Em Không Hiểu Lòng Anh

Chương 38


Bạn đang đọc Em Không Hiểu Lòng Anh – Chương 38

Tôi và Hoàng Khải trở về nhà. Trong nhà là một mảnh yên tĩnh, trong lòng tôi lóe lên một cảm giác bất an. Hy Hy! Con gái của tôi! Nhanh chóng chạy vào nhà, tôi vừa gọi “Dì! Dì!” vừa lao vào phòng. Một trận rét lạnh lướt qua người tôi. Trong nôi trống không. “Con gái của tôi đang ở đâu?”. Tôi chạy khắp nhà, dù căn nhà đó nhỏ như lỗ mũi, nhưng tôi không muốn bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.
– Chị! – Hoàng Khải run run chỉ tờ giấy đặt trên bàn
“Tao cần đứa con của mày để cứu ông ấy. Đừng trách tao, có trách là trách mày dù biết mọi việc nhưng vẫn không ngăn cản âm mưu xấu xa đó. Mày không phải là con người.”
Tôi run rẩy buông rơi tờ giấy. Hoàng Khải vội vàng nhặt lên. Sau đó nó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi. Tôi lắc lắc đầu, tôi không biết gì hết. Tôi khổ sỡ ngồi sụp xuống nền nhà, trong đầu cố gắng xử lý hàng loạt thông tin. Usb! Tôi bỗng nhiên nhớ đến nó. Có lẽ nó sẽ có câu trả lời. Tôi vội lục tung ngăn kéo lôi nó ra, mở máy tính lên kết nối. Trong đó chỉ có một tập tin duy nhất, là một file video. Tôi biết rằng khi mở lên, tôi sẽ không thể quay về cuộc sống bình thường được nữa. Có lẽ ngay cả những kỉ niệm đẹp mà tôi cố gắng chôn giấu trong tim cũng sẽ bị cướp sạch, nhưng vì đứa con bé bỏng, tôi có thể đánh đổi cả mạng sống, há gì chỉ là niềm vui cuộc sống. Tôi đưa chuột bấm vào file đó….

Camera được đặt trong túi của người thứ hai, theo tôi có lẽ là Minh Trường. Người còn lại là Chủ tịch tập đoàn K, đứng cạnh ông vẫn là hai người quen thuộc. Và ngạc nhiên là không có Thanh Phong.
– Ông hẹn tôi không biết có chuyện gì? – Chính là giọng nói của Minh Trường

– Cậu nên rút lui đi!
– Sao tôi phải nghe lời ông?
– Cậu định chống đối lại ta? – Ba của Thanh Phong bình thản hỏi
– Theo ông tôi được lợi gì?
– Không được gì, nhưng giữ được những thứ thuộc về cậu. Cậu nghĩ rằng thằng nhóc kia đấu lại với tôi sao?
– Hừ, Chủ tịch Bắc đã là thông gia nhà đó. Ông còn có ý định mua cổ phần của ông ta?
– Nhưng với cái này – Ba Thanh Phong đưa một cái dĩa cho anh Vinh – lão ta chắc chắn phải bán.
Anh Vinh tiến tới tivi, cho đĩa vào đầu DVD. Cảnh tượng trong cái đĩa đó làm tôi phải bám chặt vào thành bàn mới giữ được bình tĩnh. Hoàng Khải đứng kế bên chỉ biết thốt lên hai chữ: “Đê tiện”. Hình ảnh đó chính là chủ tịch Bắc cùng với…Lan Linh, hai người họ nằm trên giường, không một mảnh vải che thân. Sau đó tivi được tắt phụt đi, Minh Trường lại quay người mặt đối mặt với người kia
– Cậu thấy cái này đã đủ chưa? Hay là phải thêm những thứ này – Ông ta quăng ra một xấp hình – Ta không nghĩ Chủ tịch Bắc chấp nhận người con rể bị gay.
– Hừm, tôi không ngờ các người lại dùng đến thủ đoạn như vậy! Được rồi, ông muốn tôi làm gì?
– Không cần, cậu chỉ việc ngồi yên xem kịch hay, đừng nhúng tay vào là được. Cậu là người thông minh, nên bước hay nên lùi chắc cậu biết rõ.
– Tôi thấy việc ông giả vờ hôn mê cũng là một tình tiết hấp dẫn rồi, bây giờ còn thêm cái này. Không biết phía sau còn có màn gì?

– Haha, trò hay không phải bây giờ mới có. Nó đã được sắp đặt hơn ba năm trước rồi. Chắc cậu không quên phòng trà “Biển xưa” chứ hả? Nói cho cậu biết, người xúi giục Lan Linh bỏ thuốc vào ly rượu là người của tôi. Làm sao để đứa con gái nhà đó bỏ trốn, phá vỡ kế hoạch của tôi được. Cái này cậu nên cảm ơn tôi đấy nhỉ? Tôi muốn từng người, từng người trong nhà đó phải nếm chịu đau khổ, sống không bằng chết.
Lần này thì tôi hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh được nữa. Người đàn ông đó không phải là người, ông ta là ác quỷ, là cầm thú. Chỉ vì muốn trả thù, ông ta đã nhẫn tâm phá hoại cuộc đời của những người vô tội. Hoàng Khải đập mạnh tay lên bàn, điên tiết ném vỡ chậu hoa trong tầm tay. Tôi ngồi bó gối, cố gắng giữ chặt thân thể đang run bần bật của mình
– Cuối cùng ông muốn gì?
– Một mạng đổi một mạng. – Khuôn mặt của ông ta nhăn lại, những vết sẹo xô vào nhau tạo nên một hình ảnh đáng sợ
– Nhưng ông không có chết, sao phải đến bước này chứ?
– Sao mới gọi là chết, sống với khuôn mặt đáng sợ, sống với trái tim chảy máu từng ngày không phải là chết sao.
– Tôi không muốn nghe nữa. Tôi sẽ đứng ngoài, với một điều kiện.
– Cậu cứ nói!

– Không được đụng đến Bạch Vy! Kể cả khi cô ấy chấp nhận trả nợ cho ông.
– Hừ, được.
– Tôi lấy gì để tin ông!
– Ngày x tháng x, cậu hãy đến bãi đất trống gần khu phố ta sống năm xưa. Màn cuối cùng cũng cần khán giả trung lập nhỉ?
Đoạn phim kết thúc. Tôi vẫn thẫn thờ ngó chăm chăm vào màn hình. Hoàng Khải sau khi chửi rủa, cũng đã lấy lại chút bình tĩnh, lắc lắc người tôi: “Chị hai, ngày x tháng x không phải hôm nay sao? Chắc chắn ông ta đã liên lạc với mẹ, dùng ba để uy hiếp mẹ.”. Tôi phải một lúc sau mới có thể xử lý thông tin vừa tiếp nhận, vội vàng vùng dậy lao ra khỏi nhà. Bãi đất trống! Nhà cũ! Chỉ có thể là chỗ đó! Con tôi đang đợi tôi! Tại sao không phải là ai trong cái nhà này, mà lại là con tôi. Tại sao? Tại sao? Hoàng Khải chỉ kịp lấy xe, rượt theo tôi: “Chị hai, không thể chạy bộ tới đó. Lên xe đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.