Đọc truyện Em Là Bảo Bối Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ FULL – Chương 29: Ấp Tới!
Bên ngoài tuyết rơi ngày một nhiều, hành lang bệnh viện lại càng lạnh lẽo, ảm đạm đèn đỏ báo hiệu phẫu thuật vẫn đang sáng.
Bên ngoài người đàn ông trung niên nóng nảy túm lấy cổ áo con trai mình mà lôi kéo
-Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao lại thành ra như vậy? Trả lời đi tại sao?
Trương phu nhân luýnh quýnh lôi chồng mình lại can ngăn, bà biết lúc này ông rất đau lòng đứa con dâu đó từ sớm lão gia đã coi như đứa con gái út nhỏ bé mà cưng chiều, lại thêm một cháu trai trong bụng đùng một cái sét đánh ngang tai hay tin dữ này thử hỏi phải làm sao đây, bà cũng rất đau lòng nhưng lúc này bà hiểu được người đau lòng hơn ai hết chính là anh.
Bà nhìn con trai mình, một thân dính máu bị cha mình cầ cổ lôi kéo cũng không một phản ứng, đôi mắt đỏ ngầu vệt nước mắt còn chưa khô trên gương mặt đó, bà khuyên bảo lão gia, lúc này chính là lúc không nên nhắc tới chuyện đó nhất.
Phu nhân đỡ lấy lão gia ngồi xuống ghế, anh chống tay vào tường cố giấu đi những giọt nước mắt, đôi mắt cay xè đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, trong căn phòng lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng đó là vợ nhỏ của anh, cô vợ anh cưng chiều yêu thương hết mực lại đang nằm cô đơn trong đó, không có anh bên cạnh liệu cô có sợ không? Phẫu thuật có làm cô đau không?
Cuối cùng đèn báo hiệu cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài
-Bác sĩ vợ tôi sao rồi?
Vị bác sĩ tuổi đã trung niên chậm rãi bỏ khẩu trang, mắt cụp xuống thở dài một tiếng, giây phút đó anh đã muốn ngã quỵ nhưng không thể đây là lúc bản thân anh phải cứng rắn nhất, phu nhân nắm chặt tay lão gia như chuẩn bị đón nhận tin xấu nhất
-Bệnh nhân trước mắt đã ổn, tuy nhiên…
Anh trở lên sốt sắng, không thể đứng yên
-Tuy nhiên thế nào?
-Tuy nhiên đứa bé trong bụng không thể giữ, hơn nữa do đầu bị va đập mạnh dẫn đến rách chúng tôi đã xử lý và khâu, vết thương tương đối dài 10 mũi kim.
Não do va đập cũng có ảnh hưởng trường hợp xấu nhất có thể là mất trí nhớ tạm thời.
Mong gia đình đừng quá buồn!
Lão gia như mất thằng bằng ngồi phịch xuống ghế, đứa con ngoan này của ta sao lại tội nghiệp như vậy? Từ lúc sinh ra đến bây giờ đều không được hạnh phúc, còn cháu nội trong bụng cũng mất rồi, Trương gia bây giờ chính là một mảng xám mù mịt.
Phu nhân mắt đỏ hoe nhìn con trai mình quỳ gối trên sàn lạnh lẽo, nước mắt anh chảy dài trên má, ánh mắt mơ hồ nhoè đi phủ bởi một màn sương dày đặc, không biết đã từ bao lâu rồi hôm nay bà lại thấy con trai mình khóc.
Đứa con súng kề đầu, dao kề cổ không sợ này….Băng ca được đẩy ra, anh nhào tới nhìn cô đang nằm trên đó, trên thân gầy gò là bộ trang phục bệnh viện, gương mặt xanh xao trắng bệch, đầu quấn một lớp băng trắng, nước mắt nóng hổi của anh càng lũ lượt trượt ra khỏi hốc mắt, tất cả là tại anh, do anh mới xảy ra chuyện này, nếu có thế anh ước rằng mình có thể đổi vị trí cho cô, bao nhiêu đau đớn tấm thân nhỏ bé, gầy gò kia phải chịu cứ dồn hết lên cơ thể anh.
Bên ngoài tuyết rơi phủ lên những cây thông Noel được trang trí rực rỡ ánh đèn, đường phố các cửa tiệm đều trang hoàng lung linh, lấp lánh những bản nhạc Giáng sinh vui nhộn ồn ào khắp nơi nhưng nơi này, bệnh viện chốn lạnh lẽo này trong lòng anh như một cục đá lớn đè nặng, trái tim anh giống như bị lớp tuyết dày ngoài kia bao phủ lạnh giá, đông cứng, ngỡ tưởng rằng mùa Giáng sinh năm nay hai người sẽ cùng nắm tay nhau dạo phố, ăn những món mà cô thích sau đó cùng nhau tới trung tâm thương mại mua quần áo sơ sinh cho Choco….cùng làm những việc như bao vợ chồng khác hẹn hò.
Nhưng không thể rồi!
Phòng bệnh cũng đã được anh cẩn thận trang trí theo phong cách noel, tuy không hoành tráng rực rỡ nhưng vô cùng xinh đẹp ấm áp, anh mong muốn rằng khi cô tỉnh dậy có thể thấy không khí thoải mái, dễ chịu mà phấn chấn hơn.
Đã 3 ngày trôi qua rồi, cô vẫn ngủ như vậy, hàng mi cong vút nhắm chặt như công chúa say giấc ngủ chỉ khác rằng gương mặt công chúa nào lại xanh xao như thế chứ? Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô áp lên má mình, dùng hơi ấm thổi vào bàn tay nhỏ đó, anh cũng đưa một bàn tay còn lại đặt lên bụng cô
-Choco của ba, xin lỗi con.
Tại ba, vì ba mà khiến mẹ con con ra nông nỗi này, ba biết con không thể tha thứ cho ba vậy nên ba chỉ xin con, kiếp sau nếu có thể con hãy quay lại một lần nữa làm con của ba mẹ.
Ba mẹ yêu con rất nhiều, tất cả mọi người đang chờ đợi con, chờ con đến với thế giới xinh đẹp này.
Con yêu, mẹ có đang mơ thấy con không? Nếu con xuất hiện trong giấc mơ của mẹ, làm ơn giúp ba kêu mẹ dậy ngủ như vậy là đủ rồi, mẹ tỉnh lại ba hứa sẽ chuộc lỗi bù đắp cho mẹ và cả con nữa.
Chúng ta đều là đàn ông với nhau, đàn ông nói lời giữ lời, con hứa trở lại làm con ba mẹ, ba hứa sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ mẹ và con!
Trương Ngạn mỉm cười, dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay cô, bỗng anh cảm nhận ngón tay cô đang chuyển động, anh vui mừng bật dậy bấm liên tục vào nút đỏ trên tường.
Tỉnh dậy rồi, em thật sự tỉnh dậy rồi! Cảm ơn con Choco ba biết là con nghe thấy ba mà! Cảm ơn con! Lam Linh cảm nhận được cơn đàu truyền đi khắp thân thể mình, cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn người đàn ông nắm tay mình mừng rõ đến chảy nước mắt trong đầu hiện lên cả ngàn dấu hỏi, dùng giọng nói yếu ớt hỏi anh
-Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?
Trương Ngạn sửng sốt, lẽ nào lẽ nào….cô mất trí nhớ tạm thời như lời bác sĩ nói rồi? Ánh mắt của anh ánh lên tia đau lòng, anh chăm chú nhìn cô, vợ của mình thật sự quên mình rồi.
Nhưng không sao, sẽ ổn cả thôi miễn là cô tỉnh lại, mọi chuyện có thể từ từ nói cho cô nghe, từ từ nhớ lại.
Anh giữ lấy khuôn mặt hốc hác của cô, đặt nhẹ lên mộ cô một nụ hôn khiến cô cau mày
-Em thật sự quên rồi.
Haizzz giới thiệu một chút, anh là Trương Ngạn cũng chính là chồng của em, em là Lục Lam Linh vợ của anh.
Trước mắt em hiểu như vậy đã, bác sĩ vào rồi em ngoan ngoãn để họ kiểm tra một chút!
Anh nhìn cô, cả mặt cô đều là dấu hỏi chấm, thật ra cô tạm thời mất đi trí nhớ cũng không phải chuyện gì quá tệ, có thể từ từ nhớ lại trước mắt cô có thể quên đi những chuyện đau lòng, cuộc đời như một tờ giấy trắng như vậy cũng tốt, vô lo vô nghĩ sẽ hạnh phúc hơn…bây giờ anh chỉ cần yêu cô hết mực, cưng chiều cô mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên