Đọc truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh – Chương 267: Chỗ dựa của cô là ai? (3)
Editor: Nguyetmai
Chu Nam, giới tính nữ, lớn hơn Cảnh Hảo Hảo bốn tuổi, vào Công ty giải trí TS cùng năm nhưng lại có bước khởi đầu hoàn toàn khác cô.
Tác phẩm đầu tay của Chu Nam là một bộ phim thần tượng, nhờ bộ phim này mà nổi tiếng khắp cả nước. Sau đó, cô ta lại đóng thêm ba tác phẩm liên tiếp thuộc các thể loại cổ trang, hiện đại, dân quốc, vươn lên trở thành một trong bốn tiểu hoa đán nổi tiếng trong nước, lọt vào hàng ngũ diễn viên thực lực. Chưa dừng lại ở đó, cô ta vẫn không ngừng dấn thân vào giới showbiz, năm ngoái, Chu Nam đã đạt giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho vai diễn trong một bộ phim điện ảnh.
Mấy năm nay, phim truyền hình ở Trung Quốc ngày càng thịnh hành, cát-xê càng ngày càng cao, rất nhiều ngôi sao lớn thuộc lĩnh vực điện ảnh kéo nhau quay về mảng phim truyền hình hòng kiếm thêm.
Chu Nam cũng không ngoại lệ, cô ta nhận vai nữ chính trong bộ phim lần này của Cảnh Hảo Hảo.
Đoàn phim chọn cô ta, thứ nhất là vì cô ta nổi tiếng, thứ hai là vì khoản đầu tư khổng lồ phía sau cô ta. Chính vì vậy, người của đoàn phim ai ai cũng cung phụng cô ta như bà trẻ, ngay cả đạo diễn cũng phải nể mặt.
Từ khi vào nghề đến nay, Chu Nam chưa từng bị ai cướp phim, dù có cướp thì cũng đều do cô ta cướp của người khác. Giờ đây, cấp trên đột nhiên ra lệnh, buộc cả đoàn phim phải sửa kịch bản thâu đêm, ngang nhiên cắt hết phân nửa cảnh quay của cô ta chuyển sang cho Cảnh Hảo Hảo.
Chu Nam khó nén căm hận, chiều hôm nhận được tin này, ném thẳng kịch bản rồi bỏ đi.
Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Cảnh Hảo Hảo đến phim trường.
Không biết có phải oan gia ngõ hẹp không mà ngay cảnh đầu tiên, cô và Chu Nam đã phải cùng diễn một cảnh tay đôi. Tuy vậy, mãi đến chín giờ rưỡi, cô ta vẫn chưa đến phim trường. Đạo diễn và nhân viên đoàn phim vô cùng sốt ruột, cuối cùng đành đổi cảnh của hai người họ thành cảnh của Cảnh Hảo Hảo và nam chính.
Mãi đến ba giờ chiều, Chu Nam mới khoan thai đến nơi, đợi cô ta trang điểm, thay đồ xong xuôi đã là năm giờ chiều.
Tuy Cảnh Hảo Hảo không nổi tiếng nhưng diễn xuất trước giờ vẫn luôn rất chắc tay, ngược lại, không biết có phải vì bị cô cướp mất phân nửa cảnh quay hay không, thái độ của Chu Nam có hơi qua loa, chỉ một cảnh quay nhỏ thôi mà NG* liên tục, khiến cô phải cùng cô ta quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần.
(*) NG: Not good. Ý nói cảnh quay hỏng.
Vật vã đến tám giờ rưỡi tối mà cảnh quay vẫn chưa đạt, đạo diễn đành phải tự mình góp ý với Chu Nam: “Bà cô của tôi ơi, đừng gây rối nữa mà, tất cả mọi người đều phải theo cô. Coi như tôi cầu xin cô đó, diễn nghiêm túc vào. Cô cứ như vậy nữa thì cả đêm nay chúng ta cũng không quay xong đâu.”
Cô ta lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo, cười khẩy, lườm mắt, không nói lời nào.
Đạo diễn lại khuyên lơn cô ta hồi lâu, mới bắt đầu cho quay lại.
Lần này, Chu Nam đã tập trung hơn, song vì liên tục đánh vật một cảnh quay với cô ta, Cảnh Hảo Hảo không tìm được cảm hứng ban nãy. Chính vì vậy, lần này, cảnh của cô ta được chấp nhận còn đạo diễn lại không hài lòng với cảnh của cô.
Đạo diễn đứng gần đó, mất kiên nhẫn hét lớn: “Quay lại, quay lại!”
Cô điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt rồi bắt đầu lại.
Cảnh tay đôi của cô và Chu Nam lần này cần một nụ cười khẩy. Ban đầu cô vốn nắm bắt rất tốt, nhưng vì cả buổi chiều phải cười đi cười lại không biết bao nhiêu lần, cơ mặt cô dần cứng đờ, dù lần này cô có tập trung đến đâu, nụ cười vẫn không đủ lạnh lùng.