Em Không Hiểu Lòng Anh

Chương 15


Bạn đang đọc Em Không Hiểu Lòng Anh – Chương 15

Tôi nhận được tin báo của Hải Lâm về tình hình của Lan Linh. Cô ấy đã tỉnh dậy, nhưng tinh thần vẫn bị kích động. Thẫn thờ nhìn cửa phòng bệnh, tôi không biết có nên vào hay không. Rốt cuộc bây giờ trong chúng tôi ai đáng thương hơn ai đây?
– Em tới thăm Lan Linh hả? – Hải Lâm từ xa bước lại – Sao không vào?
Mới có hai ngày không gặp mà khuôn mặt của anh hốc hác đi rất nhiều. Râu cũng đã lún phún rồi. Cặp mắt đỏ ngầu, mệt mỏi và đầy bi thương. Tôi thở dài, không dám dối diện với anh
– Bác sĩ nói đứa bé không thể giữ…Cô ấy có thai…anh lại không biết gì…Đứa bé đó là của anh…
Hải Lâm! Anh là người đàn ông tốt. Khi anh yêu ai sẽ tuyệt đối tin tưởng người đó. Chỉ cần anh tin đứa bé là con anh, em nghĩ Lan Linh đã là người phụ nữ hạnh phúc lắm rồi. Tôi chua xót, vỗ vỗ lên vai anh. Muốn an ủi anh nhưng lại không biết nói gì.
– Chỉ cần cô ấy khoẻ lại, hai người có thể làm lại từ đầu….
Anh gật gật đầu, cố gắng nở một nụ cười, mở cửa bước vào trong phòng. Lan Linh đang ngồi trên giường, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Hải Lâm nhanh chóng bước tới ôm cô, giúp cô chỉnh lại quần áo, rồi chải lại đầu tóc. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, tình cảm. Lâu lâu còn nói nhỏ vào tai Lan Linh điều gì đó, làm cô ấy bật cười khúc khích. Hình ảnh ấy quả thật rất đẹp, khiến tôi có một chút ghen tị trong lòng.
– Em nhìn xem ai đến thăm em này.
Lan Linh lúc này mới chuyển ánh nhìn từ cửa sổ về phía tôi. Ánh mắt ngây dại của cô ta đột ngột chuyển sang hoảng hốt
– Bạch Vy, Bạch Vy, lạy cậu, lạy cậu – Lan Linh lao xuống giường, quỳ trước mặt tôi, không ngừng dập đầu
– Lan Linh, bình tĩnh đi! – Tôi vội vàng nâng cô ta dậy
– Lạy cậu, mình biết lỗi rồi…Làm ơn, trả con ình….Cậu nói anh ấy buông tha ình….

– Lan Linh! – Hải Lâm ôm cô ta vào lòng, cố gắng không để cô ấy tiếp tục đập đầu xuống đất
– Em xin lỗi! – Tôi sợ hãi lùi ra sau mấy bước – Em không nên đến đây!
– Hai người đã xảy ra chuyện gì?
– Em…em về trước….
Tôi còn nhớ rất rõ những việc của hai năm trước. Từng chút, từng chút tái hiện lại trong đầu tôi, nhưng tôi làm sao mở miệng nói cho Hải Lâm biết hành động của Lan Linh. Anh ấy chắc chắn sẽ bị dằn vặt không yên.
—————————————–
HAI NĂM TRƯỚC
Đêm nay là đêm cuối cùng tôi chơi đàn tại phòng trà “Biển xưa”. Sáng tinh mơ ngày mai, tôi sẽ cùng anh bỏ đi thật xa. Một nơi chỉ có hai người chúng tôi mà thôi. Chủ phòng trà đặc biệt dành tặng buổi tối này cho tôi, để tôi thoả thích lướt từng phím đàn. Đây là bài thứ ba tôi đánh trong ngày hôm nay. Lan Linh – nhỏ bạn thân nhất của tôi – đang ngồi phía dưới mỉm cười nhìn tôi. Người duy nhất biết được bí mật của tôi chính là nhỏ ấy. Tôi biết Linh yêu anh, nhưng Linh cũng là chị em tốt của tôi, nên tôi không đành ra đi mà không báo với nhỏ một tiếng. Lan Linh là một cô gái hoạt bát, sôi nổi, sở hữu một khuôn mặt khả ái và thân hình chuẩn của người mẫu. Sau khi tôi và Hải Lâm yêu nhau được một năm thì Linh bắt đầu qua lại với Thanh Phong – người chồng sắp cưới mà tôi đang chạy trốn. Tôi không biết Linh có yêu Phong thật không, hay là chỉ muốn quên đi Hải Lâm. Bốn người chúng tôi là bạn từ hồi học lớp 11-12 cho đến tận bây giờ. Thật ra Thanh Phong có thể đứng ra không chịu lấy tôi nhưng sức ép giữa hai gia đình quá lớn. Ba của Phong cũng đang mang bệnh tim rất nặng, bắt Phong ra mặt thì thật không đúng. Nên tôi đành phải chọn cách trốn đi với Hải Lâm. Khi tôi chơi xong bài thứ ba thì để thay đổi không khí, một ca sĩ đã lên sân khấu thay tôi. Tôi bước xuống chỗ của Linh, tươi cười với nhỏ
– Hôm nay cậu chơi rất hay. Cậu thấy anh chàng ngồi kia chứ? Anh ta chắc chắn đang say cậu như điếu đổ
– Bậy bạ – Tôi cũng tò mò nhìn theo hướng tay của nhỏ bạn – Không thấy rõ mặt, nhưng chắc chắn không bằng Hải Lâm
– Xí! Cậu còn chơi bao nhiêu bài nữa?

– Chắc hai bài!
– Chuyện kia…chuẩn bị xong xuôi hết chưa?
– Rồi, đã đầy đủ. Lan Linh, mình thật sự rất lo! – Tôi ôm ôm ngực
– Hai người sẽ hạnh phúc!
Khi Lan Linh nói ra câu đó thì cô ca sĩ trên sân khấu đã biểu diễn xong. Tôi đứng lên, vẫy vẫy tay chào Lan Linh: “Cậu đợi mình đàn xong rồi tụi mình cùng đi về!”. Tôi ngồi vào đàn, đánh một bài quen thuộc mà tôi đã thuộc nằm lòng. Khi tôi đang chơi đàn, bỗng dưng cảm thấy có một ánh nhìn chằm chằm sau lưng mình. Tôi hơi hơi quay đầu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện là ai. Bản cuối cùng kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người. Tôi khẽ cúi đầu chào tất cả rồi xuống chỗ ngồi với nhỏ bạn. Nhưng nhìn mãi không thấy Linh đâu, chỉ thấy tờ giấy được kẹp dưới ly nước: “Vy, mình bận một chuyện, phải về gấp. Thật xin lỗi!’’. Tôi ngồi xuống nghỉ một chút, lúc định đứng lên ra về thì có một người bước lại chỗ tôi. Anh ta đứng ngược sáng, tôi không thể nhìn thấy rõ mặt. Chỉ biết anh ta có dáng người cao to, ăn mặc sành điệu.
– Xin lỗi, thật làm phiền cô. Lúc nãy cô chơi đàn rất hay. Không biết tôi có thể mời cô một ly nước được không?
– Cảm ơn anh! Nhưng mà…
– Hình như đã làm cô khó xử rồi… – Anh ta vẫn đứng ở trên cao, nhìn xuống chỗ tôi ngồi
– Xin lỗi anh, vì tôi phải đi liền nên…Nếu anh không trách, tôi có thể uống một chút rồi đi ngay…
– Vậy thì còn gì bằng. Mời cô!
Tôi đón ly nước trên tay anh ta, nhìn một chút, cuối cùng cũng uống một ngụm. Tôi mỉm cười gật đầu cảm ơn anh ta, nhưng trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác đầu óc quay cuồng. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Trước mắt đã là một màu đen kịt

Tôi khó nhọc mở mắt dậy. Toàn thân cảm nhận được một trận đau nhức. Tôi vội vàng thanh tỉnh đầu óc. Tôi đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Khủng khiếp nhất là trên người tôi không có mặc gì, tôi từ từ nhìn qua bên cạnh chỉ thấy tấm lưng của một người đàn ông. Tôi hoàn toàn chết lặng. Một cảm giác xé toạc tâm can xâm chiếm cả người tôi. Tôi làm sao có thể đi gặp Hải Lâm đây…Tôi thật sự muốn đâm chết người nằm bên cạnh mình. Anh ta là ai? Phải chăng chính là người đã mời tôi ly nước tối qua. Tôi cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng ngăn tiếng nấc thoát ra từ cổ họng. Tôi đau đớn, không phải vì thể xác mà vì trái tim đang vỡ ra. Tôi sợ hãi, muốn trốn chạy nhưng không biết phải trốn đi đâu. Tôi vội vàng ngồi dậy, nhặt quần áo mặc vào, lao ra khỏi nơi đó.
Tôi bất chấp tiếng chửi mắng của ba, ánh mắt lo lắng của em trai, chạy vào phòng, đóng sập cửa lại. Tôi gào khóc, đập vỡ tất cả đồ đạc có trong phòng. Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, từng tiếng như những nhát dao đâm vào tim tôi. Chắc chắn anh đang chờ tôi, đang lo lắng sao tôi chưa đến. “Hải Lâm, Hải Lâm, em xin lỗi. Xin lỗi!”
Từ ngày hôm đó, tôi bị nhốt trong phòng, không cho gặp ai, chỉ chờ đến ngày làm đám cưới. Trước ngày lấy chồng, Lan Linh đến tìm tôi, trách tôi tham phú quý bỏ rơi Hải Lâm, nếu biết lúc trước tôi sẽ như vậy, nhỏ sẽ không bao giờ nhường Lâm cho tôi. Cuối cùng chính là một câu phát ra từ miệng đứa bạn thân của tôi: “Tao không yêu Phong, tao chỉ yêu mình Lâm thôi. Nhưng tao sẽ mãi mãi bên cạnh chồng mày, khiến mày phải đau khổ cả đời.” Tôi im lặng lắng nghe nhỏ chửi mắng, trong lòng chết từng chút một. Tôi thật sự không biết rằng từ lúc đó cuộc đời của bốn chúng tôi đã trở thành địa ngục….
——————————
Tôi lao ra khỏi cửa, bên tai còn văng vẳng tiếng gào khóc của Lan Linh: “Đừng đi, đừng đi, hãy giúp mình…”. Tôi bịt chặt hai tai, chạy ra khỏi bệnh viện. Dù hai năm trước Lan Linh đã dùng một cách hèn hạ để chia rẽ tôi và Hải Lâm. Tôi nghĩ mình đã rất hận cô ta, nhưng trả thù một người đến thân tàn ma dại không có trong ý nghĩ của tôi. Tôi đã cố gắng quên đi, cố gắng không vướng vào thù hận, tuy nhiên lại có kẻ vì tôi mà ra tay.
——————————
Tôi nhận được điện thoại của dì bảo tôi phải ghé nhà gặp ba. Chào đón tôi là khuôn mặt hết sức giận dữ của ba và dì. Lần này không có em trai chống sau lưng, tôi cảm thấy sắp bị không khí này bức cho hoá điên rồi.
– Mày biết chuyện này phải không? – Ba quăng xấp hình lên bàn
Tôi liếc sơ qua, ngay lập tức vội vàng cầm lên xem cho rõ. Tất cả đều là hình của Khải và Phúc. Mọi lúc, mọi nơi, mọi hành động đều được chụp lại
– Mày làm chị kiểu gì vậy hả? – Dì bắt đầu màn trình diễn
– Em lớn rồi! Nó có quyết định của nó. Con không có ý định xen vào! – Tôi bình tĩnh trả lời
– Mày biết nó làm sai mà vẫn không can ngăn. Hay chính mày đã xúi giục nó…
– Chuyện tình cảm làm sao ngăn cản hay thúc đầy hả dì? Hay là trước giờ dì chưa từng yêu ai nên không biết. – Tôi mỉa mai, tôi làm sao không biết bà ta chỉ yêu gia sản nhà tôi, chứ chưa từng yêu ba tôi

– Mày…
– Nếu muốn dạy sao ba và dì không dạy, mà lại đổ trách nhiệm cho con. À có khi dì nói nó không nghe đâu. Tại dì xứng đáng làm mẹ quá mà….
– Láo, con này, mày ăn gan hổ mới dám ăn nói với tao như vậy. Để xem hôm nay tao dạy dỗ mày như thế nào… – Dì hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi
– Im ngay! Tôi còn sống mà dám làm loạn vậy hả? Bạch Vy, vào phòng làm việc! – Ba tôi nói xong, liền đứng dậy bước lên lầu
Tôi ngoan ngoãn đi theo. Thật sự tôi và ba chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau. Ngay cả phòng làm việc của ông, tôi cũng chưa một lần đặt chân vào. Tôi nhìn khắp phòng một lượt. Căn phòng khá rộng, nhưng bài trí lại rất đơn giản, ngoại trừ tủ sách cao đồ sộ và một bàn làm việc thì không còn gì. Tôi không nghĩ với tính cách của ông lại có một phòng làm việc tối giản như vậy
– Ngồi đi! – Ông chỉ tay vào cái ghế đối diện bàn làm việc
– Ba có chuyện gì muốn nói với con?
– Ba sẽ không nói vòng vo. Thằng Khải có bao giờ nói tình hình công ty cho con nghe không?
– Dạ…cũng chỉ nói sơ sơ. Em biết con không hứng thú với việc kinh doanh nên cũng không đề cập nhiều. Công ty gặp vấn đề gì sao?
– Nó không nói vì sợ con lo lắng – Ông im lặng một lát – Công ty sắp không giữ được rồi.
– Sao? – Tôi hoảng hốt
Chuyện gì đang xảy ra? Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cái bọc lớn, bao lâu nay bị bịt tai che mắt. Bây giờ đột ngột có người mở bọc, ánh sáng, không khí ùa vào cùng một lúc, khiến tôi không thể nào thích nghi kịp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.