Bạn đang đọc Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu … Cứ Đợi Đấy: Chương 22
– Sữa rửa mặt! Dậy đi. Đưa chìa khóa cho tôi mở cổng.
– Tôi có mang đâu mà đưa – Agnes ngái ngủ đáp.
– Cô không mang thì vào nhà làm sao? – Mọi cơ quan trên mặt Jeff bỗng trở nên cứng nhắc.
– Lấy chìa khóa của anh – Agnes lại vùi mặt vào cổ Jeff ngủ, tránh ánh nắng mặt trời.
– Não cô phẳng quá nhở? Nếu mang chìa khóa, tôi phải gọi cô dậy làm gì?
– Vậy có nghĩa là anh cũng không mang luôn? – Mặt Agnes tỉnh bơ hỏi.
– Tất nhiên. Làm cách nào giờ?
– Tôi có cách này hay lắm – Agnes nêu ý tưởng.
– Cách gì? – Jeff ngờ vực.
– Vào nhà lấy.
Jeff muốn đập đầu vào tường:
– Cô nói vậy thì tôi cũng nói được á! Sữa rửa mặt có khác.
– Óc bò như anh mới không nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của tôi – Agnes đập vào đầu Jeff một cái.
– Ý cô là………
– Tôi trèo vào nhà lấy chìa khóa rồi mở cổng cho anh. May là tôi chưa khóa cửa ( nhớ phân biệt cổng với cửa nha độc giả :v )
– ” May ” quá ha? Nhỡ trộm vào nhà thì cực may – Jeff muốn đập đầu vào tường lần hai.
– Thì cũng phải tạo đường sống cho họ chứ! Anh chả hào phóng gì cả – Agnes nhảy từ trên lưng Jeff xuống.
– Có một sự thật: Tôi thấy có một chứ không có hai .___.”
– Rốt cuộc là anh còn định nói tới bao giờ?
Không chờ đợi lâu, Agnes bám chặt tay vào cổng định trèo……
– Mà cô đang mặc váy – Jeff đỏ mặt nhắc nhở Agnes.
– Mặc quần đùi bên trong – Agnes chỉ cười to và vẫn tiếp tục sự nghiệp ” trèo “.
” Chỉ hai từ thôi: LỢI HẠI ” – Jeff trợn tròn mắt.
Agnes trèo cực kì chuyên nghiệp, tốc độ chậm vì một chân bị thương. Chuẩn bị chạm chân xuống mặt đất bên kia cách cổng thì Agnes bước hụt, ngã lăn ra đất….
– Này! Cô không sao chứ? Tôi trèo vào nhá? – Jeff hốt hoảng, mặt cắt không còn một giọt máu .
– Dont need ( không cần )! Chân đau thì tôi vẫn còn tay.
– Giờ này mà còn đùa được – Jeff tức giận.
Agnes thoáng bất ngờ. Quen Jeff cũng được mấy tháng mà chưa bao giờ thấy Jeff tức giận như hôm nay.
– Anh không cần trèo vào đâu. Hàng xóm lại tưởng trộm mất. Đằng nào cũng vừa mới tới đây có mấy hôm, hàng xóm chưa biết mặt là chuyện bình thường – Agnes giảng giải nhiệt tình.
Lết chân, bám tường để bước vào nhà và thành công đã đến: Agnes bước ra hùng hổ với chiếc chìa khóa ” vàng “
– Cô nói đúng lắm nhưng sao cô trèo vào mà không bị nghi ngờ? – Jeff ngờ vực hỏi.
– Đây là buổi trưa. Nobody cant see me ( Không ai có thể nhìn thấy tôi ) – Agnes cười gian.
– Ờ ha – Jeff gật gù. Như nhận ra điều gì đó, mặt Jeff đông cứng lại – Sữa rửa mặt! Cô lại lừa tôi!
– Tôi không muốn anh bị ngã thôi. Nếu ngã mặt anh đập xuống đất thì mất chức hot boy rồi còn đâu – Agnes giở giọng quan tâm.
– Cô mà cũng quan tâm tôi á?? – Jeff bỗng thấy vui vui trong lòng.
– Of course! Agnes đẹp trai nổi tiếng là người tốt.
Không ai ngờ được là Agnes nghĩ như thế nào đâu.
” Trèo tường vượt rào là nghề của tôi, anh tính cướp á? Không có cửa đâu “
– Tại sao cô trèo tường giỏi vậy? Hay sữa rửa mặt có họ hàng với khỉ?
– Ngày bé mommy với daddy tôi đi làm suốt, nhốt tôi ở nhà chơi với vú nuôi. Nhiều hôm liền đâm ra chán, nhân lúc vú nuôi còn đang ngủ, tôi nuôi ý định trèo cổng lâu rồi mà mãi mới thực hiện được. Trèo rồi ngã. Ngã thì lại trèo cho đến khi ra được, tôi chạy sang nhà Kem chơi – Agnes kể lại ” quá khứ hào hùng “
– Kem là nhỏ hôn phu của thằng Phong đấy hả?
– Ờ! Nhớ lại mới thấy tôi tăng động tới mức trầy xước, tím bầm khắp mọi chỗ mà không có đau. Lạ thật – Agnes vuốt cằm.
– Tăng động thái quá – Jeff nghe mà thấy kinh hoàng.
– Hôm nay anh nấu cơm và dọn nhà.
– Sao đổ hết việc lên đầu tôi? – Jeff gắt.
– Anh bị ngu hay đui? Đứa nào sắp tàn phế vì hi sinh cho anh vào nhà huh?
– Ok ok tôi làm hết. Vậy thưa ” quý cô sữa rửa mặt “, ” nàng ” có LẾT lên phòng nghỉ được không? – Jeff khích bác.
– Được chứ! Agnes đây chưa có què – Agnes thụi cho Jeff ăn đủ 3 cú vào bụng
– Thứ nhất: tên tôi là Agnes
Thứ hai: anh thử nói hai từ ” quý cô ” nữa xem
Thứ ba: bỏ cách nói đấy đi! Lặp lại lần nữa tôi cho anh nằm viện húp cháo suốt đời.
Xử lí xong Agnes tập tễnh bỏ lên phòng.
Để mình Jeff nằm vật dưới đất ôm bụng: ” Con nhóc đó không phải người. Chắc chắn không phải người o.O “
Còn Agnes sau khi lên phòng thì sao?
– Nhẹ người ghê!!! Dạo này thỉnh thoảng mới có người chịu đòn của Agnes ta. Wahahahahaha – Một trang cười man rợ vang lên