Đọc truyện Em Không Muốn Lại Một Lần Tổn Thương – Chương 4
Cô chẳng thể nào hiểu được nét cười của anh, cũng như anh không thể nào hiểu được ánh nhìn của cô
Nhưng trong anh, cô là một người…
_Em đúng là thú vị thật
Nghe anh nói, cô cũng phải phì cười
Quả nhiên trước giờ, anh vẫn luôn không thay đổi, vẫn tươi cười như thế, đầu óc vẫn bình thường như thế. Đúng là làm người ta không thể nào giận được mà…
Và khi bắt gặp khoảnh khắc nhếch môi cười nhẹ của cô, anh dường như lại còn khoái chí hơn
_Em cười rồi nhé !!!
Trong lòng ai đó khẽ thì thầm đáp rằng “Đồ điên”
Trước đây, cô vẫn thường hay mắng anh như thế, mà anh, nếu như không gọi cô bằng “nhóc con”, thì cũng sẽ kêu bằng “đồ ngốc”. Trước đây, vui vẻ đến nhường nào…
Khoảng thời gian mà cô xuyên không, là 5 năm trước, cũng là lúc cô 20t. Tuấn Khang cũng đồng tuổi với cô, còn anh, anh lại trên cô dù chỉ là 3t. Thế nhưng lứa tuổi và tính cách của anh, quả thực quá trái ngược nhau
…
Một tuần nữa lại lặng lẽ qua mau, vết thương của cô, giờ đây đã hoàn toàn bình phục
Cô, một lần nữa lại phải đến trường học. Nơi ấy, thật sự rất buồn chán…
Ngày đầu tiên đến trường ấy, Tuấn Khang muốn chở cô đi học, nhưng cô một mực từ chối, một mực làm nũng với Dương Minh, đòi anh trai chở đi cho bằng được.
Cũng chỉ đơn thuần là tránh né anh mà thôi
Đối diện với bóng lưng rộng lớn và rắn chắc của anh trai mình, cô rất ngoan ngoãn tựa vào đấy. Thật sự, thật sự rất yên bình…
_Em muốn… muốn chia tay với Tuấn Khang thì phải làm sao đây
Vòng tay của cô vô thức siết chặt lấy anh hơn, mà dường như sau câu nói ấy, tay lái của anh lại có chút chao đảo
Anh mong là mình nghe lầm
Suốt ngần ấy tháng, anh có thể nhìn ra được tình cảm chân thật của hai đứa nhóc này dành cho nhau. Đặc biệt nhất, chính là trong khoảng thời gian cô phải nằm viện, sự ôn nhu, tận tâm của Tuấn Khang còn khiến anh phải cảm động, huống chi là cô. Vậy thì tại sao em gái bé bỏng của anh, lại muốn chia tay với cậu ấy…
Người con trai tốt bây giờ, không phải dễ tìm đâu. Nhưng, anh tin cô là có lí do riêng của mình
_Nếu em thật sự muốn, anh sẽ tìm cách giúp em
_Anh vẫn là tốt với em nhất
Và, những ngày sau đó, cô cũng bớt trốn tránh Tuấn Khang hơn, nhưng cũng không còn quan tâm anh như lúc chưa nhập viện nữa. Tuấn Khang đương nhiên cũng nhận ra điều đó, đôi khi, cũng lên tiếng hỏi cô. Nhưng, đáp lại với những thắc mắc của anh, chỉ là một nụ cười nhẹ từ cô, và một câu nói đầy ẩn ý
_Đến một lúc nào đấy, anh sẽ hiểu ra thôi
…
Hôm nay, cô mời Tiêu Dao đến nhà ăn tối. Mà suốt quá trình, cả hai đều trò chuyện rất vui vẻ, tựa như, chưa hề có vướng mắt gì xảy ra…
Tiêu Dao là tình địch của cô, vậy thì đã sao
Cô ấy là chị em tốt của cô, cô ấy cũng có quyền yêu và được yêu cơ mà. Tiêu Dao đã vì tình yêu mà đau khổ rất nhiều rồi, vậy thì hà cớ gì mà cô còn phải hận cô ấy
Tiêu Dao, thật ra rất đáng thương
Và hôm nay, cô muốn cả hai cùng nhau nói chuyện rõ ràng
Đưa Tiêu Dao vào phòng mình, tim cô đột nhiên lại đập dồn dập không ngừng. Cô, thật sự không biết mình nên bắt đầu nói từ đâu…
_Tiêu Dao à, thực xin lỗi cậu…
_Gì cơ
Tiêu Dao đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, còn cô, lại chậm rãi bước đến ôm chầm lấy cô ấy
_Hôm nay cậu sao vậy. Có phải có chuyện gì không
Tiêu Dao lộ vẻ quan tâm, vòng tay vỗ nhẹ vào lưng cô
_Không có gì hết. Tiêu Dao, hứa với tớ, cậu phải trả lời thật lòng đấy nhé
_Ừ
Tiêu Dao chỉ nghe thấy, một tiếng thở dài thật lặng lẽ…
_Cậu, cậu có phải thích Tuấn Khang hay không…
Câu hỏi của cô làm dấy lên cơn sóng lớn trong lòng Tiêu Dao. Thân thể run rẩy, tay chân bủn rủn, tim đập liên hồi, giọng của Tiêu Dao không tránh khỏi run rẩy, lại càng thêm phần ngạc nhiên
_Nguyệt Nhi… cậu…
_Nói cho mình biết, có phải hay không. Cậu yên tâm đi, mình sẽ không sao đâu
_Tớ…
Giọng Tiêu Dao ngập ngừng, đứt quãng, dường như muốn nói ra gì đó, nhưng lại nghẹn lại khiến bản thân không thể thốt ra được.
_Mình xin lỗi…- Nước mắt cô bắt đầu rơi – Đáng lẽ trước đây mình nên nhận ra, nên nhận ra cậu thích anh ấy mới phải. Đáng lẽ ra, cậu mới là người ở bên anh ấy mới đúng. Là mình, là mình sai, mình không nên chen vào đoạn tình cảm của hai người. Là mình… Mình xin lỗi…
Nước mắt không tự chủ, rơi rồi lại rơi, rơi không ngừng nghỉ
Lỗi lầm cũng không phải chỉ riêng cô, mà cả Tiêu Dao, Tuấn Khang, mỗi người đều góp một phần lầm lỗi. Bản thân cô, cũng không cần phải gánh hết mọi tội lỗi lên đầu mình
_Mình, cũng không còn thích Tuấn Khang nữa. Tiêu Dao, sau khi hai đứa mình chia tay, cậu hãy mạnh dạn đi tỏ tình với cậu ấy, nhớ chưa
Cô vừa nói, lại vừa cười một cách ngờ nghệch. Tiêu Dao ôm chầm lấy cô, thương xót cô hơn, trong lòng còn tràn ngập vô vàn cảm kích
_Nguyệt Nhi, cám ơn cậu
Đêm rất dài, người cũng đã rời đi
23:27
*cốc*cốc*
_Anh hai…
Một tiếng ngáp ngân dài phát ra, bóng dáng Dương Minh ì ạch, chậm rãi bước đến mở cửa cho cô
Em gái của anh quả thực ngày càng quái đảng, trước đây, cô cũng không có thức khuya đến như vậy, mà dạo gần đây thì đúng là…
Cửa vừa mở, cô bước tới, kéo theo cả cái gối to tướng mà ôm chầm lấy anh
Một nụ cười nhẹ xuất hiện, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô
Cô đúng là vẫn luôn đáng yêu như thế, những buổi tối luôn thường xuyên làm nũng với anh, luôn muốn nằm ngủ chung giường với anh
Anh chính là một Mặt Trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô, luôn dành cả bờ vai rắn chắc để cô tựa vào khi mệt mỏi. Anh hai, luôn đối xử tốt với cô. Luôn luôn…
Đôi lúc cô cũng hay thầm nghĩ, nếu nhưng Dương Minh không cùng chung huyết thống với cô, chắc cô cũng đem lòng yêu anh luôn mất. Anh là người luôn đối xử tốt với cô, trước giờ cũng đều không làm tổn thương cô
Anh hai, quả nhiên là một món quà tuyệt nhất mà thượng đế ban tặng cho cô
…
[Ngôi xưng cô cho Tiêu Dao]
Đêm nay, có lẽ sẽ rất dài…
Tiêu Dao mân mê tấm hình tập thể của Clb Mỹ Thuật, mà đặc biệt nhất, trong đây còn có cả cô và Tuấn Khang, đều đang cười thật vui vẻ
Ôm tấm hình vào lòng, ánh mắt cũng khó lòng nén được một dòng lệ hạnh phúc
“Tuấn Khang à, chúng ta lại có cơ hội ở bên nhau rồi. Thật tốt quá. Em, em thật sự rất hạnh phúc”
Chính lúc này, trong đầu cô chỉ vẽ ra những cảnh tượng đẹp đẽ của cô và anh. Nhưng điều mà cô đã bỏ lỡ, điều mà cô chẳng bận tâm, đó chính là nỗi đau của Nguyệt Nhi
Tình yêu, quả thực có thể làm người ta mù quáng…
—
Thứ lỗi về sự chậm trễ này nhé…