Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 8: 1 Giờ 31 Phút


Bạn đang đọc Em Không Cần Lại Cô Đơn – Chương 8: 1 Giờ 31 Phút


Điều em hiểu nhầm về chị
……….
“Lưu Dịch, xuất phát đi.


“Có phán đoán trước sao?”
“Nhồi máu cơ tim cấp tính.”
Vừa nghe dự đoán từ nhân viên điều phối, Lưu Dịch nóng vội đến mức phải phanh gấp và lượn đến cửa hàng tiện lợi phía bên tay trái trước mặt.
Hạ cửa sổ xe xuống, anh hét về phía hai người đang xếp hàng trong cửa hàng tiện lợi: “Bác sĩ Giản, nhóc Trần, có nhiệm vụ! Nhồi máu cơ tim!”
Hai người đang xếp hàng đợi thanh toán ngay lập tức bỏ đồ trên tay xuống khi nghe thấy chữ “nhồi máu”, co cẳng chạy lên xe cấp cứu.
Trần Phi vẫn chưa kịp buông khỏi tay nắm cửa, cửa xe cũng mới khép hờ, xe cứu thương đã phi được đoạn đường dài một hai mét.
Những khi có nhiệm vụ đi kèm phán đoán trước, đều xuất hiện khả năng tại hiện trường đã có bác sĩ hoặc bản thân người bệnh có chút hiểu biết về kiến thức y khoa.
Những dự đoán như vậy thường có xác suất đúng khoảng 90%.
Mà một khi gặp những ca có phán đoán về nhồi máu cơ tim, đội cấp cứu đương nhiên phải gấp rút hơn.
Đây không còn là một cuộc chạy đua với thời gian, mà là cuộc chiến giành giật từng phút từng giây.
“Trần Phi, vì đã có dự đoán, cậu hỏi tình hình xem sao đi.”
“Vâng chị Giản.”
Trần Phi ngay lập tức lấy điện thoại di động công cộng trong xe, bấm số điện thoại di động của người liên lạc do nhân viên điều phối gửi đến.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Trần Phi vội hỏi chuyện.
Bên kia giải thích lý do dự đoán,
“Là hàng xóm của tôi phán đoán như vậy, bố anh ấy là bác sĩ…!tôi chưa ép tim cho anh ấy, bây giờ anh ấy đang rất tỉnh táo, đang nằm trên giường nói chuyện với tôi…!Chỉ là mặt anh ấy trắng bệnh đến đáng sợ, đầu toát đầy mồ hôi…”
Lưu Dịch lái xe cấp cứu lên tới số 80, tuy lúc này trên đường trung tâm thành phố ít xe qua lại, nhưng tốc độ này cũng được coi là cực nhanh.
Bệnh nhân vẫn chưa bất tỉnh khi đội cấp cứu đến hiện trường.
Giản Mộc Tư tiến hành kết nối bệnh nhân với máy điện tâm đồ.
Khi máy điện tâm đồ cho ra kết quả, cô lấy ống khám bệnh nghe xem, nhưng lại phát hiện có gì đó là lạ.
Kết quả điện tâm đồ cho thấy đó là một ca “nhồi máu cơ tim thành dưới cấp tính” điển hình, nhưng rõ ràng Giản Mộc Tư nghe thấy tiếng thở bên phải của bệnh nhân yếu đi.
Cô gõ vào thành ngực hai bên của bệnh nhân, bên phải có tiếng trống đập, nhưng rung âm lại dần yếu.
Giản Mộc Tư suy nghĩ một lúc, cô định thần lại, ra hiệu cho bệnh nhân,
“Anh thử hít một hơi thật sâu đi.”
Bệnh nhân bị “nhồi máu cơ tim cấp tính” hít một hơi thật sâu theo yêu cầu của Giản Mộc Tư,
“Không được rồi bác sĩ, vừa thở đã thấy rất đau.”
Giản Mộc Tư tiếp tục đưa ra chỉ dẫn,
“Anh ho thử xem.”
“Không được thưa bác sĩ, ho cũng thấy rất đau.”

Nghe vậy, Giản Mộc Tư thu ống nghe lại, xách hộp y tế lên và nói với Trần Phi cạnh giường, “Cất máy điện tâm đồ, không phải nhồi máu cơ tim.”
Khi biết bản thân không bị nhồi máu cơ tim, người trên giường ngồi dậy như có ánh sáng loé lên.
Vẻ mặt ấy, cứ như thể vừa hay tin mình vừa trúng giải sổ xố độc đắc 500 vạn vậy.
“Là thật sao, bác sĩ? Tôi không bị nhồi máu cơ tim sao?”
“Tràn khí màng phổi.”
Giản Mộc Tư nói ngắn gọn.
“Tràn khí màng phổi có nghiêm trọng không thưa bác sĩ? Tôi có phải đến bệnh viện không? Nhỡ như trên đường tôi có bệnh gì khác thì sao? Nhưng tôi có phải trả tiền nếu ngồi xe cấp cứu đến bệnh viện không?”
Thấy các bác sĩ cấp cứu ai cũng mang vẻ mặt nhàn nhạt, Trần Phi biết ngay anh bệnh nhân nói lắm này không có bệnh gì nghiêm trọng.
Cậu tiếp lời từ bên cạnh,
“Vậy, anh đang muốn ngồi cùng xe chúng tôi hay là tự bắt taxi đi viện?”
“Vậy cứ ngồi xe của các anh đi, nhỡ như trên đường xảy ra sự cố tôi còn yên tâm, vì đã có các anh mà.”
Một người đàn ông ngoài 30 tuổi, sau trải nghiệm này, anh vô cùng sợ cái chết.
Trong xe, Trần Phi hỏi bệnh nhân đã làm gì trước khi phát bệnh.
Nam bệnh nhân cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện mà mình sơ ý quên mất.
Trước khi tay chân nhũn ra, anh đã đi vệ sinh một chuyến…
Táo bón, lúc đại tiện phải rặn rất mạnh.
Xe cấp cứu đến tòa cấp cứu của Bệnh viện số 1, bệnh nhân ngay lập tức bị đẩy đi chụp X-quang ngực.
Nhận được kết quả chụp X-quang phổi, nam bệnh nhân cũng không đến khoa cấp cứu tìm bác sĩ trực nữa, thay vào đó anh cố ý chờ ở cửa toà cấp cứu.
Thấy đội cấp cứu lại đến Bệnh viện số 1, nam bệnh nhân vội vàng qua đón.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Giản Mộc Tư liếc nhìn người đang theo sau cáng cứu thương, cô lạnh lùng nói: “Tránh đường.”
Một chút cũng không có tâm trạng để ý người bệnh cũ hoạt bát tưng bừng này, bác sĩ Giản đang bận đẩy nạn nhân vụ tai nạn xe hơi đang nằm trên cáng vào phòng cấp cứu.
Bệnh nhân cũ không bỏ cuộc, anh vẫn đợi ở cửa phòng cấp cứu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ
2.

Người Tình Của Sói
3.

Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy

4.

Đông Tuyết
=====================================
Bởi Giản Mộc Tư là một bác sĩ có thể phán đoán chính xác tình trạng bệnh chỉ trong một tích tắc, nên anh có sự tin tưởng không thể giải thích được đối với Giản Mộc Tư.
“Bác sĩ, đúng là tràn khí màng phổi!”
Giản Mộc Tư cuối cùng cũng nhận bản chụp X-quang phổi từ bệnh nhân từng dự đoán là “nhồi máu cơ tim cấp tính” đưa cho cô.
Cô nói một cách vô cảm.
“Nếu chèn ép phổi chưa đến 30%, có thể không cần điều trị.”
Khoang ngực của người bình thường là một hệ thống khoang kín, bên trong có áp suất âm.
Nếu có chất khí vào trong khoang ngực, hệ phổi tương ứng sẽ bị nén khiến hệ phổi không thể mở rộng hoàn toàn.
Tràn khí màng phổi nguyên phát thường xảy ra ở giới tính nam cao, gầy trong độ tuổi thanh niên trai tráng.
Nếu tình trạng chèn ép phổi không vượt quá 30% và không có triệu chứng nghiêm trọng nào khác, có thể không cần điều trị.
Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sau ắt sẽ tự hồi phục bình thường.
Bệnh nhân cũ vẫn muốn theo sau Giản Mộc Tư, nhưng đã bị Trần Phi thành công chặn lại: “Anh bạn à, chúng tôi là người của Trung tâm Cấp cứu, không chịu trách nghiệm khám bệnh.”
Nói xong, ba thành viên của đội cấp cứu hiên ngang rời đi, chuẩn bị lao vào trận chiến tiếp theo.
……
Trong một con hẻm đối diện Trung tâm Cấp cứu và Sở Cảnh sát, có một quán đồ nướng được mệnh danh là chính thống nhất ở Bắc Thành.
Trong hẻm có không gian hình chữ nhật rộng 50 mét vuông, khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ được bày đầy ắp những bộ bàn ghế nhựa.
Trên bàn thịt nướng, ba người của đội cấp cứu và ba người của đội tuần tra đang ngồi cùng nhau.
Nói về lý do của lần tụ họp này, là vì trong mỗi đội đều có một thành viên đặc biệt có sở trường giao du kết bạn.
Đó là Trần Phi bên đội cứu hộ và Trương Lộ Chi bên đội tuần tra.
Đội cấp cứu hôm nay trực ca ngày, còn đội tuần tra tham gia huấn luyện.
Đến tối, hai đội dành thời gian gặp nhau trong sân chỉ cách nửa bức tường, hai người anh em xương máu mừng rỡ khi thấy nhau, lập tức đập tay đặt bàn 6 người tụ họp đêm nay.
Sau khi yên vị, hai anh em xương máu mỗi người cầm một cây bút viết món ăn lên giấy.
Hai người đàn ông có gia đình kia thì khác, sư phụ Lý và Lưu Dịch ngầm ăn ý rút điện thoại ra báo cáo lịch trình cho người nhà.
Còn Giản Mộc Tư và Ôn Dương thì sao?
Khoé mắt Giản Mộc Tư đã chú ý đến sĩ quan Ôn bên cạnh từ rất lâu.
Cô chủ yếu muốn nhìn xem, rốt cuộc sĩ quan Ôn có thể lau chiếc bàn này thành cái dạng gì?
Sĩ quan Ôn, người tự nhận chỉ mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ, còn chưa kịp yên vị đã bắt đầu chà sát chiếc ghế mà nàng sắp ngồi xuống.
Lau đi lau lại, dùng hết tối thiểu hai tờ giấy ướt và hai tờ giấy khô.
Chật vật lắm mới ngồi được xuống ghế, nàng lại bắt đầu lau bàn một cách khó chịu.

Vừa lau vừa làu bàu trong miệng,
“Bẩn, bẩn, bẩn…”
“Vì sao lại ghét bẩn?”
Ôn Dương đang định trả lời Giản Mộc Tư, thì nghe thấy Trương Lộ Chi ở phía đối diện hét to: “Chủ quán ơi, nhận đơn!”
“Ấy ấy, chị còn chưa chọn món!”
Ôn Dương vội giật lấy thực đơn cùng cây bút trong tay Trương Lộ Chi, còn không quên quay lại lễ phép nói với bà chủ quán đang tiến về phía bàn: “Bà chủ, ngại quá, xin chờ một chút, chúng tôi chưa chọn xong.”
Giản Mộc Tư nhướng mày.
Có vẻ như bệnh sạch sẽ của ai đó không được phản ánh trong việc ăn uống.
Trong không khí đầy dầu mỡ và khói nghi ngút của quán thịt nướng, sĩ quan Ôn không hề có ý định không ăn.
Ôn Dương viết xong những món nàng muốn ăn, nàng đắc chí giơ tờ đơn trong tay lên,
“Vì ở đây không có thịt trắng mà bác sĩ Giản ăn được.

Cô tạm chiêm ngưỡng cảnh chúng tôi ăn đi nhé.”
Giản Mộc Tử nhướng mày, trong lòng cảm thấy khó tin.
Cô quay đầu đi, phớt lờ cô nàng độc ác bên cạnh.
Ban ngày vừa bị người phụ nữ trung niên cưỡng bức ôm ấp, Ôn Dương vẫn nhớ như in mối hận này.
Sau khi hay tin Giản Mộc Tư cũng đồng ý tham gia tụ tập thịt nướng, Ôn Dương lập tức lấy lại tinh thần.
Thù này không báo, không phải nữ tử.
Lúc này không báo, thì đợi lúc nào?
……
Hai chai bia trôi xuống bụng, cái gan của Trần Phi cũng trở nên lớn hơn.
Hồi sáng cậu không dám bộc lộ lòng ngưỡng mộ trước mặt Giản Mộc Tư, nhưng lúc này, cậu tuôn ra bằng hết,
“Mọi người biết không, chiều nay chị em ngầu lắm.

Nhân viên điều phối nói dự đoán là nhồi máu cơ tim cấp tính, làm em và anh Lưu căng thẳng chết đi được, có mỗi chị em bình tĩnh bảo em đi hỏi tình hình.”
Trần Phi ợ một cái, tiếp tục khoe khoang về Giản Mộc Tư,
“Bọn em vừa đến hiện trường, may mà bệnh nhân vẫn tỉnh táo, có thể nói chuyện với chúng em bình thường.

Chị em nối máy điện tâm đồ xong thì nghe chẩn đoán bệnh, lúc đó em thấy chị em cau mày, còn tưởng bệnh nhân sắp không qua khỏi.

Em đang chờ nghe lệnh giúp chị em kê đơn epinephrine, nhưng sau khi xem kết quả điện tâm đồ, chị em bảo người bệnh hít sâu và ho.

Rồi chị em thu ống nghe lại, còn bảo em cất máy đo điện tâm đồ.

Lúc đó em với anh Lưu ngu người luôn, nghĩ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sau đó nghe thấy chị em độc đoán và bình tĩnh nói Không phải nhồi máu cơ tim.

Tràn khí màng phổi.”
Lưu Dịch nốc một cốc bia, tiếp lời Trần Phi,
“Nhóc Trần tiếp lời cũng hay lắm.


Anh muốn ngồi cùng xe chúng tôi hay là tự bắt taxi đi viện? Hahahahahaha~~~”
Tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp chiếc bàn tròn bày đầy thịt nướng.
Khóe môi Ôn Dương khẽ nhếch lên, viên cảnh sát đang cố nhịn cười đúng thật cảm thấy hơi mệt.
Ngoài giờ làm việc, có thể uống thêm chút bia.
Giản Mộc Tư đã nhấp hai cốc, quả nhiên cô không động vào miếng thịt đỏ nào trên bàn.
Không ai gọi cá nướng, trên bàn toàn là thịt đỏ.

Khiến những người đàn ông thích ăn thịt gọi thên một vài xiên khoai tây nướng đúng là một yêu cầu khó.
Giản Mộc Tư sau khi uống rượu cũng nói nhiều hơn bình thường vài câu.
Cô sẵn sàng trả lời vài câu hỏi của Trần Phi, thỉnh thoảng cũng đáp lại lời của Trương Lộ Chi.
Ôn Dương lặng lẽ rời khỏi bàn,
“Bà chủ, cá diếc và những món rau khác vừa gọi đã nướng xong chưa?”
“Đây, cô gái, nướng xong rồi, mang lên ngay hay sao?”
“Vâng, phiền bà chủ mang lên luôn nha, kẻo để lát nữa sẽ nguội.”
Trên tờ giấy gọi món trước đó vừa đưa cho bà chủ, sĩ quan Ôn lén lút viết thêm một dòng chữ nhỏ, và chỉ vào dòng chữ nhỏ đó khi đưa cho bà chủ: phiền bà chủ nướng sau những món được gạch đường kẻ ngang.
Viên cảnh sát Ôn hay nóng nảy dù thích trêu chọc người khác, nhưng nàng vẫn không cưỡng lại được bản tính ấm áp của mình.
……
Nửa con cá diếc cuối cùng cũng yên vị trong dạ dày của Giản Mộc Tư.
Cá nướng mềm và ngon khiến Giản Mộc Tư phã vỡ ranh giới, cô ăn đồ nướng vô cùng vui vẻ.

Nhân lúc mọi người đang uống rượu trò chuyện hăng say, Ôn Dương thừa dịp hỏi người bên cạnh một câu mà nàng luôn chưa thể hỏi,
“Sao lại về nước?”
Động tác gắp cá của Giản Mộc Tư ngừng lại, ngước mắt nhìn Ôn Dương.
Bộ não tinh tường của Ôn Dương ngay lập tức phiên dịch hàm ý trong ánh mắt này ra thành:
Liên quan cái rắm gì đến cô?
Ôn Dương thật khó bỏ cuộc, nhất là khi nàng đã một lần bị hố,
“Cô về nước từ khi nào, có thể nói không?”
Giản Mộc Tư cẩn thận nhai thịt cá tươi mềm, khi Ôn Dương khá là chắc rằng câu hỏi của nàng sẽ bị phớt lờ, cô nói,
“Tháng Sáu.”
Hóa ra cũng là tháng Sáu.
Đó cũng là lúc Ôn Dương nộp đơn xin chuyển sang đội tuần tra, cũng là vào tháng Sáu.
Tháng Sáu, dường như đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng như chưa có chuyện gì.

……
“Thế nên, hai năm qua cô làm gì ở Anh?”
Thấy Giản Mộc Tư trả lời câu hỏi của mình, Ôn Dương đã lầm tưởng điều đó nghĩa là cô sẵn sàng tiếp chuyện.
Ai ngờ, người ta làm mặt lạnh, đẩy khay đựng đầy xương cá đến trước mặt nàng…
…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.