Bạn đang đọc Em Không Hiểu Lòng Anh – Chương 20
Hoàng Khải phấn khích gọi điện thoại về thông báo cho tôi biết Phúc cuối cùng cũng đã đạt được tấm huy chương đầu tiên khi tham gia đội tuyển, dù chỉ là huy chương đồng nhưng được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Khi nhận được tin báo, tôi đang ngồi trên xe đến nơi đăng kí kết hôn
– Chị đang làm gì vậy?
– À, chị đang ở ngoài đường. Đi vòng vòng chơi thôi!
– Ừ, vậy thôi em cúp máy. Ba ngày nữa em sẽ về. Nhất định phải làm một chầu hoành tráng. Bye chị!
Tôi cúp máy, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Thanh Phong vẫn một biểu tình lãnh đạm, mắt nhìn thẳng về phía trước. Rất may anh không quan tâm việc tôi giấu giếm chuyện kết hôn. Tôi thở hắt ra một cái, điều chỉnh tư thế ngồi.
– Em định giấu đến bao giờ?
– Hả? – Tôi giật mình, chạy trời không khỏi nắng mà
– Cuối cùng thì nó cũng biết. Không phải giấu được một tháng, hai tháng mà là chỉ một hai ngày. Anh cũng không hiểu tại sao em phải trốn tránh?
– Tôi…À không em nghĩ không có người em trai nào chấp nhận một người anh rể…à ờ…như anh…
– Hừ – Thanh Phong nhếch mép cười – Vì sao?
– Thứ nhất, ấn tượng ngoại tình của anh rất sâu đậm. Thứ hai, anh hay ăn hiếp tôi…à em… Thứ ba, nó sẽ biết em quay về là vì…
– Vì anh ép buộc em, vì hạnh phúc của nó với người con trai kia… Ừ, lý do em giấu cũng cũng chính đáng lắm!
– Anh có vấn đề về thần kinh à? – Tôi cảm thấy nói chuyện với một người như Thanh Phong rất mệt mỏi. Biểu hiện của anh ta không phải của một người bị đả kích mà là biểu hiện của người đang châm biếm kẻ khác
– Vậy em muốn anh dừng lại, lôi em xuống xe, giở trò vũ phu sao? – Anh liếc cặp mắt sắc lạnh về phía tôi
– Không…không phải. Ý em là thật không giống với anh, anh thường rất hay nổi nóng, rất lạnh lùng, à ừm đáng sợ…
– Anh thấy em nói đúng, không có gì sai, anh tức giận làm gì?
– Hả? Chưa thấy ai trơ trẽn như anh.
– Đôi khi để đạt được mục đích nên trơ trẽn và mặt dày một chút. Chẳng qua vì anh dùng quyền lực nên người ta gọi là thủ đoạn. Anh nghĩ nếu dùng từ “mặt dày” sẽ nhẹ nhàng hơn là từ “thủ đoạn”. Với lại anh muốn chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới. Anh sẽ cho em thời gian chấp nhận anh…
Thanh Phong vẫn không nhìn tôi, luôn luôn thẳng hướng về phía trước. Tuy nhiên khi nghe những lời anh nói, trong lòng tôi như có một dòng nước nhỏ ấm áp chảy xuyên qua. Có lẽ tôi vẫn còn sợ hãi, vẫn còn cảm thấy bị tổn thương, trong phút chốc không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng tôi cũng không muốn ngày ngày cùng anh đấu khẩu, sau đó đánh nhau, rồi lại cắn áo gối khóc mỗi đêm. Anh nói cho tôi thời gian, vậy thì tôi không việc gì phải chống đối đến sứt đầu mẻ trán. Chỉ cần anh giữ đúng lời hứa không đụng đến công ty nhà tôi, tôi có thể sẽ cố gắng chấp nhận cuộc sống yên ổn bên cạnh anh.
Sau khi làm thủ tục xong xuôi, vì tôi than mệt nên anh chở tôi về nhà. Đứng tần ngần trước cửa phòng ngủ, tôi không biết có nên vào hay không, theo tôi nhớ toàn bộ vật dụng trong phòng từ khi tôi ra đi đều được thay mới để chào đón Lan Linh, trong phòng chắc chắn vẫn còn tràn ngập mùi hương của cô ta. Hình ảnh giường gối nhàu nhĩ, quần áo lung tung hôm tôi về nhà lấy sợi dây chuyền vẫn còn in đậm trong tâm trí. Nói tôi ích kỉ hẹp hòi cũng được, nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận phòng ngủ của mình lại có hình bóng của người phụ nữ khác.
– Em sao thế? Vào đi! – Thanh Phong đi tới mở cửa phòng
– Ừm! – Tôi cúi mặt lẽo đẽo bước vào trong
– Theo anh nhớ thì đầy đủ rồi, nhưng không biết còn thiếu sót gì không? Em xem còn thiếu thứ gì, ngày mai anh sẽ sắp xếp thêm!
Lúc này tôi mới ngước mặt lên nhìn xung quanh phòng. Trong phút chốc tôi xém chút nữa không kiềm được mà bật khóc vì cảm động. Căn phòng nhìn không khác gì ngày xưa tôi còn ở đây, từng vật dụng được bày trí đúng từng chi tiết, ngay cả ảnh cưới của chúng tôi cũng đã được treo ở vị trí cũ. Tôi tròn xoe mắt, miệng há hốc ra. Thanh Phong nhẹ nhàng bước tới vòng tay ôm tôi từ sau lưng, khẽ nói: “Lan Linh chưa bao giờ ở trong này, chưa bao giờ nằm trên chiếc giường của em. Là anh đã thay mới vật dụng để không phải nhớ đến em, cô ta chỉ lợi dụng điều đó làm em hiểu lầm. Bạch Vy! Anh chưa từng đụng vào người cô ta. Em tin anh chứ?”. Tôi ngây ngốc gật gật đầu, cảm thấy trái tim mình vì những lời nói của anh mà đập loạn nhịp. Anh xoay người tôi lại, khẽ nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Không phải một nụ hôn mạnh mẽ, không phải một nụ hôn như rút đi hơi thở, chỉ là một cái chạm như có như không nhưng lại làm tôi đỏ ửng cả hai má.
– Em chợp mắt chút đi! Lát nữa anh sẽ gọi em dậy ăn trưa! – Nói xong, anh mỉm cười rồi bước ra ngoài
———————————
Tôi cùng anh ngồi chung một bàn. Đó là một việc rất hy hữu. Đã từng là vợ chồng hai năm nhưng số lần cùng ăn cơm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong lúc ăn, cả hai đầu không có thói quen nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa phát ra tiếng động khe khẽ.
– Ăn cái này đi! – Anh gắp cho tôi một miếng cá
Thật sự thì tôi không thích cá, nói đúng hơn là cá chưa được rút hết xương, vì lúc nhỏ đã từng mắc xương một lần nên đối với mấy món này không có thiện cảm lắm. Tôi ngồi nhìn chằm chằm nó, khẽ thở dài, tỉ mỉ ngồi lựa xương. Đợi tôi lựa xong thì miếng cá và cơm đều nguội cả. Thiệt là bực bội mà!
– Em không thích ăn cá sao?
– À, ừm – Tôi gật đầu – Em ghét ngồi lựa xương thế này!
– Em còn không thích ăn gì nữa?
– Bây giờ hỏi thì em cũng không nhớ mình ghét cái gì. – Tôi ngồi ngẩn mặt ra nhìn anh
Thanh Phong không hỏi nữa, kéo dĩa cá về phía anh. Tôi khó hiểu nhìn, sau đó gắp một đống rau xào cho vào chén rồi vùi mặt vào đó. Một lúc sau, khi tôi tưởng chừng như bàn ăn chỉ còn một mình mình thì anh mới lên tiếng
– Dù ghét thì cũng nên ăn một ít!
Thanh Phong đẩy dĩa cá về phía tôi. Tôi khẽ cau mày, ngước mặt lên thì phát hiện cái dĩa chỉ toàn là thịt cá thôi, không có miếng xương nào cả.
– Anh…không cần phải vậy đâu!
– Không có gì! – Anh vừa nói vừa lấy khăn giấy lau tay – Nhìn em ốm như thế, chắc là kén ăn quá!
– Làm gì có! – Tôi xua tay – Em dễ nuôi mà.
– Ừ! – Anh đáp cho có lệ, hoàn toàn không chú ý đến nội dung câu nói của tôi – Ăn đi!
Tôi khịt khịt mũi, miễn cưỡng gắp một miếng cá cho vào bát. Hình như cá được lựa xương rồi có mùi vị ngon hơn hẳn.
————————————–
Thanh Phong nắm tay tôi, bước đi giữa những khuôn mặt xa lạ, những tiếng chúc mừng giả tạo, giữa ánh đèn flash đến chói mắt. Tôi cảm thấy càng lúc mắt càng hoa lên, đầu óc cứ ong ong. Anh khẽ siết chặt tay, đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, để tôi dựa vào người anh. Tôi ngước mặt lên thì nhận được ánh mắt dịu dàng của anh, miệng khẽ nói: “Em không sao!”. Anh gật gật đầu, quay đi cảm ơn mọi người. Thật sự trước giờ tôi không tham gia những bữa tiệc thế này, thường là Thanh Phong sẽ đi một mình hoặc đi cùng với thư ký. Trong mắt mọi người tôi là một người vợ khá yếu ớt, hay gặp vấn đề về sức khỏe, nên ít khi ra mặt.
– Chúc mừng Tổng giám đốc Đinh và phu nhân! – Một người đàn ông bước tới chúc mừng chúng tôi.
Ông ta tròn trịa, béo múp míp, cặp mắt ti hí, khi cười thì không còn thấy ánh mặt trời. Ấn tượng ban đầu chính là hơi gian gian
– Cảm ơn Chủ tịch Bắc đã bỏ chút thời gian dự tiệc! – Thanh Phong khẽ cúi người, lễ phép trả lời ông, sau đó quay sang nhìn người con gái đang đi chung với ông – Còn đây là…
– À à, để tôi giới thiệu. Đây là Ái Nhi, con gái của tôi!
Chủ tịch Bắc? Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi. Không để tôi phải cố công nghĩ ngợi, Ái Nhi đã lên tiếng giúp tôi có câu trả lời:
– Em chào chị! Em nghe Hoàng Khải nhắc đến chị rất nhiều, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt!
– Em là..
– Dạ, em là bạn học của Khải. Không biết anh ấy hôm nay có dự tiệc không chị?
– Khải đi công tác ở Hà Nội. Không về kịp!
Tôi đã nhớ ra ba con họ là ai rồi. Chính là người có thể cứu vớt gia đình tôi nếu tôi không lựa chọn quay về với Thanh Phong. Ái Nhi có vẻ ngoài khá xinh xắn, cặp mắt nhìn rất cuốn hút, con ngươi đen thẳm sâu hút mang một chút u buồn.
– Tôi không thấy Chủ tịch Đinh. Ba cậu không về sao?
– Dạ không, sức khỏe của ba cháu vẫn chưa tốt lên được…
– Đã lâu lắm rồi tôi không thấy ông ấy. À tôi cũng không thấy ba mẹ cháu ở đây. – Ông quay sang nhìn tôi hỏi
– Ba và dì cháu đã tới rồi, có lẽ đang gặp gỡ vài người đâu đó quanh đây!
– Uhm uhm, vậy thôi bác đi gặp họ!
– Em chào anh chị! – Ái Nhi lễ phép cúi đầu chào chúng tôi
– Em ngồi nghỉ đi ! Một mình anh tiếp khách cũng được! Lát nữa anh quay lại. – Thanh Phong đỡ tôi lại ghế
– Em không sao đâu! Đừng lo cho em!
Sau khi Thanh Phong rời đi, tôi ngồi lặng lẽ quan sát bữa tiệc xa hoa. Khách mời phần lớn đều là giới doanh nhân, có hợp tác làm ăn cùng với Tập đoàn K, số ít còn lại là phóng viên mảng văn hoá. Tôi cũng không biết mục đích của bữa tiệc này là gì, nếu chỉ để thông báo chúng tôi chưa li dị thì thật sự quá hoang phí.
– A ha, không ngờ cô cũng ở đây! – Một giọng nói khó nghe vang lên sau lưng tôi