Đọc truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh – Chương 281: Bất ngờ (1)
Editor: Nguyetmai
Từ khi Chu Nam gia nhập giới showbiz, cô ta đã mất tận sáu năm lăn lộn mới có được địa vị ngày hôm nay, vậy mà, Lương Thần chỉ cần vài phút gọi một cú điện thoại là từ nay về sau, cả giới showbiz sẽ cho cái tên Chu Nam vào danh sách đen.
Không ai dám hợp tác với cô ta nữa, nghiệp diễn của cô ta cũng chấm dứt từ đây.
Mười cái bạt tai gây tổn thương cho khuôn mặt và sự nghiệp của bản thân… Trong lòng Chu Nam chỉ thoáng do dự, thấy ngón tay đang chuẩn bị ấn vào màn hình điện thoại của Lương Thần, cô ta bật thốt: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Lương Thần ngừng tay, ung dung nhìn cô ta.
Chu Nam âm thầm nghiến răng, cuối cùng đưa tay lên, tự tát vào mặt mình.
Tự mình đánh mình còn nhục nhã hơn gấp trăm nghìn lần bị người khác đánh.
Đây chính là kết quả mà Lương Thần muốn.
Anh sẽ dùng mọi cách tệ hại hơn gấp trăm nghìn lần để đòi lại những nhục nhã mà người của anh phải chịu đựng! Anh muốn cho cả thế giới biết, không ai được phép đụng vào người phụ nữ của Lương Thần anh! Mỗi lần Chu Nam đưa tay lên, động tác đều vô cùng gian nan.
Cả trường quay lặng ngắt như tờ, thậm chí nghe rõ được tiếng gió ngày đông rét buốt.
Bên tai mọi người, vang vọng những tiếng bạt tai, lanh lảnh mà trống rỗng.
Tự tát xong mười cái, những vết ngón tay trên mặt Chu Nam vô cùng rõ ràng.
Nước mắt khiến khuôn mặt vốn được trang điểm kĩ càng của cô ta trở nên nhem nhuốc, trông vô cùng nhếch nhác.
Cảnh Hảo Hảo thấy cảnh này cũng có chút không đành lòng, nhưng Lương Thần lại bình chân như vại, nắm lấy tay Cảnh Hảo Hảo rồi dẫn cô đi luôn.
Đợi đến khi hình bóng của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo biến mất, người của đoàn làm phim mới bừng tỉnh.
Ai nấy đều rối rít nhìn Chu Nam nhưng không ai nói gì.
Hồi lâu sau, Chu Nam mới dần tỉnh táo trở lại, thấy bao người đang nhìn mình chằm chằm, cô ta cố nén nước mắt, hít thật sâu, rồi nhanh chóng lao khỏi phim trường.
*** Trở về xe, Cảnh Hảo Hảo không ngừng lén đánh giá Lương Thần đang chăm chú lái xe qua kính chiếu hậu.
Lúc không tức giận, khuôn mặt của người đàn ông này trông cứ như một bức tranh tinh tế tuyệt mỹ khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm.
Trên đường đi, trong lúc đợi đèn đỏ, Cảnh Hảo Hảo không nhịn được rút một tờ giấy ướt ra, nghiêng người sang, kéo vạt áo Lương Thần.
Lương Thần quay lại, thấy cô đang dựa sát vào mình thì ngây ra một chút, sau đó lại cảm giác được chút ẩm ướt trên mặt mình.
Hóa ra, Cảnh Hảo Hảo đang giúp anh lau mặt bằng giấy ướt.
Lòng Lương Thần chợt rung động, câu “Sao thế?” chuẩn bị ra tới miệng, giờ kẹt cứng trong cổ họng.
Hảo Hảo lau khắp mặt anh một lượt, Lương Thần thấy rất rõ trên giấy có vết bẩn, mới nhớ ra, chắc là lúc anh rửa chân cho cô đã bị bắn lên mặt.
Chỉ một động tác lau mặt nhỏ nhặt của cô thôi, tâm hồn Lương Thần đã bay bổng không kiềm chế được, ánh mắt anh cứ dính lấy cô không rời.
Cảnh Hảo Hảo vo tròn tờ giấy ướt, vứt vào thùng rác trong xe, thấy Lương Thần đang nhìn mình thì hơi cúi đầu, nhẹ giọng: “Cảm ơn anh!” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc bị anh ép buộc nhốt lại bên cạnh mình, Cảnh Hảo Hảo không hề tỏ ra sợ hãi hay buồn bực hoặc lo âu mà nói chuyện với anh.
Hơn nữa, giọng điệu của cô rất bình thản như thể hai người đang giao tiếp bình thường với nhau vậy.
Lương Thần thấy lòng mình dễ chịu không gì tả được, anh không cầm lòng được kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu và hôn cô thật sâu.