Bạn đang đọc Em Không Hiểu Lòng Anh – Chương 18
Ba và dì nhìn chằm chằm về phía chị em tôi. Hai tay Khải nắm chặt lại, đầu vẫn không ngẩng lên.
– Chúng con đã nói xong rồi! – Tôi nhẹ nhàng kết thúc
– Khải….- Dì tức giận đứng thẳng người dậy – Sao mày dám làm cái chuyện động trời đó hả?
– Mẹ, con thật sự rất yêu cậu ấy. Xin mẹ hãy chấp nhận!
– Trời ơi! Sao tôi lại có đứa con bệnh hoạn như vậy?
– Dì! – Tôi hét lên, trừng mắt nhìn bà ta – Dì làm mẹ mà nói con mình như vậy sao?
– Mày im đi! Chính mày xúi giục nó. Con trai của tao sao lại có thể như vậy. Chỉ có thể là mày…
– Ba! Không phải ba đã đồng ý chuyện của em rồi sao? – Tôi mặc kệ bà ta gào thét, chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng
– Ta…- Ông nhìn tôi khó xử
– Ba nghĩ lại rồi? Vậy có lẽ con cũng nên suy tính lại…Thật ra con gái của ba không phải dễ dàng bị điều khiển đâu..
– …- Ông bất ngờ trước câu nói của tôi, con ngươi đảo qua đảo lại như đang suy tính chuyện gì đó – Được! Ba chấp nhận!
– Ông? Sao ông có thể? – Dì bàng hoàng, quay qua nhìn chằm chằm ba tôi
Ngay cả Khải cũng há hốc mồm ngạc nhiên vì không tin ba lại đồng ý dễ dàng như vậy. Tôi nắm chặt tay Khải, nở một nụ cười trấn an nó. Khải nghi hoặc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Vài ngày nữa Phúc sẽ đi thi đấu ngoài Hà Nội. Khải sẽ đi cùng. Sau đó Khải sẽ dẫn cậu ấy về ra mắt ba và dì. Mong rằng hai người sẽ yêu quý cậu ấy.
– Tao không chấp nhận! – Dì vẫn cố chấp hét vào mặt tôi
– Bà im đi! Tôi nói được là được! – Ba tôi cắt ngang lời dì, sau đó vui vẻ nói với chị em tôi – Ừ, ừ, cứ dẫn nó về…
Sau đó ông đứng dậy, nắm tay dì lôi vào phòng. Bà ta quay đầu, chiếu cặp mắt đầy phẫn nộ về phía tôi. Tôi nhún vai, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
– Chị hai! Chị và ba…thật ra hai người giấu em chuyện gì phải không?
– Làm gì có! – Tôi khẽ giật mình
– Đây là lần đầu tiên em thấy ba nhún nhường như vậy? Hai người nói với nhau nhiều câu rất khó hiểu…
– Suy nghĩ nhiều quá rồi đó! Quan trọng kết quả tốt đẹp là được. Em chuẩn bị đồ đạc đi với Phúc đi. Cậu nhóc chắc sẽ vui lắm đây!
Nhắc tới Phúc, cặp mắt của Khải lập tức sáng lên, bất giác nở một nụ cười ngây ngốc. Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của em trai, cảm thấy việc mình hy sinh là rất đáng.
———————————
Một ngày sau khi Khải và Phúc đi Hà Nội, một người khách không mời đến tìm tôi. Tôi đứng như trời trồng, nhìn người ở ngoài cửa. Cuối cùng anh ta cũng đã đến tìm tôi, ánh mắt thâm trầm khiến tôi thoáng run rẩy.
– Sao anh lại đến đây?
– Mở cửa cho anh!
– Chúng ta không còn gì để nói!
– Nếu em dám không mở, tôi thề em sẽ phải hối hận!
Tôi nhếch mép, cảm thấy thật buồn cười. Anh ta cũng giống như Thanh Phong, lại giở giọng uy hiếp tôi.
– Nếu tôi mở, có khi lại hối hận hơn!
– Mở cửa! – Anh hét lớn
– Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?
– Tôi đang điên đây! Tại sao em lại quay về với hắn? Nói cho tôi biết! Tại sao? – Minh Trường rút tấm thiệp nhàu nhĩ trong túi áo, xé tan thành từng mảnh
Nếu tôi đoán không lầm, đó là thiệp mời dự lễ kỉ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Thanh Phong vào cuối tuần này. Sao Minh Trường lại có nó? Chẳng lẽ Thanh Phong mời anh? Anh ta làm vậy là có mục đích gì? Tôi hít một ngụm khí lạnh, cố gắng bình tĩnh trả lời Minh Trường: “Vì em yêu anh ta!”
– Em nói dối! – Minh Trường ngay lập tức phản bác lời tôi
Bất chợt một chiếc xe hơi lao tới, đậu trước cổng nhà tôi. Cửa xe mở ra, Thanh Phong nhàn nhã bước xuống, quét mắt một lượt rồi mới bước tới cổng.
– Xin lỗi, hình như anh đang làm phiền vợ tôi! – Thanh Phong đặt tay lên vai Minh Trường, nhìn thì không có gì bất thường nhưng thật sự là anh ta có dùng lực, khiến cho Minh Trường hơi nhăn mặt
– Vợ? Nếu tôi nhớ không lầm thì hai người đã ly dị! – Minh Trường đẩy tay Thanh Phong ra, cặp mắt đỏ ngầu hướng thẳng về phía đối phương
– Chắc anh đây có sự hiểu lầm. Cô ấy là vợ tôi, kiếp này là vợ tôi, kiếp sau cũng vậy, mãi mãi không thuộc về anh! – Thanh Phong nhếch mép, cười như có như không
– Anh…Hahaha…Thuộc về tôi hay không, có lẽ anh nên hỏi cô ấy? – Minh Trường quay đầu lại, nhìn về phía tôi – Bạch Vy! Em nói xem, chúng ta có từng thuộc về nhau chưa?
Thanh Phong cũng ngay lập tức nhìn tôi. Cặp mắt nheo lại, chỉ một đường sáng loé ra nhưng lại khiến tôi sợ hãi lùi ra sau mấy bước. Tôi lắc lắc đầu, không nói nên lời. Nếu Thanh Phong biết được, con quỷ trong anh ta chắc chắn sẽ sống dậy. Tôi không muốn sau này tôi sẽ sống không bằng chết.
– Em mở cửa ra đi! – Thanh Phong nhẹ nhàng nói, nhưng cặp mắt càng ngày càng quỷ dị
Tôi run run bước tới mở cửa. Cửa vừa mở, Thanh Phong vội vàng bước vào trong. Minh Trường chưa kịp phản ứng thì cánh cửa một lần nữa đóng sập trước mắt anh ta. Thanh Phong bước lại gần chỗ tôi, khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt đen kịt. Cả người anh ta toả ra một khí thế khiến người ta nghẹt thở. Tôi hít thở không thông, trong đầu vang lên một tràng chuông báo động nhưng chân lại không thể nhúc nhích
– Em và anh ta đã có chuyện gì? – Tiếng nói đều đều phát ra từ miệng anh ta
– Không…không có! – Tôi cực lực lắc đầu
– Em nói thật?
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu. Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn. Tôi giật mình, khẽ tránh ra, nhưng anh nhanh chóng đặt một tay ra sau gáy, giữa chặt đầu tôi lại. “Em nên thể hiện cho tốt, đừng để tôi thất vọng!”. Ngay khi tôi chưa kịp phản ứng, Thanh Phong đã hôn lên môi tôi. Lưỡi anh nhanh chóng tách răng tôi ra, luồn vào trong, dây dưa trong khoang miệng của tôi. Tôi dường như ngừng thở, cả người rơi vào cảm giác mông lung.
“Rầm”
Minh Trường đá mạnh vào cổng sắt, lồng lộn như con thú bị thương. Hai tay nắm chặt khung cửa, lắc mạnh.Thanh Phong lúc này mới rời khỏi môi tôi, nở một nụ cười giả tạo, nói nhỏ vào tai: “Nhìn tình nhân của cô kìa! Nói anh ta biến khỏi mắt tôi, tôi không phải là người giỏi chịu đựng đâu”. Nói xong anh thả tôi ra, đẩy tôi về phía cổng. Tôi nắm chặt hai tay, đau xót len lỏi khắp ngõ ngách trong cơ thể, trái tim dường như rách toạc ra. Tôi không phải đau lòng vì anh hiểu lầm tôi mà chính là vì Thanh Phong từ lúc nào đã trở thành người đáng sợ như vậy.
– Xin anh về đi!
– Em…
– Chuyện này không liên quan đến anh!
– Anh không thể! Chỉ cần em ở bên anh, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh sẽ đưa em rời khỏi anh ta.
Ngay khi câu nói của Minh Trường vừa thốt ra, tôi ngay lập tức bị một bàn tay lôi lại, kéo ra xa cổng. Thanh Phong chau mày nhìn tôi, nhếch mép cười khinh bỉ
– Vậy mà cô dám nói hai người không có gì? – Thanh Phong bước tới, nói gằn từng tiếng
– Chết tiệt! Buông cô ấy ra! – Minh Trường hét lớn
– Tôi không yêu anh ta, càng không yêu anh. Anh đáng để tôi yêu sao? Tôi không có điên mà đi yêu một tên thủ đoạn bỉ ổi như anh! – Tôi uất hận nhìn thẳng vào cặp mắt đầy phẫn nộ của Thanh Phong.
Thanh Phong ngay lập tức giơ tay lên. Tôi trừng mắt, không khuất phục, sẵn sàng đón nhận cái tát. Thế nhưng khi anh nhìn thẳng tôi, cặp mắt chứa đầy sự thương xót, tôi có thể nhận thấy rõ nỗi đau đớn ẩn hiện trong đó. Anh nhắm mắt lại, nặng nề hạ tay xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm. Trong phút chốc anh mở mắt ra, vẻ mặt anh nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng, vô cảm
– Mẹ kiếp! Cô còn nói nữa tôi sẽ làm cho hắn ta thân bại danh liệt! – Thanh Phong đẩy tôi ra, khiến tôi một lần nữa ngã ra đất
– Bạch Vy! – Minh Trường lúc này không còn giữ được bình tĩnh, đã có ý định leo cổng vào
– Không được! – Tôi la lên – Anh không nghe sao? Tôi bảo anh đi ngay!
Tôi cắn chặt môi, kiên định nhìn anh ta, cố gắng xin anh ta rời đi. Bây giờ anh ta có lao vào cũng không thể mang tôi đi. Không phải tôi không muốn thoát khỏi Thanh Phong mà là không thể. Tôi phải cố gắng chịu đựng. Vì gia đình, vì hai đứa em của tôi. Tôi cũng không muốn có người vì tôi mà phải đối đầu với Thanh Phong. Tôi không biết tài lực anh thế nào, tôi chỉ biết thủ đoạn của anh rất đê tiện, con người như Minh Trường không phải là đối thủ của anh.
– Đi đi! – Tôi dùng hết sức lực còn lại hét lên
– Bạch Vy! – Minh Trường khẽ khựng lại, thương xót nhìn tôi. Khuôn mặt nhăn lại vì đau khổ – Hãy đợi anh! Nhất định anh sẽ đưa em đi!
Nói xong anh nặng nề cất bước rời khỏi Toàn thân trở nên vô lực, từng đợt đau đớn truyền khắp cả người. Tôi nặng nề bước từng bước, cố gắng ngẩng cao đầu khi đi qua Thanh Phong. Tôi phải cho anh biết dù anh có làm gì, tôi đều có thể đứng lên. Đến cuối cùng người ngã xuống phải là anh.