác bước ra ngoài phòng bệnh.
“Lương Niên, anh đi đâu vậy?”
Kiều Ôn Noãn lập tức ngồi bật dậy, giật hết những kim tiêm trên tay mình định đuổi theo.
“Cô Kiều, cô chưa đi được.”
Y tá chặn cô ta ngay.
Kiều Ôn Noãn đẩy y tá ra, xông ra khỏi phòng, loạng choạng chạy theo, miệng nói không ngừng: “Lương Niên, anh đừng đi, đừng tìm cô ấy!”
Thế nhưng, Kiều Ôn Noãn vừa mới ra tới cửa, đột nhiên cong người ôm lấy bụng, khụy xuống thét to đầy đau đớn.
“Cô Kiều, cô Kiều…”
Y tá sốt sắng chạy tới, chưa kịp đỡ cô ta dậy đã thấy máu chảy đầm đìa từ quần ngủ của cô ta, nhanh chóng nhiễm đỏ cả bộ đồ.