Bạn đang đọc Em Không Cần Lại Cô Đơn – Chương 24: 6 Giờ 6 Phút
Nếu tìm cho độc thân một lý do
……
Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành có hai vị bác sĩ cấp cứu có thể khiến người ta sáng mắt ra nhìn.
Một người, thật ra không được tính là thành viên chính thức của Trung tâm Cấp cứu.
Xét cho cùng, Giản Mộc Tư thật ra thuộc Khoa Phẫu thuật Tim của Bệnh viện Số 1 Bắc Thành.
Cô chính xác là “vật hi sinh” trong thời kỳ sóng gió khi trưởng khoa cũ và mới của Bệnh viện Số 1 thay nhau lên nắm quyền, bị chuyển đến thực tập tại Trung tâm Cấp cứu.
Người còn lại là Minh Lạp, người có biên chế chính thức, vừa được thăng chức phó chủ nhiệm Trung tâm Cấp cứu vào năm ngoái.
Ngoài thực lực chuyên môn xuất sắc khiến người ta ngưỡng mộ, hai cô bác sĩ còn gây ấn tượng hơn nữa nhờ điều kiện ngoại cảnh xuất chúng.
Vì dù gì, so với thực lực nghề nghiệp được nhận biết rõ sau khi tìm hiểu, ngoại hình mới là thứ quyết định chỉ bằng ánh nhìn đầu tiên.
Giản Mộc Tư và Minh Lạp thực sự rất giống nhau.
Ví dụ, họ đều tốt nghiệp trường trung học số 1 Bắc Thành.
Ví dụ, họ đều là học sinh giỏi.
Một người du học ở Anh, theo học tay nghề phẫu thuật tim tại Anh.
Một người tốt nghiệp chuyên ngành Y khoa nổi tiếng trên cả nước thuộc Đại học Thuỷ Mộc, sau khi tốt nghiệp chính quy được đề nghị học lên thạc sỹ trong trường.
Lại ví dụ, cả hai đều không phải loại người thích xã giao, thậm chí còn không thích giao thiệp với đồng nghiệp.
Lại ví dụ khác, trên thực tế, họ không phải những người dễ gần gũi.
Một người nhìn có vẻ rất lạnh lùng, những ai ngồi cạnh chỉ qua một cái liếc mắt đã có thể cảm thấy sự từ chối thân cận từ cách xa ngàn vạn dặm.
Một người tuy trông có vẻ rất thân thiện, nhưng thực ra sau khi tiếp xúc mới biết, hình như người này đối xử với ai cũng vậy.
Ấm áp, tử tế, nhưng không thân thiết.
Lại ví dụ như, hai người họ đều độc thân.
Giản Mộc Tư, 32 tuổi, độc thân.
Minh Lạp, 38 tuổi, cũng độc thân.
Điểm giống nhau cuối cùng là, trùng hợp thay, cả hai đều sống đơn độc có nhà mà không về, đều sống trong ký túc xá do Trung tâm Cấp cứu cung cấp.
Đó là tòa nhà ký túc xá cũ của Bệnh viện Số 1.
Bệnh viện Số 1 dần mở rộng diện tích và xây dựng một tòa nhà ký túc xá mới, vì thế, tòa nhà ký túc xá 30 năm tuổi đời được chuyển tặng cho Trung tâm Cấp cứu cách vách.
Tòa nhà ký túc đủ rộng rãi thoải mái, nhưng số lượng người ở không quá nhiều.
Không ít nhân viên trong Trung tâm Cấp cứu định cư tại Bắc Thành.
Những người có gia đình đương nhiên sẽ không chọn sống tại ký túc xá của đơn vị.
Vì vậy, đơn vị của hai vị bác sĩ đã hào phóng cấp cho họ hai gian phòng rất lớn.
Minh Lạp cũng có hàng xóm.
Kể từ lần trước khi Giản Mộc Tư bị cảm nặng, hai hàng xóm láng giềng đã bắt đầu qua lại thăm hỏi nhau.
Phần nhiều là Minh Lạp chủ động gõ cửa phòng Giản Mộc Tư, nói chuyện công việc, tán ngẫu vài lời.
Vì Minh Lạp nắm trong tay kha khá hiểu biết về hoàn cảnh của Giản Mộc Tư, cô không hề mang tâm lý cấp trên quan tâm cấp dưới đến tiếp cận Giản Mộc Tư.
Sau vài tháng quan sát, cô chỉ đơn giản cảm thấy Giản Mộc Tư thật giống mình trên một số khía cạn.
Thật mang ẩn ý đồng loại thu hút nhau.
……
Hiện tại trong Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành, hai cô bác sĩ này có lý lịch tốt nhất.
Tiến sĩ Giản vừa trở về từ Anh, và thạc sĩ Minh của Đại học Thuỷ Mộc.
Nói đúng ra, trong số trên dưới trăm người tại trung tâm cấp cứu, cùng lắm chỉ có hai người có học vị thạc sĩ.
Một người có bằng thạc sĩ từ một trường đại học phổ thông, người còn lại là Minh Lạp.
Mỗi đợt chủ nhiệm Quách của Trung tâm Cấp cứu tuyển người, câu cửa miệng của ông luôn là: “Không thể để tiến sĩ đến làm công việc này, phải chứ?”
Không gian phát triển chuyên môn của công việc cấp cứu trước viện tương đối có hạn, ít có cơ hội thăng tiến chức danh nghề nghiệp.
Mỗi khi đối mặt với những sinh viên y khoa đến Trung tâm Cấp cứu ứng làm bác sĩ cấp cứu, chủ nhiệm Quách đều có vẻ thiếu tự tin.
Tỷ lệ tuyển dụng thấp nhưng tỷ lệ nghỉ việc cao khiến đội ngũ bác sĩ cấp cứu luôn trong tình trạng bấp bênh.
Mà chính trong đội ngũ bấp bênh này, Minh Lạp vừa vào đã làm tận 13 năm.
Năm 2003, cô tốt nghiệp thạc sỹ khi 25 tuổi.
Với thành tích chói mắt, trường học xuất sắc cùng sự đề cử xán lạn của giảng viên, Minh Lạp hoàn toàn có thể nộp hồ sơ tại bệnh viện top đầu tại Bắc Thành, nhưng cô lại chọn Trung tâm Cấp cứu, chỉ có Trung tâm Cấp cứu.
Cô là thạc sĩ đầu tiên của Trung tâm Cấp cứu, và là người duy nhất tốt nghiệp Y khoa tại Trường Y Đại học Thuỷ Mộc.
……
Khi không có ca trực nhiệm vụ, Giản Mộc Tư hầu như luôn nhốt mình trong ký túc xá.
Cũng chính vì điều này mà cô phát hiện, bất cứ khi nào Minh Lạp nghỉ ngơi, sẽ có một người phụ nữ khoảng 60 tuổi đến gõ cửa phòng ký túc xá của Minh Lạp.
Thoạt nhìn, có thể bà ấy là mẹ của Minh Lạp?
Nhưng không có chìa khóa vào ký túc xá của con gái.
Một ngày nọ, khi Giản Mộc Tư cũng đang nghỉ ngơi, khi cô mở cửa ký túc xá ra, vừa hay bắt gặp người phụ nữ đó đang đến thăm con gái.
Người phụ nữ nọ hỏi thăm cô rất lâu, cuối cùng Giản Mộc Tư cũng chắc chắn đây đúng là mẹ của Minh Lạp.
Hôm đó, Giản Mộc Tư vừa ăn trưa xong, bỗng nhiên bị Minh mẹ kéo vào “nhà” của Minh Lạp, chỉ là nhà của Minh Lạp thôi.
Có thể do Minh Lạp vừa mở cửa đã nhìn thấy Giản Mộc Tư, thật hiếm khi cô không còn kỳ kèo đối với chuyến thăm không mời mà đến của mẹ mình nữa.
Sau này, cứ đến những chuyến thăm cuối tuần, Minh mẹ lại càng chủ động gõ cửa nhà hàng xóm của con gái hơn.
Nếu Giản Mộc Tư ở nhà, bà sẽ nhất thiết phải kéo Giản Mộc Tư đi cùng đến nhà Minh Lạp mới thôi.
……
38 tuổi, chưa lập gia đình, khước từ xem mắt, từ chối người theo đuổi.
Đã nhiều năm như vậy, Minh Lạp vẫn luôn sống thế này.
Đã có nhiều lúc Giản Mộc Tư phải âm thầm ngạc nhiên.
Một bà cô nói nhiều như vậy, nhưng bà lại chẳng bao giờ bàn tán đến chuyện tìm đối tượng cho con gái.
Cô nghĩ về vị phụ huynh thâu đêm suốt sáng chờ mong cô về nhà…!
Giản Mộc Tư luôn tưởng rằng, tất cả phụ huynh kiểu mẫu Trung Quốc đều giống phụ huynh nhà mình, luôn lo lắng về tình yêu và hôn nhân của con cái.
Nhưng sau khi Minh mẹ biết cô ấy còn độc thân tới tận ngày nay, bà không hề nói bất cứ câu khuyên nhủ nào.
Trước một người kiệm lời như Giản Mộc Tư, Minh mẹ lại càng nói nhiều hơn.
Nhưng cũng nhờ một người mẹ nói nhiều như vậy, Giản Mộc Tư mới có thể hiểu về gia cảnh của Minh Lạp trong ba bữa ăn cùng nhau.
Hóa ra, chủ nhiệm Minh được sinh ra trong một nhà nòi về y học.
Ông nội, bà ngoại, bố mẹ cô đều là bác sĩ.
“Tiểu Giản à, nghe nói con du học trở về? Cô cứ luôn quên hỏi con, con du học nước nào?”
“Anh ạ”
Giản Mộc Tư rõ ràng đã chú ý đến bàn tay cầm đũa của Minh mẹ run lên…
……
“Thật không ngờ em học ở Anh…!chỉ hai từ Anh ạ thôi cũng khiến mẹ chị sợ…”
Giản Mộc Tư và Minh Lạp đứng trên ban công trong phòng riêng của họ, mỗi người dựa vào một bên, cách nhau một bức tường ngắn.
Ming Lạp nhấp một ngụm bia.
Giờ đây, việc vực dậy tinh thần bằng mỗi ngày mội lon bia dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Không biết vì cô đã tín nhiệm Giản Mộc Tư một cách khó hiểu, hay vì nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong Giản Mộc Tư: “…!Trước đây chị có một mối tình đầu chẳng đi đến đâu…!để tính xem nào…”
Giản Mộc Tư nhìn Minh Lạp cẩn thận uốn đầu ngón tay tính thời gian, hình như cô say thật rồi.
“13 năm! Năm nay…!là năm thứ 13 kể từ khi chia tay…!13 năm trước, khi chị bảo vệ xong luận án tốt nghiệp thạc sỹ, cô ấy chia tay với chị…”
“Chị theo đuổi cô ấy từ năm nhất, cô ấy là học tỷ của chị, năm ba.”
Minh Lạp quay đầu lại, nhận thấy biểu cảm của Giản Mộc Tư không dao động dù cô nhắc đến hai chữ “học tỷ”.
Cô cười:
“Mộc Tư, quả nhiên em khác biệt.”
Đôi ngươi của Giản Mộc Tư vẫn bình tĩnh như thường, trong vẻ tĩnh mịch bất động hoà lẫn một nét dịu dàng.
Dù bản thân cô vô cảm với tình yêu, nhưng cô có một người bạn thân rất bận tâm khi nhắc đến tình yêu.
Chính ra, cũng vì người bạn đó thích người cùng giới nên cô mới có cách hiểu khác về thế giới tình yêu.
“Năm đó chị ấy trúng tuyển vào Đại học Thuỷ Mộc, nên sau này chị cũng chọn Thuỷ Mộc.
Chị theo đuổi chị ấy hai năm, đến năm hai đại học, bọn chị được ở bên nhau.
Ba năm rồi lại ba năm, vậy mà cuối cùng vẫn không chống lại được thất niên chi dương và chia tay trước năm thứ bảy.”
*Thất niên chi dương (七年之痒): xuất phát từ bộ phim “Itchy Seven Years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.
“Khi chia tay, chị ấy nói với chị, Em không thể cho chị một tương lai mà chị muốn, hãy chia tay đi, Minh Lạp…!Ở bên nhau sáu năm, chị ấy mới điều này với chị, rằng chúng ta không có tương lai…”
Minh Lạp ở ban công bên cạnh, càng nói càng dựa vào lan can ngoài ban công.
Cô lắc lư lon bia rỗng trong tay:
“Đừng thương hại chị, Giản Mộc Tư…!Không phải như em nghĩ đâu…”
“7 năm trước khi chị 32 tuổi, mẹ bảo chị đi xem mắt, chị sẽ đi xem mắt.
Mẹ chị hy vọng chị có thể thử hẹn hò với người khác giới, chị cũng sẽ thử.
Mối quan hệ với gia đình vẫn như trước, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt…!Rồi đến một ngày, có lẽ bố chị cuối cùng cũng không chịu nổi mẹ chị nữa, ông yêu cầu ly hôn với mẹ chị, sau đó tìm đến chị…”
“Hóa ra…!ngày đó khi chị bảo vệ luận văn tốt nghiệp, khi chị ấy đưa chị đến trường…!hai đứa đang thân mật trên xe, thì bị bố mẹ bắt quả tang…!Họ truy lùng chị ấy, uy hiếp chị ấy trên tầng thượng công ty…!hồi đó đến cả cảnh sát cũng bị gọi đến…”
“Mẹ chị nói: Nếu mày còn dám đến gặp con gái tao nữa, tao sẽ nhảy xuống từ đây, tao thà rằng không còn mặt mũi nhìn người đời, còn hơn để chúng mày yên ổn Bà ấy cũng nói: Chúng mày cứ ở bên nhau tiếp xem, tao sẽ tự tử, nếu nhảy lầu không thành tao sẽ uống thuốc ngủ, tao sẽ khiến hai đứa mày và cõng cái mạng tao sống tiếp hết đời này, để tao xem xem, hai đứa mày có thể sống thanh thản không!”
“Khi biết được sự thật, chuyện đã qua 7 năm…!7 năm…”
“Thật ra chị cũng không biết…!bản thân trách mẹ nhiều hơn…!hay trách chị ấy nhiều hơn…”
“Chị ấy thật giỏi lừa gạt…!Cũng tại chị vẫn cứ tin tưởng…”
“Trong 7 năm qua, đã rất nhiều lần chị hận chị ấy lắm! Hận chị ấy nói chúng ta chỉ đang chơi bời mà thôi, hận chị ấy nói chúng ta ở bên nhau không có tương lai! Thậm chí ngay lúc vừa chia tay, chị còn nhục mạ, nguyền rủa chị ấy mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc…”
……
Có vẻ như sau này Minh Lạp không thể yêu nữa.
Có vẻ như sau khi biết được sự thật, cô lại càng thích cuộc sống độc thân.
Đó là tình yêu xuân sắc nhất của cô, tình yêu mới chớm nhất và là tình yêu mà cô muốn dốc hết phần đời còn lại nhất…
Nếu không phải người ấy, sẽ không phải người nào khác.
Vì vậy, Minh Lạp, 32 tuổi, dọn ra khỏi nhà, chuyển đến ký túc xá của đơn vị.
Tại đây, cô đã xây lại một ngôi nhà thực sự thuộc về mình.
Sau đó, cũng không phải không có ai đả động đến trái tim cô, chỉ là rất khó để rung động khi đã từng gặp một người tuyệt vời đến vậy.
Cũng như bao lần thử của Minh Lạp trong 7 năm qua, lần nào cũng thất bại ê chề.
Minh Lạp từ chối thử, cũng như từ chối quay trở lại ngôi nhà đó.
Hai năm đầu khi gặp lại mẹ, Minh Lạp phớt lờ bà.
Tưởng chừng như chỉ cần gieo giắc nỗi hận thù sang “thủ phạm chính” máu mủ ruột thịt với mình, cô mới có đủ nghị lực tồn tại trên cuộc đời với chút hi vọng cuối cùng.
Nhưng thời gian từng ngày từng đêm trôi qua, nỗi hận cũng dần dần nguôi ngoai.
Dường như thật khó có cảm xúc mới nào đủ khả năng tạo ra cơn sóng nhấp nhô trong lòng cô.
Cũng như các đồng nghiệp nhận xét vậy, cuộc sống của cô ngày càng xem nhẹ tất thảy.
……
Nước mắt xa cách 6 năm đằng đẵng cuối cùng cũng tuôn rơi.
Cô ôm hận 7 năm, hối hận 6 năm, cuối cùng trôi dạt trong biển người 13 năm…
Trên kệ tủ đầu giường cô, chiếc khung ảnh vẫn luôn đứng yên, có bức ảnh vẫn còn ở đó.
Trong lễ tốt nghiệp, kỷ niệm của nàng và cô.
Cũng là hôm chia tay, kỷ niệm của cô và nàng.
…….