Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh! – Chương 5Quyển 1 –

Khi tôi cùng Lương Văn Thông đi tới phòng ăn, thì mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình cả rồi, chỉ còn đúng hai cái ghế để cạnh nhau dành cho chúng tôi. Tôi kéo cái ghế ra, để một khoảng trống đủ lớn để anh ta có thể dễ dàng chống nạng đến gần bàn ăn, nhìn anh ta cẩn thận ngồi xuống xong, đem cái nạng để dưới đất, tôi mới kéo ghế ra ngồi xuống ngay bên cạnh anh ta.

“Sao hả, chàng trai trẻ, chú thấy hai đứa nói chuyện có vẻ rất hợp ý đấy nhé.” Ba tôi cười nói.

“So với Joyce, thì cháu cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi.” Lương Văn Thông mỉm cười nói với mọi người.

“Nhưng dì thấy cháu vẫn còn rất trẻ mà, xem chừng cháu cũng không lớn hơn bảo bối nhà dì bao nhiêu tuổi đâu.” Mẹ ở bên cạnh nói.

“Cháu cũng hơi lớn rồi ạ, tính ra thì hơn Joyce những mười tuổi đó dì.” Lương Văn Thông nói.

“Ồ, cháu lớn dữ vậy sao? Dì thật sự không tin được đấy.” Mẹ tôi kinh ngạc nói.

“Văn Thông năm nay ba mươi ba tuổi rồi ạ, chú ấy nhỏ hơn cháu bảy tuổi.” Lương Văn Trí lễ phép nói.

“Chú vẫn không thể tin nổi thật đấy, chú nhìn cháu mà cứ tưởng cùng lắm thì lớn hơn bảo bối nhà chú vài tuổi thôi ấy chứ!” Ba tôi cũng có vẻ không tin nói.

“Nói vậy có phải là con trông già quá đúng không?” Đến lượt tôi nhỏ giọng nói.

“Làm gì có chứ, cô mới chính là người trẻ nhất ở đây đấy. Cô vẫn còn la một em gái bé nhỏ mà thôi.” Lương Văn Thông vỗ vỗ vào sau lưng tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Mọi người đều cười xòa lên, còn tôi miệng thì cười nhưng mặt lại méo xệch.

“Mấy đứa đều là thanh niên so với ông già này đây.” Ba tôi sảng lãng nói. (năm nay ba tôi cũng đã 71 tuổi rồi.)

“Mọi người đừng mải lo nói chuyện nữa, mau ăn cơm đi, ăn đi mấy đứa.” Mẹ tôi ở một bên chọt chọt ba tôi.

“Đúng rồi, xem ông lão tôi này, cứ hễ gặp đúng người là cứ muốn nói mãi không ngừng, những người trẻ tuổi các cháu mau mau ăn cơm đi nào.” Ba nói.

Khi tôi và Lương Văn Thông cầm đũa lên, mọi người ai cũng bật cười, bởi vì cả hai chúng tôi đều dùng đũa bằng tay trái.

“Hai đứa tụi con ăn cơm mà cũng giống nhau thế.” Mẹ tôi cười nói.


Tôi nhìn Lương Văn Thông, anh cũng nhìn tôi, cả hai cùng mỉm cười với nhau.

“Con gái, hôm nay con được gặp đàn anh của con, con có vui không? Hơn nữa cậu ấy còn hết sức ưu tú như vậy. Ba vừa nghe Văn Trí nói em trai cậu ấy về Hongkong, thì ba lập tức muốn cho hai đứa gặp nhau một lần.” Ba tôi lại rôm rả nói.

“Dạ, con rất vui, nhưng mà ba, thật ra chúng con đã gặp nhau trước đó rồi.” Tôi ra vẻ bí mật nói, nói xong tôi liếc nhìn sang Lương Văn Thông, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi.

“Ủa, tụi con gặp nhau khi nào thế, chẳng phải con nói khi ở Mỹ chưa từng gặp Văn Thông ư?” Mẹ tôi tò mò hỏi.

“Đúng là khi ở Mỹ con chưa từng gặp được anh ấy, nhưng trên đường từ Mỹ trở về thì con có gặp anh ấy, anh ấy còn ngồi ngay bên cạnh con.” Tôi kể lại câu chuyện trên máy bay cho mọi người nghe, nhưng lược bỏ việc tôi dùng tay người ta làm gối ôm ngủ ngon lành.

Mẹ tôi như đang nhớ lại điều gì đó, sau đó chợt ồ lên, “A, mẹ nhớ ra rồi, bảo bối, cậu ta là người mà khi ở sân bay con cứ nhìn hoài đó phải không?”

Mặt tôi bỗng dung nóng lên, tôi gật đầu một cái.

“Chúng cháu không chỉ gặp nhau ở sân bay, mà tuần trước chúng cháu còn gặp nhau ở một nhà hàng gần công ty cháu làm nữa ạ. Cháu với cô ấy còn trao đổi số điện thoại với nhau, vừa chiều hôm nay cháu có gọi cho Joyce, hẹn cô ấy ngày mai dẫn cháu đi ăn ạ.” Lương Văn Thông thành thật tường thuật lại diễn biến câu chuyện xảy ra giữa hai người cho mọi người hiểu.

“Ha ha, hai đứa đúng là có duyên phận thật, xem ra sự sắp xếp hôm nay của chú đã thành công cốc mất rồi. Có phải mình đã làm chuyện dư thừa hay không nhỉ?” Ba tôi nói đùa.

“Không đâu, gặp nhau như thế này mới giải trừ được mối lo lắng của cháu ấy ạ. Cháu rất sợ Joyce hiểu lầm tưởng cháu có ý đồ xấu với cô ấy. Nếu không có buổi gặp mặt ngày hôm nay cháu thật sự không biết nên làm sao nói sự thật cho cô ấy biết, thật ra là cháu đã sớm biết cô ấy từ trước rồi.” Lương Văn Thông cười nói.

Lời anh ta kể khiến ai cũng phì cười, cả tôi cũng cười theo.

Chúng tôi cùng nhau ăn một bữa tối rất ấm cúng, ăn xong bữa tối mọi người đều trở lại phòng khách nói chuyện phiếm. Lần này Lương Văn Thông không ngồi ở ghế sofa lúc nãy, mà tìm một cái ghế có cao hơn từ từ ngồi xuống, đem nạng đặt ở ngay cạnh chân anh ta. Lúc giương mắt lên thấy tôi đang nhìn anh ta, anh ta liền mỉm cười với tôi.

Tôi ngượng ngùng dời ánh mắt đi, tôi thật sự có vấn đề rồi, cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, đúng là xấu hổ chết đi được.

“Văn Thông, cháu có thường xuyên về Hongkong không?” Ba tôi hỏi.

“Dạ không, lúc cháu tốt nghiệp trung học thì có cùng gia đình về đây một lần, lần này là lần thứ hai, đa số thời gian còn lại cháu đều ở Mỹ.”


“Vậy cháu có muốn bảo bối nhà chú đưa cháu đi tham quan đâu đó cho biết không, và giới thiệu cháu một số món ngon nào đó chẳng hạn.” Ba tôi nói tiếp.

“Đúng rồi, về điểm này thì nhất định phải để Joyce dẫn cháu đi, con gái của dì biết rất nhiều chỗ nào có đồ ăn ngon lắm đấy.” Mẹ tôi nói.

“Ba mẹ nói như thế, làm như con chỉ biết có ăn không vậy.” Tôi bắt đầu giận dỗi.

“Đâu có, tôi mới là người mê ăn này, nếu là ở Mỹ, tôi nhất định sẽ dẫn cô đi ăn thật nhiều món ngon, mỗi khi tôi đi tới đâu, việc đầu tiên tôi quan tâm chính là xem ở đó có món gì ngon không. Sau đó sẽ lập tức đến đó thưởng thức cho biết.” Lương Văn Thông đang xoa dịu sự giận dỗi của tôi.

“Ngày mai hai đứa có hẹn rồi sao?” Chị dâu Lương Văn Thông hỏi.

“Tụi em còn chưa thống nhất thời gian và địa điểm thì đã bị mẹ gọi đi thay đồ để tiếp khách rồi, nói là muốn em ra mắt bạn của ba.” Tôi tiếp tục trách móc.

“Ái chà, hóa ra là do ba làm cản trở cuộc hẹn của tụi con sao?” Ba tôi cười cười.

“Không đâu ạ, chú đã tạo điều kiện để tụi cháu gặp nhau trước đấy chứ.” Lương Văn Thông cười nói.

“Bảo bối, con nghĩ ra chỗ để đi chưa?” Mẹ tôi hỏi.

“Vẫn chưa nghĩ ra ạ, anh Văn Trí, nhà anh rất gần nhà em hả?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, chính là ngôi nhà ở hướng xéo đối diện đó.” Lương Văn Trí đáp.

“Vậy chiều nay em lái xe đến nhà anh đón Thomas là được rồi. Anh muốn đi mấy giờ?” Tôi hỏi Lương Văn Thông.

“Mấy giờ cũng được, trước khi cô ra khỏi nhà thì gọi cho tôi, tôi ra cửa chờ cô.” Lương Văn Thông nhìn tôi nói.

“Cứ quyết định như vậy đi, chiều nay bốn giờ tôi qua nhà anh, nếu đi sớm quá tôi sợ khi đó trời vẫn còn rất nóng. Đến chừng ấy tôi sẽ nói cho anh biết sẽ đi đâu, được không?”


“Được, quyết định vậy đi.” Lương Văn Thông gật đầu đồng ý.

Thế là vấn đề của chúng tôi đã được giải quyết xong.

“Văn Trí này, vợ chồng hai cháu tính chừng nào quay lại Mỹ vậy?” Ba tôi hỏi.

“Cháu ở đây một tháng giúp Văn Thông làm quen với công việc, hiện cũng gần như hoàn tất, đồ đạc của cháu cũng đã thu xếp xong xuôi rồi, vì còn phải lo chuyện nhà trẻ cho thằng nhóc, nên tuần sau tụi cháu sẽ quay lại Mỹ.” Văn Trí nói.

“Nhanh vậy sao, chú thật sự không nỡ để hai đứa đi chút nào.” Ba tôi chán nản nói.

“Cháu cũng rất muốn ở lại đây với chú và dì nhiều hơn, chú và dì đối đãi với tụi cháu như con cháu trong gia đình vậy, khiến tụi cháu cảm thấy như tìm lại được thân tình ấm áp của bậc ba mẹ.” Giọng Văn Trí hơi nghèn nghẹn.

“Đây là việc chú nên làm mà, cháu còn trẻ như vậy đã phải chống đỡ cả một công ty lớn như thế quả thật vất vả cho cháu rồi. Hơn nữa còn gầy dựng thành công thế này. Thật không dễ dàng gì.” Ba tôi bùi ngùi nói.

“Đối với người đã mất cha mẹ như chúng cháu, nhưng lại được chú và dì quan tâm như thế, cháu thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.” Lương Văn Trí xúc động tiếp lời.

“Haizz, mọi chuyện đều đã qua, đừng nhắc lại làm gì, vậy lần này cháu đi rồi bao lâu mới quay về?” Mẹ tôi đổi chủ đề.

(Tôi ngồi ở bên cạnh mơ hồ không hiểu gì hết, bởi vì tôi thật sự không biết chút về về tình trạng của nhà họ Lương.)

“Vì tụi cháu quyết định để thằng nhóc thích nghi với hoàn cảnh bên đó, hơn nữa nó còn nhỏ, nên Mẫn Di và cháu đành phải dành nhiều thời gian ở cạnh chăm sóc nó. Văn Thông vì thông cảm cho tụi cháu mà chú ấy đã chủ động yêu cầu chuyển về bên này, để cháu được ở lại Mỹ lo cho gia đình.” Lương Văn Trí cảm kích nhìn em trai mình.

“Em còn độc thân, sống ở đâu cũng được. Không cần cảm kích em.” Lương Văn Thông cười cười với anh trai.

“Thomas, thật ra anh vẫn còn chút hơi lo cho em, vì phương tiện ở Hongkong bất tiện hơn nhiều so với ở Mỹ, có nhiều nơi buộc em phải thường xuyên dùng nạng.”

“Không sao đâu, em đâu có yếu đuối như anh nói vậy chứ, thời gian qua anh không có ở bên cạnh nên anh không biết, mấy năm nay bác sĩ đã yêu cầu em phải dùng nạng để đi bộ nhiều hơn, ít dùng xe lăn lại, phải rèn luyện đi đứng nhiều một chút, ở đây vừa đúng phù hợp với yêu cầu của bác sĩ.” Lương Văn Thông ngắt lời anh trai đang nói.

“Văn Trí, cháu không cần phải lo lắng, mọi người trong nhà đều mong Văn Thông cũng sẽ giống như cháu, cứ xem nơi đây là nhà của mình. Chú và dì lúc nào cũng hoan nghênh tụi cháu.” Ba tôi nhiệt tình nói, mẹ tôi ở cạnh cũng vui vẻ gật đầu bày tỏ tán thành.

“Phải đó, Văn Thông, em có thời gian thì hãy đến nhà thăm chú nhé, hai người có thể cùng chơi đánh cờ, môn cờ tướng của chú có thể nói là thiên hạ vô địch đấy, anh thua suốt cho chú ấy đấy.” Lương Văn Trí nói với Lương Văn Thông.

“Anh còn thua suốt vậy em thì sao đây?”

“Đừng nghe anh cháu nói linh tinh, anh trai cháu cố tình muốn nhường ông già này thôi.” Ba tôi cười ha ha.


“Dạ, một ngày nào đó, nhất định cháu sẽ thỉnh giáo chú.” Văn Thông gật đầu đồng ý.

Bầu không khí sôi nổi rôm rả, thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh.

“Cũng muộn rồi, tụi cháu nên về rồi, vì còn phải sang nhà ông ngoại đón Bính Bính về nữa ạ.” Văn Trí nhìn đồng hồ đeo tay, vừa nói xong cũng chuẩn bị đứng dậy.

“Thật không nỡ để mấy đứa đi.” Ba tôi thở dài nói.

(Có lẽ vì ba tôi đã lớn tuổi rồi, lần này trở về, tôi phát hiện ông càng ngày càng thích náo nhiệt.)

“Trước khi hai đứa về lại Mỹ, nhất định phải đến nhà chú và dì ăn một bữa cơm nữa đấy, nhớ dẫn theo thẳng nhỏ luôn nhá.” Mẹ nói.

“Dạ, được ạ.” Lương Văn Trí dứt khoát trả lời.

Lương Văn Thông cũng chống nạng từ từ đứng lên. Đi theo anh trai mình ra cửa. Tôi vội vàng cầm cái ghế nhỏ mà tôi mới mua để bên cạnh kệ giày, chờ anh ta đi tới liền kéo anh ta lại nói: “Anh ngồi ở đây đổi giày đi.”

Anh ta nhìn tôi thật lâu, môi khẽ nở nụ cười, “Cảm ơn.” Giọng không lớn lắm, nhưng khiến lòng tôi có chút gì đó ấm áp thật khó diễn tả bằng lời.

Anh ta một tay chống gậy, một tay vịn tường, từ từ ngồi xuống, tự mình cố gắng mang giày vào.

Tôi đứng cạnh anh ta nói: “Vậy chiều nay trước khi đi, tôi sẽ điện thoại cho anh nhé.”

“Được, tôi chờ điện thoại của cô.”

“Có cần Joyce lái xe đưa mọi người về không?” Mẹ tôi hỏi. (xem ra mẹ tôi cảm thấy Lương Văn Thông đi đường có vẻ bất tiện)

“Không cần đâu dì, nhà tụi cháu cũng gần đây mà.” Lương Văn Thông vội trả lời.

Cứ như vậy, chúng tôi nhìn ba người họ từ từ đi về phía căn nhà đối diện bên kia, thỉnh thoảnh Lương Văn Trí còn quay sang dìu đỡ em trai mình.

Đóng cửa lại, tôi nghe mẹ tiếc thương nói;”Thanh niên tốt như thế mà lại…Ông trời thật bất công, khiến cậu ấy phải đi đứng khổ sở như vậy.”

Nghe xong lời mẹ nói, chẳng hiểu tại sao nước mắt tôi lại chảy ra….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.