Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu ... Cứ Đợi Đấy

Chương 15


Bạn đang đọc Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu … Cứ Đợi Đấy: Chương 15

Jeff vẫn kiên trì đi vào từng căn phòng để tìm ra thứ mang tên ” kho báu “. Jeff bắt buộc phải thắng lần này. Không phải vì Agnes sẽ bỏ qua chuyện làm bẩn giày mà là cái phần thưởng do Jeff quyết định kia.
Nhưng hiện tại Jeff đang lo lắng cho Agnes vô cùng. Chả hiểu vì sao lại phải lo nữa. Có phải vì cái nắm tay rất chặt, bàn tay run run và lạnh ngắt của Agnes hồi nãy?
Mải suy nghĩ nên không để ý đường đi. Trước mặt Jeff bây giờ là một căn phòng nhỏ như của trẻ con. Linh cảm mách bảo với Jeff rằng ” kho báu ” đó đang ở trong này.
Bên ngoài ngôi nhà
– Này Phong! – Kem huých nhẹ khuỷu tay Ice
– Gì?
– Hơn 30 phút rồi sao họ chưa ra? Tôi với anh giấu đâu có kĩ lắm – Kem hỏi
– Cô đùa tôi đấy à? Tôi có phải thánh đâu mà biết được sao họ ra lâu vậy đâu – Ice bực mình trả lời
– Sao anh phải cáu gắt với tôi? – Kem bất mãn – Nhưng mà Agnes rất sợ ma – Lời nói này là Kem lầm bầm trong miệng chứ không nói to hẳn ra ngoài và tất nhiên là Ice không thể nghe thấy được.
– Tại cô hỏi ngu quá chứ sao – Ice thấy mình hơi nặng lời nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi. Khi trả lời lại câu hỏi của Kem, Ice hơi liếc mắt qua xem thái độ của Kem thế nào.

Nhưng hiện tại Kem đã đứng cách xa Ice…. một khoảng rất xa. Tay ” sờ ” cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ, không care lời Ice nói
Và có ai đó đang tức xì khói vì bị BƠ toàn tập
~~Jeff mở cửa. Căn phòng này vô cùng bụi bặm, nhện chăng tơ vào đầy những đồ đạc còn sót lại và góc tường. Liếc sơ qua căn phòng thì sẽ chẳng có gì đặc biệt hơn mấy căn phòng mà Jeff vừa tham quan qua nhưng nếu để ý kĩ ở trên nóc tủ cao nhất trong phòng phía bên trái sẽ là…………
– KHO BÁU – Jeff thốt lên đầy vui mừng. Quả này Jeff thằng chắc rồi
Một bóng đen vụt qua sau lưng Jeff với tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng
Jeff giật mình quay ngoắt lại thì không hề có một ai
Vội đi vào phòng, Jeff với tay lấy chiếc giày và ôm vào người như báu vật. Hướng mặt ra ngoài cửa để đi ra, bỗng cái bóng đen lúc trước chặn trước cửa không cho Jeff ra
.
.
.
.
.
.
.
.
À là con mèo mun. Chỉ là con mèo mun thôi mà. Jeff đá hoài mà con mèo vẫn bấu víu lấy quần Jeff không buông. Cẩn thận kẻo tụt quần kìa Jeff…..
Vì đang vội nên Jeff không kiêng nể hay thương hại gì mà một cước đá văng con mèo lăn tít vào trong góc rồi đóng sầm cửa phòng lại. Jeff hí hửng phi ra khỏi ngôi nhà hoang, đặt ngay chiếc giày trước mặt hai ban giám khảo đang ngồi uống nước mía ” giải sầu “
– Very well ( rất tốt )! Congratulation ( chúc mừng ) bạn là người chiến thắng – Ice cố ” hút ” nốt cốc nước mía còn dang dở vào miệng rồi đứng lên vỗ vai chúc mừng thằng bạn thân đã chiến thắng con nhóc ” giới tính thứ 3 “

– Tại sao anh ra mà không có Agnes đi cùng? – Kem hơi xanh mặt hỏi
– Làm sao tôi biết được
– Chết tiệt! – Chỉ vừa nghe câu trả lời của Jeff, Kem đã chuẩn bị chạy vào ngôi nhà đó tìm Agnes nhưng bị Ice giữ lại
– Này này cô định làm cái gì vậy hả?
– Bỏ tay ra! Tôi phải vào trong tìm nó. Chọn địa điểm này đúng là hại thật mà. Agnes vốn rất sợ ma. Nó sợ từ nhỏ rồi á – Kem cố giằng mạnh tay để thoát khỏi gọng kìm chắc chắn của Ice
Không cần nghe thêm gì nhiều, Jeff đã phóng vụt vào trong, bắt đầu ” cuộc hành trình ” tìm Agnes thất lạc
– AGNESSSSSS! Where are you ( cô ở đâu ) ? – Jeff vừa tìm kiếm mọi ngõ ngách trong căn nhà vừa gào thét tên Agnes
Vẫn là cái âm thanh đó – âm thanh im lặng đến sởn gai ốc
Chỉ còn một phòng cuối cùng, Jeff thầm hi vọng.
Hi vọng mà cậu đặt vào căn phòng đó là không hề nhỏ. Nó ngang ngửa với số tiền đang có của Bill Gates đấy!
Đời quả không phụ lòng Jeff. Thì tất nhiên là vậy rồi bởi vì nếu hi vọng của Jeff bị dập tắt thì khác nào tài sản của Bill Gates tự dưng bị vứt ra ngoài cửa sổ và người đời hôi của hết.
Agnes đứng như trời trồng trong đó, mắt mở to không chớp, cơ mặt không cử động như thể Agnes vừa nhìn vào mắt Medusa vậy.

Jeff hoảng hồn tiến lại gần, ôm Agnes vào trong lòng. Hành động này là do bộc phát chứ không có sự điều khiển của não bộ.
– Agnes, cô có làm sao không vậy? – Jeff lo lắng hỏi
– No…pe ( không ) – Agnes run rẩy trả lời
– Không sao, không sao có tôi ở đây rồi – Jeff vuốt mái tóc rối của Agnes đồng thời an ủi Agnes
Khi cảm nhận được hơi ấm của con người, Agnes như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, đẩy Jeff ra và gằn giọng:
– Tại sao anh dám bỏ tôi một mình hảảảảả? Có biết là tôi sợ như thế nào khôngggg???
Rồi sau đó……. cảnh tượng này hơi vô lý một tẹo nhưng đó là phản ứng sau khi vượt qua nỗi sợ hãi của Agnes nên chịu.
Agnes lao vào đấm đá Jeff túi bụi nhưng lần này sử dụng lực nhẹ hơn những lần trước, làm Jeff phải dùng hai tay che chắn những cú đấm như ” kiến đốt ” và miệng còn la oai oái:
– Cô trả ơn bằng những hành động của dân giang hồ thế này à? Sao tự dưng đánh tôi vậyyyyy???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.