Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 87: Tàn Kịch


Đọc truyện Em Là Ánh Nắng Đời Anh FULL – Chương 87: Tàn Kịch


Sau khi nói dối mẹ Kiến muốn ra ngoài mua ít đồ, Vu Yên Nhi theo địa chỉ Hải Lý gửi nhanh chóng đến đó ngay lập tức.

Suốt đoạn đường đi trong người cô vô cùng nóng ruột, chỉ cần lần này có được bằng chứng Lý Nhược với đám người Dư An Ny là cùng một loại người, sau này cô chẳng phải tốn công cùng cô ta diễn kịch ai đáng thương hơn ai trước mặt Kiến Nhất, đồng thời với đó là vạch mặt cô ta trước học sinh toàn trường.
Nghĩ về Kiến Nhất, Vu Yên Nhi lại căng thẳng không yên, sau lần ẩu đả xảy ra tại gara cũ, cô đã sợ đến mức không dám nghĩ đến chuyện động thủ, lần này trực tiếp đối đầu, e là sẽ xảy ra xô xát ít nhiều.
Sau một hồi lưỡng lự, Vu Yên Nhi quyết định gửi cho Kiến Nhất một tin nhắn báo cáo trước khi hành động, nêu rõ lý do cụ thể và địa điểm, nếu chẳng may thật sự xảy ra chuyện thì biết đâu cũng nhận được sự khoan hồng từ anh.
Tại đầu một ngõ hẻm, trời dần chuyển tối khiến khung cảnh càng âm u, ngay khi đến nơi Vu Yên Nhi có chút giật mình khi phát hiện Hải Lý đang ở cùng Triết Dương, cũng chẳng rõ vì sao hai người này càng ngày càng dính nhau như hình như bóng giống cô và Kiến Nhất.
Hải Lý và Triết Dương đứng nấp ở đầu ngõ, nhìn thấy Vu Yên Nhi liền thuật lại đầu đuôi câu chuyện, ban nãy họ bắt gặp Lý Nhược đi cùng đám người Dư An Ny nhưng trông cô ta có vẻ đang bị khống chế, chuyện này có thể do lần trước Lý Nhược phũ bỏ mọi tội lỗi khiến bọn họ ghim thù, nay có cơ hội liền muốn ra tay để trả thù.

Cả ba cẩn thận đi vào ngõ hẻm, sâu tít bên trong khoảng chín trăm mét là đường cụt bị một bức tường cao chắn lại.

Dưới ánh đèn cũ kỹ, Lý Nhược bị Dư An Ny và hai nam sinh lớp bên lần trước vây lấy, dáng vẻ Lý Nhược quả thật đang bị đám người kia bắt nạt.
Vu Yên Nhi cùng Hải Lý và Triết Dương nấp sau một dãy thùng lớn theo dõi tình hình, khoảng cách đối với đám người kia vừa đủ nghe thấy giọng nói của bọn họ.

Hải Lý lấy điện thoại quay phim lại làm bằng chứng, nhất định phải giúp được Vu Yên Nhi lật bộ mặt thật của Lý Nhược.
Dư An Ny kể từ khi Lý Nhược thoát tội khi bị thầy cô tra hỏi đến đã vô cùng phẫn nộ, đều cùng một giuộc có ăn có chia, lúc bị bắt lại dùng vẻ ngoài ngoan ngoãn đổi trắng thành đen.

Sớm không vừa mắt nhưng đến tận hôm nay mới có thể bắt gặp Lý Nhược một mình đi trên đường, Dư An Ny liền không bỏ qua mà gọi đồng bọn đến dạy dỗ cho cô ta một bài học.
“Lý Nhược, mày cũng giỏi thật đấy, tao còn tưởng mày sẽ vĩnh viễn làm bóng đèn theo sau Kiến Nhất với Vu Yên Nhi.

À không, ngay từ đầu mày là người đã bảo tao cho người phá Kiến Nhất với Vu Yên Nhi, nên nói mày là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác mới đúng”
Dư An Ny khoanh tay trước mặt, giọng nói mỉa mai khinh thường: “Tao tưởng mày có bản lĩnh thoát tội bạo lực học đường thì có bản lĩnh cướp Kiến Nhất khỏi tay Vu Yên Nhi, đến cuối cùng mày chỉ là một đứa vô dụng”

“Vô dụng? Trước khi nói những lời này mày nên tự xem lại bản thân của mình đi” Lý Nhược bỗng thay đổi hoàn toàn thái độ, trở nên hống hách ngạo mạn: “Ít ra tao còn có thể khiến Vu Yên Nhi dè chừng, còn mày chưa gì đã bị nó đánh đến bỏ chạy như một kẻ hèn.

So với tao, mày không có tư cách để nhận xét, thời điểm không có Vu Yên Nhi ở đây, tao đã được ở riêng với Kiến Nhất, còn mày? Nửa tiếng ở riêng với Từ Tuấn Vỹ cũng chẳng có còn đứng ở đây lên mặt”
Dư An Ny giận dữ nắm cổ áo Lý Nhược, Lý Nhược chẳng chút lo sợ ngược lại còn trừng mắt thách thức.

Dư An Ny cười lạnh, dùng giọng điệu đay nghiến chì chiếc: “Mày có biết tại sao mày ở cạnh Kiến Nhất từ đầu năm cấp hai đến tận trước khi Vu Yên Nhi xuất hiện mà cậu ta chưa từng để ý đến mày không? Kiến Nhất là người tinh ý, cậu ta từ sớm đã nhận ra con người giả tạo của mày.

Mày mở to mắt nhìn Vu Yên Nhi đi, cô ta ở một đất nước khác vẫn giữ được trái tim Kiến Nhất, mày sát ở bên cũng chẳng làm được tích sự gì, vì sao?”
Biểu cảm Lý Nhược trở nên dao động, Dư An Ny bật cười đắc ý bất ngờ hét vào mặt cô ta: “Vì cho dù bên ngoài Vu Yên Nhi có là một đứa con gái kiêu ngạo xấu tính thì cô ta vẫn có một trái tim lương thiện, cô ta không giống như mày, lúc nào cũng tỏ ra mềm yếu nhưng nhân cách thật sự chẳng đáng giá một xu!”
“Câm miệng!” Lý Nhược giận dữ hét lớn, hùng hổ đẩy mạnh Dư An Ny khiến cô ta lùi vài bước về sau.


Lý Nhược bước tới nắm ngược lại cổ áo Dư An Ny, bao nhiêu phẫn nộ đều bộc phát: “Phải, nhân cách thật sự của tao chẳng đáng một xu, nhưng trong mắt tất cả mọi người tao vẫn là một tấm gương tốt, còn mày chỉ là một đứa tiểu thư đỏng đảnh chỉ dựa vào bố mẹ, học thì dốt, tính tình thì tệ, chẳng được một ai xem trọng.

Mày giỏi như vậy thì mang bằng chứng tội của tao công khai ra đi?”
“Mày!” Dư An Ny tức nghẹn, nhìn dáng vẻ cao ngạo của Lý Nhược càng muốn phát điên.
Trong màn đêm khẽ vang lên tiếng vỗ tay đầy tâm đắc, Lý Nhược cùng Dư An Ny và hai tên nam sinh kia sửng sốt khi thấy Vu Yên Nhi xuất hiện, trên môi cô là một nụ cười tán thưởng hài lòng, từng nhịp vỗ tay mang theo sự đắc thắng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.