Em Không Hiểu Lòng Anh

Chương 34


Bạn đang đọc Em Không Hiểu Lòng Anh – Chương 34

Tôi ngạc nhiên khi thấy trong nhà sáng đèn. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc nãy ra khỏi nhà, tôi đã tắt đèn, đóng cửa hết sức cẩn thận. Không lẽ có ăn trộm nào lại hoạt động lộ liễu như vậy chứ. Mở nhẹ cổng, tôi đứng ở ngoài sân, hỏi vọng vào:
– Ai ở trong đó vậy?
– Là em! – Phúc ngay lập tức lên tiếng, xuất hiện trước mặt tôi
– Em…sao lại ở đây?
– Tại em có chút lo lắng nên đã đã xin phép được nghỉ hai ngày để lên thăm chị.
– Thật là, chị có phải là con nít đâu! – Tôi cảm kích nhìn Phúc
Hai chị em vui vẻ bước vào nhà. Phúc có vẻ cũng vừa mới tới nơi, balô mang theo vẫn còn đặt ngay cạnh cửa. Tôi ngồi xuống ghế, vỗ bộp bộp vào chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cậu nhóc
– Hai bác biết em lên đây chứ?
– Dạ không! – Phúc nhún vai, ngồi xuống cạnh tôi – Chỉ là đi có hai ngày, cũng không phải là việc gì lớn lắm.
– Đừng nói chỉ là lên xem tình hình của chị. Không có việc gì chứ?
– À ừm…vì em không biết làm sao liên lạc với chị, nên phải lên tận đây. Em nghĩ chị muốn biết chỗ ở hiện tại của anh Khải…
– Em biết sao? – Tôi rất ngạc nhiên, có một chút vui mừng trong giọng nói
– Dạ! Nhưng em không thể dẫn chị đi gặp anh ấy được. Có lẽ anh Khải cũng không biết là em biết nhà. Em cho chị địa chỉ, chị tự tìm tới nha.
– Làm sao em biết được?
– Cái này…chị coi như em theo dõi anh ấy đi! – Phúc ngại ngùng, mắt đảo thành một vòng tròn – Buổi sáng khi báo vừa đăng tin, em cảm thấy rất lo lắng nên đã bắt xe lên thành phố ngay trong ngày, dù việc này làm em bị kỉ luật sau đó nhưng rất may em đã không chần chừ. Em đã đứng trước cửa nhà một lúc trước khi thấy anh ấy đi ra cùng với dì, còn mang rất nhiều đồ đạc…Em đã đi theo…Thế đấy.

– Em thật sự là chàng trai tốt. Chị cảm ơn em nhiều lắm! – Tôi nắm tay Phúc tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình
– Chị đừng nói là em chỉ chị. Em không muốn anh ấy nghĩ mình níu kéo. Chị biết đấy, em cũng sĩ diện lắm. – Phúc cười cười, có vẻ cố giấu sự ngượng ngùng của mình
– Phúc, chị là chị nên không thể bỏ mặc Khải, nhưng em thì khác, với những người không xứng đáng với mình, em hãy thật vui vẻ mà bỏ mặc họ. Phải làm cho họ cảm thấy hết sức ngu ngốc khi lạc mất mình. Hiểu chưa?
Phúc chỉ gật đầu, không trả lời tôi. Thật ra nói thì rất dễ, cũng như tôi đây, có làm được đâu. Cố gắng rất nhiều cũng chỉ có thể không khóc lóc nữa thôi, nhưng vui vẻ, lạc quan như ngày xưa thì khó vô cùng. Tôi rất ghét phải thừa nhận mình là kẻ khuyên người khác rất giỏi, nhưng lại là tấm gương vô cùng xấu.
– Haiz, mà thôi đi, chị mà như em, chắc đã vật vã chứ không thể bình tĩnh nói về người cũ như em được. Em dũng cảm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều! – Tôi vỗ bộp lên vai Phúc, đánh trống lảnh – Em đã ăn uống gì chưa?
– Em ăn rồi! Chị nghỉ ngơi đi! Em về nhà ngả lưng. Mệt rồi. Hì hì!
– Uhm, ngủ ngon!

Tôi nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ nhà trong tay, đứng bên đường nhìn về ngôi nhà nhỏ phía bên kia, trong lòng là một mối cảm xúc hỗn loạn. Căn nhà đó chỉ khoảng một phần năm ngôi nhà cũ của tôi, trước cổng còn có tấm bảng cho thuê. Hoàng Khải và dì sao lại trở nên thế này. Chẳng lẽ họ ra đi mà không được một đồng nào sao? Tôi khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí băng qua đường, gặp nhau trong tình cảnh này không biết có mùi vị thế nào đây.
Tôi đưa tay bấm chuông cửa. Một lúc sau, một người phụ nữ dáng vẻ tròn trịa bước ra, nhìn tôi đề phòng
– Cô kiếm ai?
– Xin hỏi ở đây có ai tên Hoàng Khải không?
– Có, nhưng cậu ấy đi làm sớm rồi. – Bà ta trả lời nhát gừng
– Vậy còn mẹ của Khải có ở đây không ạ?

– Bà ta hả? Ôi giời, chắc qua nhà hàng xóm đánh bài rồi. Không có ở nhà. Cô là ai?
– Dạ, cháu là họ hàng ở dưới quê lên thăm.
– Vậy hả? – Ba ta đưa mắt nhìn tôi từ đầu tới chân – Nói thiệt với cô, bây giờ không biết đâu mà lần. Thấy cô bầu bì thế này nhưng tôi cũng không dám cho cô vào. Mắc công lắm…Thôi cô qua quán nước kế bên ngồi đi. Khi nào họ về, tôi sẽ gọi cô.
– Dạ, vậy làm phiền cô! – Tôi gật đầu, không ý kiến thêm nữa
Ngồi đợi rất lâu, rất lâu sau, cuối cùng không cần người phụ nữ trong nhà thông báo, tôi cũng có thể trông thấy dì từ đằng xa trở về. Dì cũng ngay lập tức phát hiện ra sự có mặt của tôi, ban đầu là bất ngờ, khẽ đứng khựng lại, sau đó đưa cặp mắt khinh thường nhìn vào cái bụng to tròn của tôi
– Mày làm gì ở đây?
– Con tìm dì và em…Con muốn biết hiện tại hai người ra sao rồi?
– Biết để làm gì? Để cười vào mặt tao hả? Mày đi đi!
– Dì…
– Cút! Tao mà la lên thì có mày xấu mặt đó.
Tôi hết sức bất mãn với thái độ của dì. Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy nhưng bà ta vẫn không bỏ thói hung hăng, hồ đồ. Tôi lắc lắc đầu, không thèm chấp, quay lại ngồi ở quán nước. Sự thật là mục đích tôi đến đây không phải để kiếm bà ta mà là Hoàng Khải. Bà ta liếc tôi một cái, nguýt một tiếng rõ dài rồi mở cửa bước vào trong nhà. Tôi đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi nhưng sao vẫn chưa thấy Khải về. Tôi hơi sốt ruột, không biết do chỗ làm xa hay là em tôi phải làm quá nhiều việc.
– Cô nè!
– Dạ! – Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ

– Khải nó về rồi đó. Nó có thói quen đi cổng sau. Tôi có nói nó là có người kiếm, nó vừa thấy cô đã quay vào, bảo không muốn gặp. Tôi thấy cô đang có thai, ngồi ở đây đợi cũng không tốt….Hay cô về đi!
– Cô…cô cho con vào nhà đi cô!
– Thôi, không được đâu. Tụi này ở tập thể, có gì bị đổ thừa mệt lắm….
– Vậy cô giúp cháu vào nói với Khải là cháu sẽ ngồi đây đợi đến khi nào nó ra gặp thì thôi.
– Thôi được rồi, để tôi vào nói tiếng nữa. Được hay không tôi không biết, nhưng tôi không ra báo nữa đâu à!
– Dạ, con cảm ơn!
Tôi kiên nhẫn ngồi đợi, dù lưng đã mỏi nhừ rồi. Tôi không tin Hoàng Khải nhất quyết không ra gặp tôi. Vì lẽ gì mà nó lại tránh mặt tôi, tôi thật sự nghĩ không ra. Hay nó trách tôi đến bây giờ mới tìm nó, như vậy tôi càng phải gặp để giải thích. Tôi đã mất một người vì hiểu lầm, không thể mất thêm một người nữa.
Trời đã chuyển sang nhá nhem tối, đường phố bắt đầu lên đèn. Chủ quán cafe nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu vì đã chiếm chỗ quá lâu. Tôi ái ngại nhìn ông ta, xin lỗi và gọi một chai nước suối thứ ba dù chai đầu tiên vẫn chưa uống hết. Có lẽ hôm nay không gặp được Hoàng Khải rồi, nhưng ngày mai tôi sẽ quay lại. Tôi chỉ cần xem nó bây giờ sao rồi, có khỏe không, giải thích tất cả mọi việc, rồi sau đó nếu nó không muốn gặp tôi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa. Tôi đứng dậy tính tiền, xoa xoa cái lưng, giơ tay bắt taxi.
– Chị Vy!
Tôi giật mình, vui mừng quay đầu lại. Hoàng Khải đứng trước cửa nhà, cặp mắt đầy tâm trạng nhìn tôi chằm chằm. Tôi vội vàng bước tới, Hoàng Khải lách người qua một bên, chừa một chỗ trống cho tôi vào nhà. Tôi có chút hụt hẫng với cách đối xử lạnh nhạt của em trai nhưng vẫn mỉm cười bước vào trong.

Căn nhà cho thuê này được chia thành các phòng nhỏ. Mỗi phòng chỉ ở vừa đủ hai người, nếu thêm một người ngay lập tức có cảm giác ngột ngạt. Hoàng Khải vì tránh bầu không khí đó nên không bước vào phòng mà đứng ở ngoài. Dì liếc xéo tôi một cái, rồi tiếp tục xem tivi, bỏ qua sự có mặt của tôi.
– Chị tới đây có việc gì?
– Chị tới thăm em. Chị mới biết chuyện, thời gian qua…
– Em nhìn chị – Hoàng Khải đưa mắt nhìn tôi một lượt – có lẽ sống rất tốt. Vậy được rồi, muốn thăm thì cũng thăm rồi, chị về đi!
– Khải, em có chuyện gì hiểu lầm chị phải không? Không phải chị không tìm em sớm đâu. Chị có nỗi khổ riêng mà. Em nghe chị giải thích.

– Không cần đâu. Em thấy tốt nhất chúng ta đừng liên quan đến nhau nữa.
– Em đừng nói vậy mà. – Tôi hốt hoảng
– Chị quay về với anh ta đi. Em mới kiếm được việc làm. Em không muốn anh ta không vui, lại ảnh hưởng đến việc em khó lắm mới kiếm được. Mẹ con em cần tiền để sống.
– Chị…chuẩn bị ly dị rồi! – Tôi khó nhọc lên tiếng
– Tại sao? – Hoàng Khải không dám chắc những gì mình vừa nghe được, ngỡ ngàng nhìn tôi
– Chị bắt buộc phải lựa chọn. Và chị không thể không chọn em trai của mình. Bây giờ chị không còn ai bên cạnh, đến cả em cũng bỏ mặc chị, chị phải làm sao đây?
– Hừ, chả biết nó lựa chọn hay do thằng đó đá nó nữa. – Dì nhìn tôi dè bỉu
– Mẹ! – Hoàng Khải luôn luôn không thích cách đối xử của dì với tôi – Chị hai, chị nói thật chứ?
– Em không tin chị sao?
– Tin, em tin chị mà. – Hoàng Khải thay đổi nét mặt, vui mừng nắm lấy tay tôi – Tốt rồi, chúng ta có thể là một gia đình rồi!
– Tao thì chả tin nó!
– Chị tính thế này! – Tôi chả thèm chấp bà ta, nhìn một lượt căn phòng xập xệ – Chúng ta thay đổi chỗ ở đi. Không có tiền mua nhà thì cũng ráng kiếm một chỗ trọ lớn hơn. Sau này chị còn sinh em bé.
– Em không có khả năng. Lúc ra khỏi nhà mẹ và em không lấy một thứ gì hết. Sống đến bây giờ là nhờ tiền tiết kiệm bấy lâu nay của em. Mẹ lại…À ừm em chỉ mới kiếm được việc gần một tháng nay.
– Không sao! Chị có thể lo được. Em và dì cứ thu dọn đồ đạc đi, khi nào kiếm được nhà, chị sẽ báo. Đây là số điện thoại của chị. – Tôi lấy mảnh giấy nhỏ, ghi lại số
Hoàng Khải đỡ tôi đứng dậy, ánh mắt đã trở lại yêu thương và dịu dàng. Đứng bên ngoài đợi taxi với tôi, Hoàng Khải nói: “Chị hai, có lẽ một lúc nào đó, chúng ta cần phải ngồi lại tâm sự. Em rất nhớ khoảng thời gian trước đây!”. Tôi nhìn em trai, cảm thấy trong lòng rất ấm áp, gật gật đầu. Tôi leo lên taxi, quay lại nhìn em trai đến khi xe rẽ sang đường khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.