Đọc truyện Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh! – Chương 45: Quyển 1 –
“Em là thiên thần trong sinh mệnh của anh sao?”
Ôm sự nghi ngờ này, tiếp tục nhìn thư Văn Thông để lại cho tôi.
“Bảo bối, xin em ngàn vạn lần không cần vì anh mà tự trách tự cho mình thêm gánh nặng, biết tại sao anh lại vội vã muốn kết hôn với em không, bởi vì anh rất sợ khi em biết sự thật rồi vì tự trách mà trốn tránh anh. Anh tiếp nhận chuyện này không nổi.”
“Nhưng chuyện này vẫn xảy ra, bảo bối, sao em có thể chạy trốn vào ngày kết hôn của chúng ta chứ, anh phải đi đâu tìm em đây? . . .”
Thư chỉ viết tới đây, tôi có thể cảm giác được lúc Văn Thông viết thư này rất kích động, bởi vì lúc anh viết nhất định rất dùng sức, lúc tới câu cuối cùng, tờ giấy sắp bị anh đâm thủng.
Lật tờ tiếp theo, là bản quyền của Văn Thông, mèo mập lại xuất hiện.
Trên hình vẽ là phương thức đi lại đặc biệt của hai chúng tôi khi ở Bắc Kinh, một tay của con mèo đực khoác lên vai của con mèo cái, tay còn lại thì chống nạng, nhìn hình vẽ này tôi thực sự muốn té xỉu, không biết nên khóc hay cười, thật bế tắc mà.
Tiếp theo còn có hai con mèo đang ăn cơm, con mèo cái đút cho con mèo đực, con mèo đực ngây ngô xấu hổ đến mức đổ mồ hôi. . . .
Nhìn đến đây tôi không nhịn được nữa liền cười ha ha. Tôi nhớ lại những chuyện vui vẻ lúc chúng tôi ở Bắc Kinh.
Tờ cuối cùng vẽ hai con mèo mập đáng yêu ngồi dưới Vạn Lý Trường Thành, nắm tay, đầu tựa vào nhau, Văn Thông viết một câu ở phía trên.
“Bảo bối, để Vạn Lý Trường Thành làm chứng cho tình yêu của chúng ta đi.”
Vừa định để xấp giấy xuống, chợt phát hiện còn có một tờ chưa xem, trên đó viết,
“Bảo bối, anh ngồi trong phòng của em, máy vi tính của em chưa tắt, anh vừa đụng vào Blog liền hiện lên, sau đó vang lên một bài hát nghe rất êm tai, anh nghe thật kỹ rất nhiều lần, lời bài hát chính là lời anh muốn nói.
I love you – anh yêu em
Say we’re to¬geth¬er ba¬by – hãy nói chúng ta ở cùng nhau baby
You and me – em và anh
I can on¬ly give my life – anh có thể dành cuộc sống của anh
And show you all I am – và bày ra mọi thứ của anh cho em
In the breath I breathe – trong hơi thở anh đang thở
I will promise you my heart – anh sẽ dành trái tim của anh cho em
And give you all you need – và cho em mọi thứ em cần
If it takes some time – nếu phải mất một thời gian
If you tell me you don’t need me any¬more – nếu em nói với anh em không cần anh nữa
That our love won’t last for¬ev¬er – vậy tình yêu của chúng ta sẽ không kéo dài mãi mãi
I will ask you for a chance to try again – anh sẽ hỏi em có cho một cơ hội để thử lại
To make our love a lit¬tle bet¬ter – để tình yêu của chúng ta được bền vững hơn
I love you – anh yêu em
Say we’re to¬geth¬er, ba¬by – hãy nói chúng ta ở cùng nhau, baby
Say we’re to¬geth¬er, who – hãy nói chúng ta ở cùng nhau
I need you – anh cần em
I need you for¬ev¬er ba¬by – anh mãi mãi cần em baby
You and me – em và anh
Say you hard¬ly know – hãy nói em khó có thể biết
Ex¬act¬ly who I am – chính xác anh là ai
So hard to un¬der¬stand – vì vậy rất khó hiểu
I knew right from the start – anh biết từ khi bắt đầu
The way I felt in¬side – con đường mà anh cảm thấy
If you read my mind – nếu em đọc được ý nghĩ của anh
Nhìn đến đây, nước mắt của tôi đã chảy ròng ròng, vang vọng lại ở bên tai
I need you – anh cần em
I need you for¬ev¬er ba¬by – anh mãi mãi cần em baby
You and me – em và anh
Đây chẳng phải là điều tôi luôn ước muốn sao? Thật ra tôi yêu Văn Thông vẫn luôn ở trong sự sùng bái, nhớ lại lúc chúng tôi ở chung, hình như tôi chưa từng nghiêm túc nói với anh một câu “Em yêu anh.”
Lúc tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, Văn Thông nói thẳng ra với tôi. “Anh yêu em”, nhưng tôi vẫn không nói ra ba chữ này.
Tôi cầm xấp giấy có chữ viết, hình vẽ và lời bài hát của Văn Thông để lại cho tôi, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tôi chợt cảm thấy có vài lời tôi muốn nói với Văn Thông, với lại phải nói ngay bây giờ.
Cầm di động lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một giờ sáng, sao gọi cho anh đây? không được, bây giờ không nói, hôm nay tôi chắc chắn không ngủ được, làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, tôi liền gửi tin nhắn.
“Em chỉ muốn nói với anh, thật sự phải nói với anh, em yêu anh.”
Quản anh có tắt máy hay không, tôi ấn nút gửi đi, sau đó đi vào toilet.
Lại đi tới giường nằm xuống, nhìn di động bên gối, cầm lên nhìn, tôi cũng không kỳ vọng nó có phản ứng gì, đúng lúc này tôi ngây ngẩn cả người vì tôi nhìn thấy có tin nhắn mới, nhìn thời gian là năm phút sau khi tôi gửi tin nhắn, chính xác là chưa đến năm phút đồng hồ, là tin nhắn của Văn Thông.
Trong lòng tôi thấp thỏm lo lắng, tay run run ấn nút mở tin nhắn.
“Anh cũng yêu em, mà còn vô cùng yêu em.”
Đơn giản mười chữ nhưng lại mạnh mẽ đụng vào lòng của tôi, đánh tan những vướng mắc trong lòng tôi, bây giờ tôi hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh. . . .
Nước mắt của tôi lại rơi, mang theo quá nhiều sự hối hận, nếu hôm trước tôi không chạy trốn, bây giờ tôi hẳn là ở bên cạnh anh đúng không? Nhưng bây giờ thì sao? Đều do mình không hiểu chuyện, lại làm Văn Thông phải vào bệnh viện.
Nghĩ tới đây, tôi thật sự muốn cho mình một cái tát, cái gì gọi là đang ở trong phúc mà không biết phúc, đây không phải là tôi sao?
Lúc tôi đang hối hận tđột nhiên nhớ tới bây giờ đã mấy giờ rồi, sao anh còn chưa ngủ mà vẫn nhắn tin lại cho tôi, vội vàng gửi tin nhắn vặn hỏi anh.
“Tại sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ? Như vậy không ngoan!!!” Cho anh ba dấu chấm than thật to và biểu tượng vẻ mặt tức giận, không cho anh một vẻ mặt vui nào, mặc dù vậy nhưng anh vẫn nói dễ nghe với tôi.
Mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh, tôi nghĩ anh chưa ngủ cũng không dám nhắn tin lại cho tôi, vì biểu tượng vẻ mặt đó của tôi đã tức giận đến mức đỏ lên, nhất định có thể hù dọa anh.
Lúc tôi đang hả hê, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này không phải là tiếng chuông thông báo tin nhắn, mà là tiếng chuông điện thoại.
Cầm lên không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, chưa đợi anh nói chuyện thì miệng của tôi đã bắt đầu bắn phá rồi.
“Ngài Lương Văn Thông, anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Tại sao còn chưa ngủ? Anh một chút cũng không yêu quý thân thể của mình.”
Phía bên kia im lặng một hồi, tôi chờ một lúc lại càng mất hứng, nói tiếp.
“Sao gọi tới mà không lên tiếng?”
“Bảo bối, đừng giận, là anh.” Giọng nói dịu dàng của Văn Thông.
“Em biết là anh.”
“Là anh không tốt, không ngủ sớm, nhưng anh thật sự không thích không khí ở bệnh viện, với lại anh rất nhớ em, làm sao cũng không ngủ được .”
Tôi nghe anh nói xong cũng không biết nên nói cái gì.
“Bảo bối, em vẫn còn nghe chứ?”
“Ừ, em đang nghe.” Dừng lại một chút tôi lại nói tiếp:
“Em cũng rất nhớ anh, thật sự rất nhớ. Đều là lỗi của em, để anh ở lại bệnh viện một mình.” Nói xong, giọng nói của tôi lại nghẹn ngào.
“Bảo bối, đừng khóc, em khóc anh không thể ngẩn người ở đây được nữa, ngoan.” Văn Thông nhỏ giọng dỗ dành tôi.
“Anh đọc xong tin nhắn cảm thấy rất vui, bây giờ chúng ta ai cũng không cần suy đoán lung tung nữa, đều nhanh chóng đi ngủ, được không?” Văn Thông dịu dàng nói tiếp.
Tôi tưởng tượng ra bộ dáng nói chuyện của anh, mỉm cười hạnh phúc.
Bây giờ chuyện tôi phải làm là không khóc nữa, vì tôi biết nếu khóc nữa thì kết quả sẽ là Văn Thông lén rời khỏi bệnh viện chạy đến đây, thắt lưng bị thương của anh sao có thể chịu được hành hạ như vậy, nói vậy tôi lại thêm một tội nữa rồi.
Càng nghĩ lại càng sợ, tôi vội vàng lớn tiếng nói vào điện thoại:
“Em biết rồi, yên tâm, em không khóc nữa, em cảnh cáo anh ngàn vạn lần không được lén rời khỏi bệnh viện đó.” Giọng nói của tôi tràn đầy sự uy hiếp.
“Ừ, vậy chúng ta đi ngủ đi. Bảo bối. Hôn một cái.” Tôi nghe thấy tiếng hôn nhẹ của Văn Thông, thật dễ nghe, tôi vui vẻ cười nói:
“Nhận được rồi, Tinh Tinh thật ngoan.”
“Tại sao chỉ có anh hôn em, tại sao em không hôn anh chứ.” Bộ dáng của Văn Thông giống như người bạn nhỏ đang oán trách vậy.
“Được rồi, em hôn anh một cái.” Tôi hôn một cái vào điện thoại.
Dường như không có bao nhiêu vừa lòng. Văn Thông vẫn tiếp tục oán trách.
“Được rồi, ngài Lương Văn Thông, nếu không để em ngủ thì ngày mai em cũng không dậy sớm được để tới bệnh viện đón anh, nếu không anh ở lại bệnh viện mấy ngày nữa đi, được không?”
“Không được, em tha cho anh đi, bảo bối, anh lập tức đi ngủ, ngày mai em nhất định phải tới sớm đón anh.” Tôi có thể nghe ra anh đang nóng vội.
“Được rồi, em nói giỡn với anh thôi, như vậy mà anh đã không hiểu rồi, cũng không biết anh làm người tinh anh ra sao nữa.”
“Anh sớm đã cảm thấy ở trước mặt em anh là một người ngu.”
“Ha ha, anh là người ngu vậy mọi người đều khác hết rồi. Không nói với anh nữa, ngủ.” Nói xong tôi liền cúp điện thoại, vì tôi biết nếu để chúng tôi nói chuyện tiếp, nhất định sẽ nói đến lúc mặt trời mọc .
Trong hai ngày này, hôm nay là lần duy nhất tôi mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.