Bạn đang đọc Em Không Cần Lại Cô Đơn – Chương 12: 3 Giờ 1 Phút
Đội tuần tra? Đội phòng chống ma tuý?
……
Cảnh sát tuần tra sao?
Có con trở thành cảnh sát tuần tra, những bậc cha mẹ trong gia đình nhất định phải chuẩn bị tinh thần.
Phải chuẩn bị cho đại sự cuộc đời của con cái họ!
Nếu không, làm sao một cảnh sát tuần tra phải túc trực gần như cả ngày có thời gian gặp gỡ ai đó được?
Hôm nay, người trực đêm của nhóm Ôn Dương, lại không phải Ôn Dương và Trương Lộ Chi.
Người đàn ông vợ con đuề huề Lý Duyên Thanh đã chủ động đổi ca trực cho Trương Lộ Chi sau khi biết mẹ cậu đang sắp xếp một buổi xem mắt cho cậu.
“Nhóc Trương, cố gắng đưa bạn gái về nhé.”
Lời dặn dò của sư phụ Lý thật thấm thía làm sao, cũng không biết thằng nhóc Trương Lộ Chi có nghe lọt tai hay không.
Mà Ôn Dương đứng một bên vểnh tai lên nghe, cứ như nàng đã nghe thấy câu đùa kinh thiên động địa nào đó:
“Trương Lộ Chi vừa mới tốt nghiệp thôi mà?”
Ôn Dương tính nhẩm:
“Cùng lắm cũng mới 23 tuổi nhỉ? 23 tuổi mà gia đình đã lo lắng?”
Ôn Dương cảm thấy khó tin một sắc sâu sắc.
Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn còn ở đằng sau:
“23 tuổi không nhỏ nữa.
Nếu bố mẹ không giúp đỡ trù tính, có lẽ đến 37 tuổi mới kết hôn như chú.”
Ôn Dương hơi khó hiểu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Xét cho cùng, công an cũng là viên chức chính phủ, thế mà ế đến vậy sao?
“Đi làm mất nửa ngày, không là ca ngày thì là ca đêm, về đến nhà cũng không giúp được gì nhiều.
Chú hồi đó còn đỡ, nhưng thế hệ của mấy đứa lại khác.
Nhiều gia đình chỉ có một đứa con gái, đều là những cô gái thanh cao được nuôi dạy tốt, làm gì có bố mẹ nào bằng lòng gả con gái cho công an tiền tuyến.”
Thật lâu sau, Ôn Dương mới yên lặng gật đầu.
Không thể không thừa nhận rằng, lời này rất có lý.
“Làm bố mới biết.
Nếu là con gái nhà chú, chú cũng không muốn gả.”
“Sư phụ Lý, chú nghĩ xa quá.
Bé An mới 3 tuổi mà chú?”
Ôn Dương luôn kính trọng Lý Duyên Thanh, “sư phụ” chính là tôn xưng mà nàng đặt cho Lý Duyên Thanh.
Suy cho cùng, chính chú ấy là người đã dõi theo sự trưởng thành của nàng, là người gọi một tiếng anh em với cha nàng năm đó.
“Con bé vừa được sinh ra, chú đã nghĩ đến điều đó ngay giây phút ôm con bé vào lòng.”
Là một người cha, hiển nhiên Lý Duyên Thanh là một người cuồng con gái.
Ôn Dương thật muốn cười.
Nghĩ sau này nếu có ai yêu thích cô bé này, người đó hẳn phải trải qua chặng đường dài phía trước.
“Cừu Cừu còn chưa gặp được ai thích hợp sao?”
Khi không có ai xung quanh, Lý Duyên Thanh sẽ gọi biệt danh của Ôn Dương.
Đứa trẻ ngày xưa thỉnh thoảng hay xuất hiện trong sân Sở Cảnh sát này chắc chắn không biết rằng, sự có mặt của nàng đã chữa lành cho những cảnh sát phòng chống ma tuý trong những ngày tháng bận rộn bù đầu bù cổ như thế nào.
Dường như chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô gái nhỏ, cả chi đội sẽ đem sự mệt mỏi trôi vào trong quên lãng.
“Sư phụ Lý, chú Lý.
Chúng ta có thể đừng nhắc tới chuyện này được không? Chắc lại là bố cháu xúi chú đến đây làm công tác tư tưởng cho cháu chứ gì? Sao gần đây chú cứ nhắc đến chuyện này?”
“Bố cháu cũng đang quan tâm cháu.”
“Cháu đã nói với bố cháu từ lâu, cháu là một quý tộc độc thân, quyết tâm cống hiến cuộc đời cho sự nghiệp Công an nhân dân kính yêu của đất nước, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên.”
Lý Duyên Thanh cười, liếc Ôn Dương một cái, làm gì tin nổi cái miệng ba hoa của cô nàng:
“Có cần dì cháu giới thiệu vài người cho không?”
“Không cần không cần.”
Ôn Dương vội vàng xua tay, bày tỏ sự từ chối bằng cả thể xác lẫn tinh thần:
“Ôi dào, chú Lý, cháu nói thật, cháu là người tin vào duyên số, nếu duyên số cho cháu tình yêu, kể cả cháu có ra ngoài đổ rác cũng có thể gặp được tình yêu.
Duyên số không cho thì dù cho có trông mòn con mắt cũng không thấy.”
“Nhỏ như vậy mà lại tin vào duyên số?”
“Cháu làm gì nhỏ nữa.
Năm nay cháu 30 tuổi đấy.
Chú nên nói cháu thông thái rồi, phải biết chứ.”
“Thế hai ngày trước ai vừa nói với Lộ Chi là mình mới là thanh niên nhiệt huyết 18 tuổi ấy nhỉ?”
Ôn Dương bị câu nói của Lý Duyên Thanh làm cho mắc nghẹn.
Không ngờ lời giả nai trước mặt Trương Lộ Chi vài ngày trước cũng bị Lý Duyên Thanh nghe thấy.
“…!Cháu có trí thông minh mà tuổi này không nên có.”
Lý Duyên Thanh xua tay, chú bỏ cuộc:
“Lái xe thôi.”
……
Người ngồi trên ghế lái, đúng là có suy nghĩ không hợp với tuổi.
Hình ảnh trong ký ức sâu thẳm hiện về trong tâm trí, là quá khứ mà không “người cũ” nào trong Sở Cảnh sát muốn nhắc đến.
Lý Duyên Thanh lấy điện thoại trong túi ra, lúc này, dường như chỉ có hình ảnh của con gái hiện trên màn hình mới có thể xua đi những ký ức tưởng như đã nhạt phai.
……
Hai giờ sáng, xe tuần tra đến ngã tư đường Trung Sơn, có hai chiếc xe đậu ngang giữa đường, ba người đang đứng trên đường cãi nhau về chuyện gì đó.
Lý Duyên Thanh và Ôn Dương xốc lại tinh thần, rẽ xe cảnh sát đến.
Xe tuần tra vừa tới gần, Ôn Dương thấy rõ nét mặt người đàn ông đứng đối diện cách đó không xa có chút luống cuống.
Nàng cau mày, trực giác của cảnh sát khiến nàng muốn xuống xe lục soát người này.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Duyên Thanh mở cửa xe, đi tới trước.
“Cảnh sát, anh ta cạo xe tôi mà muốn bỏ chạy! Anh có hiểu hit-and-run không!”
Một cô gái trẻ diện đồ hàng hiệu chỉ tay về phía người đàn ông bị bạn trai bắt quả tang: “Tôi không quan tâm chuyện tiền nong gì, chỉ là không vừa mắt anh ta đến lời xin lỗi còn không có.”
Ôn Dương đã sớm chú ý đến logo của chiếc xe mui trần: Aston Martin.
Người có khả năng mua chiếc xe này, nói không quan tâm chuyện tiền nong…!đúng là có thể tin.
“Vậy chị muốn giải quyết thế nào?”
“Tôi vừa nói chỉ cần anh ta xin lỗi là tôi sẽ không truy cứu thêm.
Nhưng anh ta không những không nói xin lỗi, lại còn muốn chạy, tôi nhất định phải truy cứu đến cùng.”
Lý Duyên Thanh gật đầu, tỏ ra hiểu ý của cô gái trẻ.
“Tôi gọi cảnh sát giao thông đến, ngã tư này có camera.
Nếu vừa nãy anh ta thực sự muốn gây chuyện rồi bỏ chạy, tra camera là biết.”
Lý Duyên Thanh chỉ vào bạn trai của cô gái:
“Bảo bạn trai cô buông tay trước đi, nếu bóp cổ chết người, cô sẽ tìm ai xin lỗi đây?”
Cô gái trẻ lúc đó mới nhận ra bạn trai mình xuống tay không nhẹ, cô nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thủ phạm, ơ…
“Mạnh Bái, bỏ tay ra.”
Cô gái lập tức bước tới vỗ vào tay bạn trai:
“Anh muốn trở thành tội phạm giết người à?”
Chàng trai giật mình khi nghe vậy, vô tình ngẩng đầu lên liếc nhìn nữ cảnh sát vừa bốn mắt chạm nhau với mình.
Tiếp theo, hắn lại vội quay mặt đi, buông tay.
Ôn Dương cười với Lý Duyên Thanh:
“Sư phụ, chú quên rồi sao? Sĩ quan Vương của đội cảnh sát giao thông vừa tra được một người lái xe say rượu, vừa đưa về đội cảnh sát giao thông xong.
Dù sao chúng ta về cũng phải đi qua đội cảnh sát giao thông, tiện tay giúp đưa người ta đến đấy đi.”
“Ờ ờ, đúng là chú trí nhớ kém.
Đúng là cảnh sát giao thông khu vực này vừa đưa một tên lái xe say rượu về.
Vì đã như vậy, hai người lên xe chúng tôi đi, dù sao đội cảnh sát giao thông cũng chỉ cách đơn vị chúng tôi có một con đường thôi, chúng tôi tiễn hai người một đoạn.”
Trước khi lên xe, Ôn Dương nghiêm túc hỏi cô gái trẻ: “Cô đã chụp ảnh xe hư chưa?”
“Đã chụp, thưa sĩ quan.”
“Được, vậy mọi người lái xe theo chúng tôi.”
……
“Sĩ quan, không phải chúng ta đến đội cảnh sát giao thông sao? Sao lại về đồn cảnh sát?”
Cô gái trẻ lái xe theo sau hai cảnh sát tuần tra đến cổng đồn cảnh sát, tỏ ra khó hiểu.
Vừa dứt tiếng, bạn trai đang ngồi ghế lái phụ không thèm mở cửa, hắn dẫm thẳng lên ghế nhảy ra khỏi xe rồi bỏ chạy.
Lý Duyên Thanh lập tức đuổi theo, Ôn Dương đuổi theo sau cũng không quên khóa xe cảnh sát.
Trên xe cảnh sát cũng có một “thủ phạm”, sĩ quan Ôn không hề quên.
Khi đuổi theo đến ngã tư thứ hai, Lý Duyên Thanh tung một cước vào phía sau người đàn ông, thêm một cú đá nữa vào bắp chân hắn.
Nam thanh niên loạng choạng, không thể đứng vững, ngã lăn trên mặt đất một vòng mới có thể dừng lại.
Lý Duyên Thanh đang định tiếp cận đeo còng tay, nhưng người nằm trên mặt đất thở phì phò nhấc chân còn lại lên, đá Lý Duyên Thanh một cái khiến chú lập tức ngã lên mặt đất, ho một tràng dữ dội.
Tranh thủ lúc này, người đàn ông bật dậy định chạy tiếp.
Nhưng cấp bậc cảnh sát của sĩ quan Ôn không phải thứ mua ngoài chợ về mà có.
Ngay sau đó, nàng tăng tốc vài bước, lại đạp vào người “nghi phạm” đang tìm cách tẩu thoát.
Cú đá này khiến nghi phạm ngã gục lên vỉa hè.
Ôn Dương vội vàng đến gần, quỳ một gối xuống còng tay thủ phạm.
Đã đến lúc như vậy, mà nghi phạm vẫn lì như chó, hắn cắn mạnh vào cổ tay Ôn Dương.
Ôn Dương đấm vào vai người đàn ông, lắc một chút cánh tay vừa bị cắn rất sâu, rồi tra tay vào còng cứ như người không bị sao.
“Đã xong, sư phụ Lý.”
……
Hai cảnh sát áp giải nghi phạm về đồn, xuất hồ sơ điều tra, vậy mà không có tiền án.
Tại sao một người không có tiền án lại muốn bỏ chạy?
Ôn Dương gõ tay vào lan can trong phòng giam:
“Này, là anh đấy! Nhìn thấy chúng tôi, anh chạy làm gì?”
“…!Thích chạy thì chạy đấy.
Cảnh sát các ngươi rảnh quan tâm làm gì? Để tôi nói cho các người biết, tôi vừa bị các người làm cho bị thương đây này.
Lát nữa tôi ra ngoài sẽ tố cáo các người, cô và ông già đó phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.
Có hiểu phí tổn thất tinh thần là cái gì không? Nếu không đền, tôi bảo bạn gái tôi tìm luật sư kiện chết mấy người.”
Ôn Dương giữ im lặng, cẩn thận quan sát nam thanh niên dưới ánh đèn phòng giam, sau đó ra lệnh:
“Nhóc Lưu, lại đây.
Đưa hắn đi kiểm tra ma túy.”
Ngay khi nghe thấy chữ “kiểm tra ma túy”, vẻ mặt của nam thanh niên đột nhiên biến sắc: “Giết người! Cảnh sát giết người!”
Tuy nhiên, đây là đồn cảnh sát, những lời kêu gào vớ vẩn như vậy từ lâu đã trở nên phổ biến giữa các đồng nghiệp.
Cảnh sát đưa nghi phạm đi kiểm tra ma túy cứ như có bông nhét trong tai vậy, mắt điếc tai ngơ.
Đợi một lúc, đã có kết quả kiểm tra ma túy.
Quả nhiên, người đàn ông này đã sử dụng ma túy.
“Anh đã hút cái gì? Thành khẩn khai báo mau.”
Kết quả bày ra ngay trước mắt, nghi phạm cũng thành thật không dám lắt léo, nhìn lấy lòng Ôn Dương: “Chỉ là một ít thôi thưa sĩ quan, XX, thật sự chỉ dùng một ít.”
XX?
Ôn Dương nhướng mày, cũng không quan tâm lúc đó đã là gần sáng sớm, nàng lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa đi vừa nói:
“Anh, bên em vừa bắt được một người mới, chất XX.”
Đầu dây bên kia, là một giọng nam điềm đạm:
“Anh đến ngay bây giờ.”
……
Người đến là chi đội phó đội phòng chống ma túy, Cố Ngôn Minh.
Quý Ngôn Minh vừa đến, Ôn Dương vội vàng ra đón.
Vừa gập người vừa cười:
“Xin chào đội trưởng Cố.”
Cố Ngôn Minh cười, em gái anh vẫn lanh lợi hoạt bát như vậy.
Cố Ngôn Minh đưa hộp sô cô la trong tay cho Ôn Dương:
“Nếu em thích, lần sau đi công tác anh sẽ lại mang cho em.”
“Thôi đội trưởng Cố, tốt nhất là anh vẫn nên bớt đi công tác lại đi.”
Người hơn trong đội chống ma túy ít đi công tác, đồng nghĩa với việc buôn bán và lan tràn ma túy sẽ ít hơn một chút.
Quốc thái dân an luôn là tâm nguyện lớn nhất của một sĩ quan cảnh sát.
Cố Ngôn Minh dẫn đồng nghiệp đến thẩm vấn nghi phạm bị Ôn Dương bắt.
Trong khi đội trưởng Cố vẫn đang bận rộn trong phòng thẩm vấn, Ôn Dương giải thích kết quả điều tra được cho cô bạn gái của nghi phạm vẫn luôn lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Cô gái vừa nghe tin bạn trai hút ma túy, lại còn là XX, sắc mặt cô ngay lập tức thay đổi.
“Sĩ quan, giúp tôi chuyển lời cho anh ấy: chúng ta chấm dứt rồi, chia tay.”
Ôn Dương gọi cô gái đang định lên xe lại, nàng nói thêm chút gì đó….
…….