Đọc truyện Em Là Ánh Nắng Đời Anh FULL – Chương 67: Không Rời
Cả một buổi tối Kiến Nhất bên cạnh Vu Yên Nhi, trước sau đều không rời mắt khỏi cô.
Cứ cách một tiếng anh lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô lại một lần để chắc chắn rằng cô không bị phát sốt.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng chẳng may Vu Yên Nhi không thể chống trả được Jork, đồng việc với việc cô sẽ bị nhấn chìm trong đen tối khổ đau, trong lòng Kiến Nhất đau đến mức không thở nổi.
Vu Yên Nhi đối với Kiến Nhất luôn là một cô bé bắt buộc phải được che chở, anh tuyệt đối không thể để ai được phép làm tổn thương cô.
Trong thâm tâm Kiến Nhất luôn dằn vặt vì đã quá sơ suất để Vu Yên Nhi ở nhà khi sự tồn tại của Jork vốn chẳng hề tử tế.
Lần này may mắn chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn, nếu như khiến Vu Yên Nhi có mệnh hệ nào, Kiến Nhất cả đời này cũng không thể vui vẻ mà sống tiếp.
Ánh mắt Kiến Nhất dõi theo Vu Yên Nhi, mi mắt cô khẽ động, anh liền nhẹ nhàng xoa mặt cô kiểm tra, hạ nhỏ giọng tránh làm cô bị giật mình: “Nhi Nhi”
Mắt Vu Yên Nhi từ từ mở ra, nhìn sang Kiến Nhất đang lo lắng ra mặt, cô chưa từng hối hận vì đã làm mọi chuyện trở nên thế này, ngược lại đây còn là cơ hội để cô biết được trong lòng anh, cô quan trọng như thế nào.
Kiến Nhất ôm Vu Yên Nhi ngồi dậy, lấy ly nước trên bàn bên cạnh đưa nước đến miệng đút cô uống, ánh mắt dõi theo từng chử động nhỏ trên gương mặt cô.
Đợi Vu Yên Nhi uống xong, Kiến Nhất đặt ly về chổ cũ, ân cần hỏi han: “Nhi Nhi, em thấy trong người thế nào?”
Vu Yên Nhi thẫn thờ không đáp, xoay người ôm chặt lấy Kiến Nhất, vùi mặt vào cổ anh.
Tim Kiến Nhất như ngừng đập vì bất an, anh ôm siết Vu Yên Nhi trong lòng, dịu dàng vuốt tóc cô trấn an: “Không sao, có anh ở đây, đừng nghĩ gì cả”
Vu Yên Nhi vòng tay ôm thắt lưng Kiến Nhất, nước mắt rơi ra chảy xuống làn da anh, giọng cô buồn bã sợ hãi: “Đừng bỏ em một mình, em thật sự rất sợ”
“Anh sẽ không để em một mình, một lần nữa cũng không”
Nói rồi Kiến Nhất bỗng nâng mặt Vu Yên Nhi lên, đặt lên môi cô một nụ hôn tựa như một hành động thay cho lời an ủi và xin lỗi.
Anh tự trách tất cả đều do anh vô tâm, dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ vì đã để cô phải ở một mình nên mới xảy ra cớ sự thế kia.
Ăn tối do Kiến Nhất nấu xong, Vu Yên Nhi ngồi trên giường tựa đầu vào vai anh xem phim hoạt hình thông qua điện thoại trên tay anh đang cầm.
Kiến Nhất chăm chú dõi theo biểu hiện của Vu Yên Nhi, chỉ cần cô cười, anh sẽ bất giác cười theo.
Vu Yên Nhi trước nay không nhớ chuyện gì đó quá lâu, anh cho rằng dời sự chú ý của cô đến một thứ khác thì cô sẽ nhanh chóng quên đi chuyện cũ.
Điện thoại đang xem phim của Kiến Nhất bỗng hiện lên thông báo, tên người gửi đến là từ Lý Nhược.
Thấy mi mắt Vu Yên Nhi sụp xuống không vui, anh mở tin nhắn lên, không cần quan tâm nội dung trực tiếp nhắn thẳng hai chữ: *Tôi bận*.
Vu Yên Nhi đã liếc kịp tin nhắn Lý Nhược gửi đến, ngày mai chủ nhật, cô ta muốn rủ Kiến Nhất đến hiệu sách lớn vừa mới mở.
Trong lúc Kiến Nhất định mở lại phim, Vu Yên Nhi chặn tay anh lại, đưa ra lời đề nghị: “Ông xã, chúng ta ra ngoài đi dạo đi”
“Được” Kiến Nhất nhanh chóng đồng ý, ngay cả lúc Vu Yên Nhi bước xuống giường, anh vẫn nắm tay đỡ cô, nâng niu như một nàng công chúa.
Lấy thêm áo khoác rồi rời khỏi phòng, Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi còn chưa bước hết bậc thang thì bố mẹ Kiến lẫn Kiến Nhật Nguyệt đã vội chạy lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi đủ thứ, vẻ mặt phờ phạc của Vu Yên Nhi càng làm họ căng thẳng hơn.
“Bọn con ra ngoài đi dạo” Kiến Nhất lên tiếng cho mọi người an tâm, cùng Vu Yên Nhi tay trong tay rời đi.
Thanh Mai đứng ở phòng khách, nhìn chằm chằm vào Vu Yên Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bất chợt Vu Yên Nhi đưa mắt nhìn Thanh Mai, khẽ nhếch môi đắc ý khiến cô ta sững sờ, cô ta vĩnh viễn không ngờ được cô ta lại thất bại trong chính kế hoạch mình bày ra.
Ngoài đường không khí mát mẻ hòa trong cảnh đêm lấp lánh mang lại cảm giác tự do thoải mái, Vu Yên Nhi cả ngày nằm trên giường giả vờ yếu đuối khiến xương khớp đều cứng ngắt, cô ngửa đầu hít thở khí trời lấy lại năng lượng.
Thấy tâm tình Vu Yên Nhi tốt lên, gánh nặng trong lòng Kiến Nhất cũng nhẹ đi.
Trước giờ Vu Yên Nhi sống trong cưng chiều, quen với sung sướng, gặp sự cố nghiêm trọng chắc chắn sẽ không tự chủ được.
May là hiện tại cô đã thay đổi nhiều, cộng thêm việc có anh bên cạnh, gặp phải đả kích cô cũng có chổ dựa để mạnh mẽ vượt qua.
Đang mải mê nhìn Vu Yên Nhi, tay Kiến Nhất bỗng bị cô lay, anh theo biểu cảm hào hứng của cô nhìn theo hướng tay cô đang chỉ.
Phía bên kia đường, Hải Lý cùng Triết Dương đang vẫy tay phấn khích, ban đầu thấy Vu Yên Nhi vui vẻ như vậy, Kiến Nhất còn tưởng cô nhìn thấy đồ ăn ngon.
Sau khi qua đường, Vu Yên Nhi kéo tay Kiến Nhất đi nhanh đến chổ Hải Lý và Triết Dương đang đợi, đến đối diện cô ngây ngô hỏi: “Hai cậu đi đâu vậy?”
“Bọn mình nhắn tin vào nhóm hai cậu không ai xem sao? Gặp rồi thì đi thôi, Tuấn Vỹ với Nhiên Nhiên đang đợi” Hải Lý phấn khởi nói.
Bước vào một quán kem, bàn bên trong góc phải quán, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên đang say sưa nói chuyện, còn có Lý Nhược nắm chặt điện thoại trong tay, mặt mũi khó coi.
Ngay khi nhìn thấy, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên vẫy tay, Lý Nhược thấy Kiến Nhất, hai mắt cô ta sáng bừng, không hề để ý Vu Yên Nhi đang đi bên cạnh.
Sau khi gọi món xong Hải Lý liền giở giọng trách móc: “Kiến Nhất với Yên Nhi không xem tin nhắn của chúng ta là để đánh lẻ, hên là nãy bọn mình gặp nhau trên đường, nên mới có mặt hai cậu ấy ở đây đấy”
Ngoại trừ Lý Nhược đang sa sầm mặt, ai cũng bày ra vẻ mặt nhìn thấu mọi chuyện, chỉ là mãi không hiểu được vì sao Kiến Nhất và Vu Yên Nhi ở bên cạnh nhau hai mươi bốn trên hai mươi bốn vẫn không hề có ý muốn tách ra, cả hai cứ như hình như bóng khiến người ta nhìn vào phải thốt lên ngạc nhiên.
Ghế trong quán rộng rãi bao nhiêu cũng không quan trọng, khoảng cách vốn không tồn tại giữa Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, tay anh đan chặt lấy bàn tay cô, cùng đặt trên đùi anh.
Cứ cách vài giây, Kiến Nhất lại quay qua nhìn nét mặt Vu Yên Nhi có đang ổn hay không, mọi sự tập trung của anh không có cách nào dời khỏi cô, dù những người còn lại đang cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ..