Đọc truyện Em Là Ánh Nắng Đời Anh FULL – Chương 28: Mối Tình Đẹp Nhất
Không có gì làm Hải Lý liền nổi máu nhiều chuyện, biểu cảm nham hiểm hỏi Vu Yên Nhi: “Nhân tiện rảnh rỗi, kể cho bọn mình nghe chi tiết về chuyện tình của hai cậu đi”
Lý Nhược nghe thấy cũng tìm chổ ngồi xuống, muốn nhân cơ hội tìm hiểu về mối quan hệ và những chuyện đã xảy ra giữa Kiến Nhất và Vu Yên Nhi.
“Các cậu muốn nghe gì?” Vu Yên Nhi thong thả lên tiếng hỏi, đầu trước sau không rời khỏi vai Kiến Nhất.
“Kể về nụ hôn đầu đi” Từ Tuấn Vỹ chỉ tò mò mỗi chuyện này, anh thật sự đã sốc khi tận mắt nhìn thấy một con người khô khan như Kiến Nhất lại có thể hôn một cô gái.
Vu Yên Nhi trầm tư suy nghĩ, cô chỉ nhớ nụ hôn đầu đã rất lâu rồi: “Hình như là năm mười một tuổi thì phải”
Nói rồi Vu Yên Nhi nhìn Kiến Nhất kiểm tra lại, khóe môi anh cong lên: “Phải”
Những vẻ mặt kinh ngạc càng kinh ngạc hơn khi Kiến Nhất thừa nhận.
Vu Yên Nhi gật gù, cô nhớ không sai, khi đó gia đình cô chuẩn bị sang Úc định cư, cô đã cưỡng hôn Kiến Nhất, đòi hẹn hò với anh nhưng bị anh thẳng thừng từ chối, nhớ đến cô ấm ức ra mặt.
“Lúc đó mình còn bị Kiến Nhất từ chối lời tỏ tình nữa”
“Không ngờ đó Yên Nhi, từ nhỏ cậu đã mất giá vậy rồi à?” Từ Tuấn Vỹ hào hứng châm chọc.
“Còn đỡ hơn người đã mười bảy tuổi không có mối tình vắt vai” Vu Yên Nhi ung dung phản bác lại.
Bị Vu Yên Nhi làm cho tức đến nghẹn họng, Từ Tuấn Vỹ quyết định ngồi im để đỡ phải mất mặt.
“Lúc hai cậu yêu xa có gì vui không?” Mạc Nhiên Nhiên lên tiếng hỏi, cô luôn cảm thấy yêu xa là một chuyện vô cùng khủng khiếp, là thử thách mà cô không bao giờ muốn trải nghiệm thử.
“Có” Vu Yên Nhi mặt mày tươi tỉnh kể, trong lòng uất ức: “Năm hè lớp tám Kiến Nhất sang không báo trước, kết quả bao nhiêu mỳ tôm với đồ ăn vặt đều bị anh ấy vứt hết không chừa một chút nào”
“Hèn gì sáng nay nhìn cậu ăn mỳ như ăn sơn hào hải vị vậy” Mạc Nhiên Nhiên thành thật, vô tình gián tiếp báo tội Vu Yên Nhi cho Kiến Nhất.
Trong đoạn clip cắt ra không có cảnh Vu Yên Nhi ăn mỳ, vốn định ém luôn vụ này chưa gì Mạc Nhiên Nhiên đã khai ra.
Vu Yên Nhi cứng nhắc xoay đầu nhìn Kiến Nhất, anh nghiêm mặt nhìn cô, cô nhanh chóng bày ra vẻ mặt vô tội.
“Em chỉ ăn có một chút xíu bé tí thôi”
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Cấm tuyệt đối!”
“Bọn mình còn uống nước ngọt nữa” Hải Lý cố ý khai hết tội của Vu Yên Nhi, mục đích là để xem Kiến Nhất sẽ làm gì Vu Yên Nhi khi cô làm trái lời anh.
Vu Yên Nhi hoảng hốt, luống cuống xua tay phủ nhận: “Em không có, một miếng em cũng chưa kịp uống”
Trước đây không ở cạnh Kiến Nhất có thể mắt nhắm mắt mở cho cô ăn uống thoải mái, nhưng bây giờ có anh, anh sẽ không để cô tiếp tục đụng đến những đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
“Về nhà anh sẽ trị tội em”
“Trị ở đây luôn đi” Từ Tuấn Vỹ phấn khởi mong đợi.
“Tuấn Vỹ, tôi thì không sao nhưng cậu thì có sao đó” Vu Yên Nhi kiêu ngạo nói.
Biểu cảm Từ Tuấn Vỹ bỗng trở nên thiếu đứng đắn, ở cái tuổi tò mò hầu như đều biết qua.
Vu Yên Nhi cười lạnh khinh bỉ: “Bớt xem phim đen lại đi!”
Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý phá lên cười, mặt Từ Tuấn Vỹ tối sầm lườm Vu Yên Nhi.
“Yên Nhi, cậu sống ở nước ngoài tiếp xúc với nhiều trai Tây, chẳng lẽ cậu không rung động sao?” Câu Hải Lý hỏi cũng chính là câu Lý Nhược cũng muốn hỏi ngay từ đầu.
Vu Yên Nhi mỉm cười, ngẩng cao đầu tự tin đáp: “Các cậu thử có chồng chưa cưới như Kiến Nhất đi, rồi sẽ biết ra ngoài có rung động hay không”
Câu trả lời của Vu Yên Nhi khiến Kiến Nhất rất hài lòng, nụ cười hãnh diện trên môi anh chưa hề tắt đi.
“Vậy còn mày?” Từ Tuấn Vỹ hỏi Kiến Nhất, ai cũng tập trung lắng nghe.
“Tao không muốn lãng phí thời gian để nghĩ đến mối quan hệ không có kết quả”
Vu Yên Nhi thầm nghĩ thật may mắn vì có thể biết Kiến Nhất từ nhỏ, nếu hiện tại gặp chắc chắn không cưa nổi anh.
Kiến Nhất có tất cả, việc lựa chọn một cô gái tương xứng là hiển nhiên.
“Ông xã, nếu như chúng ta không biết nhau trước đó, chỉ là hai người lạ bất chợt biết nhau, liệu anh có tiếp tục chọn ở bên em nữa không?”
“Chỉ cần là duyên nợ, dù ở đâu cũng tự khắc đến bên nhau”
“Làm sao để biết được chúng ta có duyên nợ?”
“Đi coi bói”
Không khí đang lãng mạn bị Kiến Nhất kéo xuống không thương tiếc, Vu Yên Nhi vừa buồn cười vừa bất lực.
“Kiến Nhất, từ khi nào mày lại tin vào mấy chuyện mê tín đó vậy?” Từ Tuấn Vỹ không còn từ nào diễn tả cảm xúc đối với Kiến Nhất, suy nghĩ của người thông minh không phải ai cũng hiểu được.
Thái độ Kiến Nhất rất bình thản, trước sau đều điềm tĩnh như mặt nước: “Hầu như đi đến chùa nào, mẹ tao cũng hỏi về tình duyên của tao với Nhi Nhi, kết quả nhận được chỉ có một câu”
Những ánh mắt nghiêm túc chờ đợi, Kiến Nhất thư thả nói tiếp: “Nếu cần tao sẽ đưa địa chỉ”
“Gì vậy? Tao cần kết quả!” Từ Tuấn Vỹ bức xúc, không chỉ anh mà còn Mạc Nhiên Nhiên, Hải Lý, Lý Nhược cũng đang vô cùng trông đợi.
Kiến Nhất không trả lời, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn Vu Yên Nhi, anh không nói ra vì muốn dùng thời gian để chứng minh hiệu nghiệm.
Bố mẹ Kiến rất thương Vu Yên Nhi, ông bà lúc nào cũng trông mong đến ngày cô trở thành con dâu chính thức, chờ tên cô nằm trong sổ hộ khẩu của gia đình.
Mẹ Kiến rất thường xuyên đi chùa tích đức, Kiến Nhất đi theo luôn nghe bà hỏi các sư thầy lâu năm về duyên phận của anh và Vu Yên Nhi.
Sư thầy nói: “Số sinh ra đã định thuộc về nhau, kết nối chặt chẽ không thể tách rời, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi là mối lương duyên đẹp nhất được ông Tơ bà Nguyệt lựa chọn”.